“Ngươi. . . hình như chỗ kia cũng bị thương.” Cột mảnh vải chắc lại sau đó nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nhắc nhở, thuận tay chỉ vào khối ứ thanh dưới lớp quần áo.
Nữ thích khách nghe xong cũng không có hoang mang chỉ là nheo đôi mắt phượng nhìn ta như đang phỏng đoán dụng ý của ta. Sau đó khóe miệng nhếch lên, có chút trêu chọc: “Thật sao, vậy thì tính sao?”
Gì chứ? Nói rõ ràng như vậy ý đương nhiên là hỏi có cần bôi thuốc không a. . ., chẳng lẽ làm bộ dạng say mê tán thưởng một câu “Hình dáng rất đẹp, giống như một đóa hoa mẫu đơn, hahaha” sao!
Lòng ta bất mãn nhìn nàng, nhưng trên mặt vẫn bày ra ý cười để tận lực sắm vai một cô nương ngây thơ, hồn nhiên, lương thiện, khục, thực tế ta thật sự cũng không hề có ý đồ bất chính nào nha.
Ta đề nghị một cách thành khẩn: “Như vậy đi, ta làm người tốt thuận tiện giúp ngươi xoa xoa chỗ tụ huyết, thế nào.” Ài, sao lời nói này nó có cảm giác là lạ nhỉ?
Vị thích khách nghe xong ánh mắt trở nên sắc bén lại. Cười lạnh khinh miệt một cái: “Ngươi dám. . .” Còn chưa nói xong thì liền giật mình khi móng vuốt của ai đó đã đặt trên ngực mình.
Khuôn mặt vừa khinh miệt lại vũ mị đột nhiên cứng đờ, nàng ta còn hít lạnh một tiếng, bộ dạng không dám tin có vài phần đáng yêu: “Ngươi! Ngươi thật là dám. . .”
“Ta không có ác ý, nhưng y sư như từ mẫu, đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi.” Ta đặt tay lên nhẹ nhàng sờ vào chỗ ứ thanh sau đó nhanh chóng rút tay lại, rồi dùng một lượng thuốc mỡ vừa đủ đổ ra tay rồi chà xát hai bàn tay lại với nhau để cho nó sinh ra nhiệt lượng, rồi lần nữa chui vào trong lớp quần áo dán lên chỗ vết thương đang sưng to. Thấy nàng ta lại sắp phát tác, ta nghiêm trang nói: “Thả lỏng một chút, ngươi có thể bị nội thương nên không cần phải xúc động quá.”
Nói xong bàn tay bắt đầu xoa bóp có quy luật. Xử lý loại vết thương thâm tím đen này không thể quá dùng sức, phải phối hợp với thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa nắn mới có thể phát huy được dược liệu giảm đau hóa ứ. Vì từ nhỏ sư phụ luôn dạy dỗ rất cường điệu nên ta luôn chú trọng dung nhan của bản thân, ngoài làn da luôn được bảo dưỡng trắng noãn sạch sẽ không nói, đến những vết chai do luyện kiếm cũng không thể lưu lại.
Vì thế có lần ta từng hoài nghi sư phụ hao tâm tổn trí bồi dưỡng da “giữ mình trong sạch” có phải vì một tương lai mai này phải ám sát vương hầu tể tướng gì không, cần ta phải hy sinh nhan sắc gì đó —- nhưng sau này mới biết mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Bản thân sư phụ là một sát thủ cực kỳ nghiệp dư, yêu đẹp còn ưa sạch sẽ, quả thực còn phiền toái hơn nữ nhân.
Nói những lời này với sư phụ đã qua đời có hơi chút đại nghịch bất đạo nhưng chứng ám ảnh cưỡng chế của ta một phần là do hắn ảnh hưởng. Ngày nay ta không thể chịu được khi thấy trên thân thể tuyết trắng của nữ nhân lại có vết thương, nhất là khi gần những chỗ quan trọng kia, nếu xử lý trễ thì sau này sẽ rất phiền phức.
Ta càng ngày càng chăm chú cẩn thận xoa nắn.
“Ngươi. . .” Nữ thích khách từ kinh sợ lại biến thành kinh nghi, lúc này cả người thả lỏng nhưng vẫn phẫn uất liếc nhìn như muốn lột da ta: “Nếu ngươi không phải là nữ tử thì ta đã sớm. . .”
“Thật không dám giấu diếm.” Lòng trêu ghẹo tự nhiên nổi lên, đè thấp thanh quản mặt không biểu tình: “Thật ra tại hạ trước giờ đều là nam giả nữ trang.”
“Khục. . . .khục khục khục!” Nữ thích khách bị sặc, khóe miệng tràn ra tơ máu nhưng bất chấp giơ tay muốn bổ về phía ta, Ta nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay nàng, thấy nàng thật sự động mới gấp giọng: “Chỉ đùa chút thôi mà, ngươi xem nếu ta là nam nhân thì cho dù giả trang thế nào đi nữa cũng không thể giả được hàm xúc ý vị như này của nữ nhân a.” Vừa nói vừa giúp nàng điều khí: “Đã nói với ngươi rồi, lúc này không nên xúc động mạnh.”
Xúc động mạnh đến nỗi nữ thích khách giận đến muốn bật cười.
“Rất tốt, ta chưa bao giờ bị đùa cợt đến như vậy. Ngươi giỏi lắm!” Ngực liên tục phập phồng, sau nửa ngày mới từ từ áp chế xuống, cuối cùng không quên phản kích, “Hừ, nói chứ nhìn ngươi hoàn toàn không ra nửa điểm hàm xúc ý vị của nữ nhân.”
Nói xong rồi kéo tay ta ra, trừng mắt nói tiếp: “Ngươi bước trước còn giả bộ run sợ, thì ra là giả heo ăn thịt hổ. Ngươi lần nữa xúc phạm ta, bộ cho là ta không dám giết ngươi sao?”
“Dám chứ, ngài võ công cao cường, kính xin xem xét ta tận tâm hầu hạ mà tha một mạng.” Ta liếc mắt nhìn xuống chỗ vết thương, màu sắc đã bắt đầu nhạt dần. Ân, đã thoa tương đối tốt rồi.
Vất vả mới thoa xong dược, ta thu tay giúp nàng mặc quần áo lại, lúc giương mắt nhìn thì bất ngờ thấy nàng đang cúi đầu, hai má đỏ ửng. A, lúc này nàng không nói một tiếng chỉ một mình ngồi xấu hổ, chẳng lẽ đang nghĩ chuyện đen tối gì . . . Đúng lúc này ta mới ý thức được một chuyện, có thể thấy được xấu hổ thì có nghĩa là nàng không dịch dung?
“Sao vậy?” Lúc này khóe mắt nàng liếc qua ta, thấy ta đang nhìn nàng thì lạnh giọng hỏi.
Ta giả bộ ngây thơ hỏi: “Hắc hắc, ngươi hình như không . . , mang mặt nạ nhỉ? Ta còn tưởng thích khách các ngươi đi ra ngoài đều đeo theo một cái mặt nạ da chứ, không phải trong truyện đều viết như vậy sao.”
“A, ngươi bình thường hay xem mấy loại sách đó à.” Nữ thích khách lập tức khôi phục thần sắc ban đầu, bắt đầu phun lời độc ác, “Quả nhiên là nhà quê không có nhiều kiến thức mà, không phải ai hành thích người đều cần dịch dung. Hơn nữa. . . ta không muốn đeo một cái mặt xấu hơn ta đi ra đường.”
Ta lại muốn liếc trắng mắt nàng. Cố gắng nở nụ cười rồi tiếp tục hồn nhiên: “Vậy ngươi có thể dịch dung thành đại mỹ nhân ah.”
Nàng ta nghe xong liền liếc ta: “Ngươi nói nhảm gì đó, bộ có người đẹp hơn ta sao?”
. . . Hoàn toàn không muốn tiếp tục trò chuyện với cái tên tự sướng nữa. Nhưng công nhận nàng rất đẹp, không biết so với Tấn An quận chúa thì thế nào. Ta không tự giác nhìn chăm chú hơn.
“Nhìn nữa ta móc mắt ngươi xuống á.” Khuôn mặt xinh đẹp kia đột nhiên giận giữ.
Ta bị dọa run.
Nhìn một chút cũng không được sao, quả nhiên qua sông đoạn cầu, tri ân không báo mà. Tức giận lùi người lại, lại nghe nàng ta nói: “Ta vốn nên giết ngươi, nhưng ngươi lại giúp ta nên. . . chúng ta coi như huề. Hừ, hôm nay ngươi nên cảm ơn đại ơn đại đức của ta đi.”
“Tạ nương nương không giết.” Ta bĩu môi không thèm đếm xỉa, “À mà ngươi thật ra là ai, tại sao muốn ám sát quận chúa?”
“Ngươi muốn biết? Ta sẽ giết người diệt khẩu đó.” Nàng sâu kín nói.
“. . . Vậy thì thôi.”
“A.” Nàng híp mắt nhìn ta chốc lát rồi bỗng hạ thấp âm điệu: “Trên đời này có rất nhiều người muốn giết quận chúa, lý do thiên thiên vạn vạn —– ngươi nói đúng hay không?”
Có ý gì? Đáy lòng thót lại, chẳng lẽ nàng ta nhìn ra được thân phận của ta? Ý thức được điểm đó ta bất động thanh sắc: “Quận chúa hiền lương thục đức, từ trước tới giờ chưa bao giờ trở mặt với ai thì làm sao có nhiều kẻ thù được chứ.”
“Sao các ngươi ai cũng nói nàng ta tốt đến thế chứ. Một người rồi một người, ngu dân vô tri!” Không nghĩ tới nữ thích khách nghe xong liền trở mặt, còn kèm theo một nụ cười trào phúng: “Hừ, xem ra ngươi rất thích Tấn An quận chúa kia nhỉ?”
Còn ngươi thì xem ra rất ghét quận chúa ah! Ta ở trong bụng thầm mắng. Nàng không đợi ta trả lời chỉ dùng một loại ngữ điệu đương nhiên: “Thích cũng vô dụng, ngươi hôm nay phải lấy ta.”
“Cái gì?!” Ta có chút không theo kịp, Ta không có nghe lầm chớ?!
“Vì ngươi đã chạm vào thân thể của ta ah. Ta đã từng thề nếu ai nhìn thấy da thịt của ta, đụng vào thân thể của ta thì sẽ được ta lấy, nếu không ta sẽ giết hắn. . . Ngươi tự chọn đi.” Nàng giận tái mặt, nghiêm túc nhìn thẳng vào ta, thậm chí tay còn chuyển xuống cầm thanh dao sắc bén lên.
Ta kinh ngạc. Cái tình tiết cũ rích khuôn sáo này không phải chỉ có trong tiểu thuyết sao?! Ta cũng không phải người bị rơi xuống vách núi rồi gặp một được một thần y cô nương xinh đẹp cứu sống sau đó lụm được bí tịch võ công tái thể sau đó vừa ra ngoài thì được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ném tú cầu trúng ah, sao có thể đụng phải chuyện kỳ quái như vầy được! Hơn nữa bà cô ngươi tuyệt đối không phải loại người bảo thủ như vậy. . .!!!
Không ngờ một khắc sau vị nữ thích khách bật cười ha hả: “Gạt ngươi thôi. . . ai kêu ngươi dám mạo phạm ta trước. Nhưng nhìn bộ dạng suy nghĩ bậy của ngươi thì thật là mắc cười chết người mà, a, ngươi đừng có mơ, bổn tiểu thư há có thể để ngươi thèm thuồng sao.”
. . . thật là ác phụ độc ác lòng dạ hẹp hòi! Ta thật muốn thẳng tay tát nàng mấy cái, cái gì thương hoa tiết ngọc, cái gì tu dưỡng vứt hết! Đúng lúc này ta nghe được xa xa trong rừng truyền tới vài tiếng huýt, giống như tiếng sáo phát tín hiệu. Ta cẩn thận quan sát, thấy sắc mặt người bên cạnh biết đổi, sau đó thở phào một cái.
Xem ra đồng bọn đến đón nàng.
“Ngươi phải đi rồi đúng không?” Ta khoan thai đứng dậy, phủi phủi vài miếng cỏ khô trên người xuống.
Nữ thích khách cũng đứng lên nhưng không vội đi, chỉ đứng đó dùng ánh mắt tĩnh mịch nhìn ta, sau đó hất cằm hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Đại Hoa.” Ta thuận miệng nói.
“Thật tục khí.” Nàng ta hơi ghét bỏ lầm bầm một câu rồi xoay người nhảy lên ngựa: “Tốt nhất sau này đừng có gặp lại.” Nói xong giơ roi thúc ngựa nhanh chóng chạy đi. Ta bắt được khoảnh khắc nàng ta quay người lên ngựa khóe miệng không khỏi nhếch lên, bộ dáng kia. . . thật đẹp.
Đến khi không còn thấy bóng dáng bọn họ nữa thì ta phát hiện cái khăn tay mình vứt bên gốc cây đã không còn nữa. Chẳng lẽ nàng ta mang đi? Đang còn buồn bực thì từ xa xa nghe được động tĩnh, nhìn qua thì ra là tiếng vó ngựa. Người của Vương phủ rốt cuộc cũng đã tới.
Đám người kia vừa phát hiện ra ta đã vội vàng chạy tới.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Phương thị nữ nhảy xuống ngựa đi tới trước mặt ta, trong mắt mang theo vài phần ân cần. Cái này không giống giả bộ, trong lòng ta thầm thoải mái một chút. Nhưng nếu thật sự có chuyện gì thì quả thật không nên trông cậy vào bọn họ sẽ cứu mình ah. . .
“Ta, ta không sao.” Thời điểm diễn xuất lại đến, ta ngây ngô cười cười khoát tay: “Thích khách kia hình như bị thương nên chạy tới đây liền vứt ta xuống.”
“Ân, vậy thì tốt rồi.” Phương thị nữ gật đầu, “Thích khách cũng có quy củ của thích khách, sẽ không động thủ với người vô tội.”
Các ngươi ngây thơ quá rồi! Trong lòng thầm xoa trán.
“Ân? Cổ của ngươi!” Lúc này nàng thấy được vết máu trên cổ ta, lập tức quay đầu lại nói với một thị vệ, “Đưa dược đây.”
Thị vệ nghe xong liền móc ra một bình nhỏ đưa lên, nàng cầm lấy rồi tự mình giúp ta xử lý vết thương, động tác rất nhu hòa, cùng với hình tượng đạm mạc ban đầu rất không hợp. Nhưng có người hầu hạ thật là sảng khoái. . . Ánh mắt liếc sang những thị vệ bên cạnh thì phát hiện trên mặt bọn thị vệ cũng rất ngạc nhiên và khó hiểu.
A, cái này chúng tỏ bình thường Phương thị nữ không đối với người khác như thế, vậy nguyên nhân là gì.
Phương thị nữ vừa bôi thuốc vừa nói: “Cô nương, quận chúa rất lo cho an nguy của ngươi, lần này thật có lỗi đã kéo ngươi vào chuyện này. Giờ đã thoát hiểm rồi vậy theo chúng ta cùng trở về thôi.”
“Trở về. . . đâu?” Ta giả bộ ngu ngơ.
Khuôn mặt luôn cứng đơ của Phương thị nữ lúc này nở một nụ cười dịu dàng: “Quận chúa muốn gặp ngươi.”
Haha, quả là thế. Nhận được câu trả lời trong dự liệu ta vừa hưng phấn vừa không hiểu sao lại rùng mình một cái, Phương thị nữ đột nhiên cười lên quả thật có chút dọa người, không phải vì nàng lớn lên quá xấu mà thực tế nàng mắt phượng mày ngài tư sắc cũng không tệ lắm, chỉ là mặt luôn luôn lạnh lùng mà thôi. Mà đám thị vệ bên cạnh giống như cũng bị dọa sợ, mắt trừng lớn miệng há to, rồi bị ánh mắt nàng liếc xéo một cái thì vội vàng cúi đầu xuống.
Chỉ một chốc cả đoàn người chúng ta đã về tới Vương phủ, trong sân đã trống rỗng, cái bình phong cũng đã được dọn đi, và thi thể vết máu gì đó cũng được thanh lý sạch sẽ, người tới xem náo nhiệt cũng đã tản đi, giống như chưa từng có gì xảy ra vậy. Hà đại quản gia và các tiểu thị nữ đều tủm tỉm cười đứng sẵn trước chờ. Thấy chúng ta đến liền lập tức chào đón.
“Chúc mừng cô nương.” Nụ cười từ ái của hắn làm ta không dám nhìn thẳng. Ta cùng hắn thật sự không có quan hệ huyết thống a?! Mà theo câu chúc mừng của hắn ta biết ta đã là một thành viên trong Vương phủ.
Sau một hồi nhiễu loạn thì cái người thành tích kém nhất cứ vậy trúng tuyển, và yêu cầu của quận chúa chính là chọn ra một thị nữ có ánh mắt tinh tường, thận trọng và tận tâm. . . Vậy mấy cái tỷ thí lúc trước coi như không có nghĩa gì sao?
Không không, vẫn có ý nghĩa. Ví dụ như nữ nhân bàn tính kia được Vương phủ nhận vào làm trướng phòng ( nhân viên sổ sách, kế toán), nữ khoái đao thì tới giúp việc ở phòng bếp ())))), còn nữ sủng vật thì được phân công đi chăm sóc chuồng ngựa. . .
Còn ta hôm nay tiếp bước theo Phương đại thị nữ, đi vào một cái đại môn sa hoa, mở ra một ám sát lữ trình.
Hahaha, ngoại trừ ở giữa xuất hiện một chút khó khăn thì hết thảy đều nằm trong tầm khống chế………… của ta. . . A