Phải dỗ dành cô nương mình yêu như thế nào đây — Nếu có người thảo luận với ta về vấn đề này thì hay rồi. Ta cũng không đến mức phiền não nằm trên giường lật <Tiểu thư quyến rũ> hết lần này đến lần khác.
Nhưng dù có lật như thế nào đi nữa, ta cũng không tìm ra cách để bắt chước. Hừ, cuộc sống của Thủy Nhi và Tiểu thư quá ngọt ngào ấm áp rồi, ngọt muốn chết. Ngược lại, bên trong Lão bản bá đạo có vài đoạn Liên Nhi cố gắng lấy lòng chủ nhân của mình nhưng những thứ đó cũng có vẻ không dùng được. Cũng đâu thể bắt ta khiêu vũ mê hoặc Quận chúa chứ?
Ta cất sách xong, liếc nhìn ánh mặt trời hắt trên ô cửa sổ. Thở dài.
Ngày đó, Quận chúa nói không cho ta xuất hiện trong tầm mắt nàng, kết quả là thật sự ngay cả mặt nàng ấy ta cũng không thấy được. Hiện tại, phàm là những nơi nàng ấy có mặt, nàng ấy đều sẽ hạ lệnh cấm ta đến gần nửa bước, tra tấn người nhất chính là nàng ấy cũng không cho phép ta xuất phủ. Trừ việc ngây ngốc ở trong phòng, ta chỉ có thể đi dạo hoa viên và đồng cỏ của Vương phủ nhiều lần dưới sự giám sát của Sở Linh. Thê thảm làm sao.
Thật sự muốn đi mua sách mới của Tiêu Dao đại nhân mà… Ta đẩy cửa ra, buồn chán đi đến Hoa viên.
Ngày Tết đã qua nhưng Vương phủ vẫn còn vương lại chút không khí của lễ ăn mừng, đèn lồng đỏ thẫm chưa thay, vài gốc mai trong hoa viên nở đầy chạc cây, vừa khéo hôm nay thời tiết quang đãng, ấm áp, những tia nắng vàng rực chiếu lên tuyết trắng. Ta nhìn vào cũng thấy vui vẻ.
Rốt cuộc ta cũng thư thái một chút. Bắt lò pha trà dưới tán cây, bưng thêm vài đĩa điểm tâm đặt trên bàn.
Sở Linh phụng mệnh theo sát ta, giờ phút này nàng ta đứng ôm dưới ánh nắng cách đó không xa, trang phục toàn thân màu đen trông rất bắt mắt. Thế nhưng ngoại hình của Quận chúa và nàng ta khá giống nhau đối với ta cũng là một loại tra tấn… Không biết là có phải Quận chúa cố tình phái nàng ta đến hay không.
Còn vị Lôi đại tiểu thu ngồi trước mặt ta không khách sáo ăn điểm tâm của ta, miệng còn không ngừng lải nhải: “Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ, tại sao Thanh Ngưng tỷ không để ý tới ngươi thế… Ai, ta cảm giác được giữa các người có gì đó rất mờ ám, còn không chịu nói cho ta nghe…”
“Này, rốt cuộc ngươi làm gì mà chọc Thanh Ngưng tỷ giận dữ như vậy chứ, mấy ngày nay ta cũng không dám đến tìm tỷ ấy.” Nàng ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà tiến đến gần, mở to mắt giả vờ đáng thương. “Nói cho ta biết đi.”
Nàng ta lải nhải khiến đầu ta phát đau, chịu hết nổi mới trả lời một câu: “Bởi vì ta không ngoan ngoãn ở nhà chờ nàng ấy.”
“Cái gì? Chỉ vì lí do này?” Dĩ nhiên Lôi Kiều Kiều không tin: “Tại sao vậy? Ngươi cũng đâu có giống Hoa nhà ta, thỉnh thoảng phải giữ cửa này nọ.”
“…” Đúng là không thể nói chuyện.
“Thôi, đừng nhắc nữa.” Ta gọt dưa lưới xong, gọi người đang đứng gần đó. “Ê, Sở đại nhân đến đây ăn dưa nè.”
Vì vậy biến thành hình ảnh ba người ngồi vây quanh lò lửa yên lặng ăn dưa, dĩ nhiên còn một con chó đốm đứng yên ngóc mỏ ngó chúng ta ăn dưa. Ta cảm thấy bầu không khí thật vi diệu.
Lôi tiểu thư phá vỡ không gian yên tĩnh. “Hay là… Chúng ta uống chút rượu?”
Sở Linh mỉm cười: “Lôi tiểu thư, người có thể uống, nhưng Hoa đại nhân và ta đều không được uống.”
“Tại sao?”
“Quận chúa đã căn dặn rồi.”
“Quản nghiêm như thế? Vậy đi dạo phố mua sắm cũng không được à?”
“Không được.”
“Sao cứ giống như canh chừng phu quân…” Nàng ta bất mãn bĩu môi, Sở Linh và ta nghe xong đồng thời sặc. Một lúc sau, ánh mắt nàng ta lại sáng lên, vỗ tay nói: “Ồ, nếu như không thể ra ngoài chơi, vậy chúng ta cứ tụ lại đánh mã điếu đi!”
Quận chúa không cho ta rời khỏi cửa nhưng ngươi có thể dắt chó ra ngoài 蹦跶 mà Lôi đại tiểu thư! Ta không nhịn được oán thầm, thế khưng khi Sở Linh nghe được câu này, trong mắt nàng ta có một tia sáng xẹt qua.
Ta chộp được biến hóa đó thì cảm thấy ngạc nhiên. Nói như vậy chẳng lẽ Sở thị vệ tiên khí bức người thật ra thích đánh mã điếu? Không nhìn ra nha!
Thế nhưng đúng là Sở Linh không hề lên tiếng phản đối nữa. Lôi đại tiểu thư lập tức đi gọi người dọn bàn mạt chược ra, còn lôi theoTiểu Vương gia vừa hồi phủ đến, vừa vặn đủ người.
Hẳn là Tiểu Vương gia vừa đi tuần thành xong, mặc dù hắn đã thay thường phục nhưng hai má và chóp mũi đều còn ửng đỏ đôi chút do rét lạnh. Trước đó, hắn thấy Lôi Kiều Kiều là bỏ trốn, giờ phút này hắn đã ngồi trước lò sưởi hơ tay, hai mắt tỏa sáng, rõ ràng hắn cũng là một tay mê bài.
Quân bài bằng ngọc xếp thành hàng, Sở Linh ngồi trang nghiêm, nhanh nhẹn ném ra một quân Nam Phong.
Lôi Kiều Kiều: “Ngũ Vạn.”
“Thất Điều.”
Ta đánh bài, vẫn không quên ném thêm vài cục than vào lò. Lúc nghiêng người cúi đầu, ta vô tình nhìn thấy Tiểu vương gia đeo ngọc bội màu đỏ bên hông, có hơi sửng sốt. Khối ngọc này rất giống khối lúc trước Quận chúa tặng ta nhưng kiểu dáng có đôi chút khác biệt.
“Ngọc bội cá chép đỏ hôm nay Tiểu vương gia đeo thật sự rất đặt biệt.” Ta làm ra vẻ tùy ý khen.
“Hả, cái này à, ta thường đeo trên người mà, đến hôm nay ngươi mới chú ý đến à Đại Hoa.” Hắn cởi mở đáp nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quân bài như cũ. “Thật ra tỷ ta cũng có một khối giống thế này. Năm đó, lúc phụ vương ban cho tỷ đệ bọn ta đã nói, mai sau lấy ngọc bội này tặng cho ý trung nhân để giữ chặt đối phương mới có thể kết thành nhân duyên tốt ha ha. Tứ Vạn.”
Sở Linh: “Tam Điều.”
“Ăn!” Lôi Kiều Kiều lật bài ra. “Tặng cho ý trung nhân? Vậy cái này không phải là vật đính ước à, thổ lộ xong thì đưa cho người ta?”
“Ha ha không sai. Chỉ cần đeo ngọc bội này lên, hắn chính là người nhà họ Tấn bọn ta.” Tiểu Vương gia không hề e dè nói những chuyện này trước mặt vương phi tương lai của mình, mà Lôi Kiều Kiều nghe xong cũng không tim không phổi cười giỡn với hắn, hai ngưới cứ thế mà đùa giỡn ồn ào. Ta cảm thấy bọn họ không giống mối quan hệ vị hôn phu vị hôn thê chút nào, hai người giống bằng hữu hơn, ừm, chính là cái dạng bạn rượu chè chén với nhau.
Chỉ có điều thì ra ngọc bội cá chép có ý nghĩa như thế ư, ta còn không biết điều trả lại Quận chúa… Chẳng trách nàng ấy nổi giận! Trước đó ở trong cung, nàng ấy nhẫn nhịn không đá ta ra khỏi cửa đã là nhân từ lắm rồi!
“Cũng không biết tương lai kẻ nào có may mắn nhận được ngọc bội của tỷ ta.” Lúc này hắn nói tiếp. Sở Linh nghe xong, yên lặng liếc ta như có điều suy nghĩ.
Ta chợt cảm thấy chột dạ. Hiện tại, Tiểu Vương gia vẫn chưa biết chuyện tỷ hắn và ta nhỉ, trước khi ta rời đi, hắn cũng đã bị phái ra ngoài làm việc.
Ừ, ta bỗng rất tò mò sau khi biết chân tướng, hắn sẽ phản ứng như thế nào, có khi nào biến thành sư tử phẫn nộ không, nổi giận đùng đùng phản đối Quận chúa và ta bên nhau? Dù sao Tiểu Vương gia bảo hộ tỷ tỷ điên cuồng như vậy, hắn cũng đã tiêu diệt hết những kẻ mơ ước đến Quận chúa…
Nghĩ đến đây, ta bỗng rùng mình, lúc ta phục hồi tinh thần tiếp tục đánh bài thì sau lưng càng ngày càng lạnh giá. Ái, kì lạ, rõ ràng than trong lò đang cháy hừng hực mà.
Sở Linh ngồi đối diện ta đột nhiên biến sắc, nàng ta cuống quít đứng lên, gọi to sau lưng ta: “Quận chúa!”
Trong đầu ta có một tia chớp nổ vang dội.
“Thoải mái quá nhỉ.” Cái người không biết đứng sau lưng ta từ lúc nào đã nói khẽ, giọng nói nhàn nhạt không nghe ra được hỉ nộ. Thế nhưng cái rét lạnh cũng sắp ép ta không ngốc đầu lên nổi.
“Ô Thanh Ngưng tỷ, tỷ về rồi!” Lôi đại tiểu thư luôn không tim không phổi như thế.
Tiểu Vương Gia hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tỷ tỷ hắn. “Tỷ, tại sao sắc mặt tỷ lại kém như vậy chứ, cửa hàng xảy ra chuyện? À, tỷ ăn gì chưa, đệ đi kêu Trương mụ hầm cho chút cháo táo đỏ nha.”
“Không cần. Ta không muốn ăn.” Quận chúa ghé mắt nhìn hắn một cái, sau đó nàng ấy dẫn theo người của phòng thu chi đi vòng qua. Lúc đi ngang qua ta, nàng ấy nói bâng quơ một câu: “Đúng là sung sướng, dễ chịu nhỉ.”
Ngay lập tức, ta cảm giác như một chậu nước lạnh ập xuống đầu. Không, không, thật sự là mấy ngày qua ta rất thê thảm mà Quận chúa!
Vậy mà Quận chúa nhìn cũng không thèm nhìn ta, lập tức đi đến cổng vòm. Ta chỉ có thể ai oán nhìn nàng phẩy tay áo rời đi. Lúc này Đại Phương đi sau nàng bỗng ngừng lại, nói nhỏ: “Hoa đại nhân.”
Không gọi Đại Hoa mà đổi cách xưng hô thành Hoa đại nhân. Lòng ta cảm thấy khác thường ngước mắt nhìn gương mặt lạnh như tờ. “Hả?”
“Mấy ngày nay Quận chúa…” Ý tứ sâu xa ngừng một chút mới nói tiếp. “Chăn đệm lạnh lẽo khó ngủ.” Nàng ta nói xong cũng xoay người đi. Tiểu Vương gia thính tai bên cạnh nghe thấy, hô to theo bóng lưng Đại Phương. “Chăn đệm lạnh khó ngủ gì hả? Tẩm cung tỷ ta không đủ ấm ư? Đại Phương, ngươi đừng đi nhanh như thế mà!”
Mà ta suy nghĩ cẩn thận lời nàng ta, từ từ, không thể kiềm chế được độ cong của khóe môi.
Đến khi chạng vạng giải tán sòng, ta đặc biệt chạy đến Trúc Thủy Uyển hái một rổ cánh hoa đem về rắc vào trong thùng nước tắm. Nấu nước tắm rửa, sau đó vui sướng lấy bạch ngọc cao mà ta cất giấu cẩn thận ra tỉ mỉ thoa lên mặt. Nhìn ánh sáng trên ô cửa sổ dần tắt, ta càng cong khóe môi.
Há há, ta cảm giác hiện tại mình như phi tử chuẩn bị được lâm hạnh ấy. Nếu như ta không hiểu sai thì Đại Phương đang ra ám hiệu cho ta đấy. Gợi ý rằng Quận chúa đã hết giận, đây chính là lúc nên đi làm ấm giường~
Ai, chăm đệm lạnh lẽo khó ngủ gì đó…
Nếu đã gặp nhau, ta cũng sẽ nói rõ ràng những chuyện kia với Quận chúa vậy, nếu không ta cảm giác trong lòng như luôn có một tảng đá đè nặng. Ta suy tính một lúc thì khoác áo choàng rộng thùng thình vào, thổi tắt đèn. Cẩn thận ghé vào cửa sổ, mở ra một khe hở để nhìn bên ngoài.
Tối nay không có tuyết rơi, trời cũng không lạnh như mấy ngày trước nữa. Ánh trăng đã lâu không thấy cuối cùng cũng ló mặt ra khỏi tầng mây, dưới tàng cây mấy cái đèn lồng trong sân nhà sáng lờ mờ, còn phòng ngủ của Quận chúa cũng đã tắt đèn từ lâu. Thị vệ xung quanh cũng đã rời đi, chỉ còn hai nàng thị nữ canh giữ trước cửa.
Ta lén lút ra cửa, không tốn chút sức nào lẻn vào trong phòng ngủ. Ta lần mò trong phòng ngủ, sau khi thích ứng với bóng tối có thể thấy rõ những thứ bài trí xung quanh mình. Trong không khí phảng phất một mùi hương quen thuộc.
Ta hít vào nhẹ, rón ra rón rén đi đến giường.
Hiện tại, Quận chúa đang ngủ à? Thế bây giờ ta sẽ len lén leo lên giường ôm nàng ấy ngủ một đêm, sau đó sáng mai ta sẽ giở các chiêu làm nũng, lấy lòng ư hay là cứ gọi nàng ấy dậy thẳng thắn xin lỗi?
Ừm… Hình như cái trước tươi đẹp hơn. Chỉ tưởng tượng đến nhan sắc thoải mái không hề phòng bị lúc ngủ của nàng, lòng ta đã gợn sóng lăn tăn. Ôi, ta cảm giác lúc này mình như tên tiểu tặc trộm hương thiết ngọc vậy. Quyết định xong, ta vòng qua bình phong nhưng ta lại không ngờ bị bóng người ngồi ở đầu giường dọa hết hồn.
Quận chúa mặc trung y màu trắng, khoanh tay ngồi ở đầu giường lạnh lùng nhìn qua.
Phụt! Thì ra ngay từ đầu nàng ấy đã chờ ta ở đây?
Khó xử quá. Phải nói gì để mở đầu? Ta đến thị tẩm, không thì ta đến giúp làm ấm chăn?
Ta đứng thẳng bất động hồi lâu trước ánh nhìn chằm chằm của con người lạnh như băng đối diện. Cảm nhận độ ấm của lò sưởi hình rồng, ta không biết xấu hổ mở miệng. “Quận chúa, người lạnh không, ta đến làm ấm giường cho người nhé.”
“Ha.” Nương theo ánh sáng yếu ớt, ta thấy Quận chúa chậm rãi cong khóe môi. “Lá gan của ngươi cũng lớn thật.”