Giờ khắc này chân chính bước chân vào Vương phủ làm tim ta không khỏi đập nhanh hơn một chút.
Một cảm giác khác thường mãnh liệt ập đến làm ta theo bản năng ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn xung quanh. Nhưng đập vào mắt đều là cảnh cung điện hoa lệ, các gác lầu đều được khắc hoa văn, còn có nơi sân nhỏ được bài bố tinh xảo. Có vài gia nhân đang đi dọc trên các hành lang, vài người thì đang cầm chổi quét lá rụng dưới gốc cây trong sân.
Tất cả mọi thứ đều ngay ngắn trật tự, sóng êm biển lặng, không một tia sát khí, cũng không có gì khác thường, hơn nữa còn mang theo một cảm giác ấm áp làm cho người khác cảm thấy rất yên tâm. Giống như là sống ngầm ở đáy biển sâu, lẩn trong bóng tối có vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mình.
Ta không khỏi tê cả da đầu. Loại cảm giác này rất giống với tình cảnh quyết chiến hồi hai năm trước, tim đập nhanh liên tục. Đây chính là cảm giác khi phải đối mặt với nguy hiểm, tới giờ ta vẫn còn nhớ rõ mình thiếu chút nữa đã mất mạng dưới kiếm người nọ. Mà từ khi bước chân vào Vương phủ thì lại bắt đầu sinh ra cảm giác đó một lần nữa, rất quái lạ, a. . . có một câu để miêu ta tình huống này —-
. . . Dê vào miệng cọp?! Bỗng cả người ta run lên. Không hiểu sao trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh Phương đại thị nữ biến thành tú bà có nốt ruồi bự thiệt bự, hơn nữa còn ăn mặc hở hang đang cầm tẩu thuốc bự, nàng phả khói thuốc ra, khăn tay phất phất, giọng nói the thé: “A, ngươi cho rằng nói này nói tới là có thể tới nói đi là có thể đi sao? Đã đi vào cánh cửa này rồi thì chỉ có thể làm giàu cho chỗ này thôi, còn không mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi tiếp khách cho lão nương.”
Ân, đây là bộ “Tú bà bá đạo yêu mến ta” do Tiêu Diêu đại nhân viết, chính là cảnh đầu tiên khi Liên Nhi bị bán cho kỹ viện. Không biết hắn gần đây có viết thêm bộ mới nào hay không nữa. . .
Lúc này, Phương đại thị nữ đang đi trước quay lại nhìn ta một cái, có lẽ cảm thấy ta có chút không đúng nên mới mở miệng hỏi: “Có phải cảm thấy Vương phủ rất lớn không nên có chút không thích ứng.” Nội dung câu nói tuy có chút thân thiện nhưng nhiệt độ của nó không ấm tý nào. Từ khi về Vương phủ nàng ta đã trở lại thành bộ dạng lạnh lùng thường ngày, lâu lâu có vài gia nhân đi ngang qua hành lễ thì nàng cũng nhàn nhạt gật một cái.
Sau khi câu nói này phát ra thì cảm giảm áp bách vừa rồi bỗng dưng biến mất, những suy nghĩ bay xa của ta cũng được kéo lại. Nhưng khi lấy lại tinh thần thì đen lại càng thêm đen, có chút không nhìn thấy dụng ý của nàng, vì vậy chỉ còn biết giả vờ vui vẻ đáp lại: “Đúng a, lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy một phủ vừa to vừa đẹp như thế! Nơi này to như mê cung vậy, so với bên ngoài nhìn còn đồ sộ hơn nhiều a.”
Nói thật, Quận Vương phủ này quả thật rất xa hoa, quy mô và kết cấu không thua gì phủ thân vương.
“Vậy sao.” Phương thị nữ nhẹ nhàng đáp một tiếng, so với trước ấm áp hơn nhiều: “Sau này ngươi chính là một phần tử trong này.”
“Ân.” Ta nghe xong trên mặt giả bộ hưng phấn gật đầu nhưng trong lòng thầm ghét một chút, hình ảnh Phương thị nữ thuần khiết đoan chính lúc này gần giống hình ảnh tú bà trong tưởng tượng rồi. Ta vội vàng lắc đầu xưa đi hình ảnh quá mức kia, gấp rút đi nhanh theo. Còn những cảm giác vừa rồi. . . chỉ mong là ảo giác của mình thôi.
Di chuyển qua bức tường Lưu ly bạch hạc thì đã đến trước một viện, xuôi theo bên phải thì đến một sân nhỏ, đi vào trong liền gặp được một vườn cây xanh bóng râm xanh mát. Khu vườn này trồng đầy cổ bách, một hòn non bộ to to, mấy cây đại thụ sinh trưởng tốt rợp bóng che trời, phía sau đó là mười gian nhà lớn và hai tầng lầu, dưới mái hiên treo đèn cung đình, thỉnh thoảng có vài thị nữ áo trắng xuất hiện để mở cửa sổ.
Toàn cảnh phủ lúc này được bao trùm trong ánh nắng chiều hoàng hôn tạo nên một khung cảnh không chân thực, làm cho người ta cảm giác như lạc vào cõi tiên.
Mặt vườn được lót gạch đất khi giẫm lên cảm giác rất thoải mái, còn có thể cảm nhận được tý hơi mát từ mặt đất truyền lên, xua tan đi sự đau mỏi của bàn chân. Ta cuối đầu đi theo sau lưng Phương đại thị nữ, nhưng lén nhìn xung quanh để trộm nhớ đường và quan sát đánh giá, sau đó liền làm ta một hồi kinh sợ đổ một thân mồ hôi lạnh, cuối cùng ta cũng hiểu cảm giác áp bách là từ đâu ra rồi.
Trong hành lang, vài thị nữ bưng nước qua cho vị nữ đầu bếp, và vị nữ đầu bếp kia không phải là người trước đó đã rửa tay chậu vàng thoái ẩn giang hồ – Liễu Tam Nương tiền bối sao?! Còn người trưởng hộ vệ kia không phải đã từng là Chưởng môn của Định sơn quyền Thạch Anh Thành sao! Ta đều nhận ra bọn họ. Không chỉ thế, trên đường đi nhìn kỹ sẽ phát hiện vài ngươi có tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, người gia đinh đang quét lá cây ở góc kia võ công cũng không thể khinh thường.
May là ta ít lộ diện trên giang hồ, hơn nữa lúc này còn đang dịch dung nên người khác không nhận ra. Nhung Quận Vương phủ này thật chất là nơi nào mà sao có thể làm cho nhiều võ lâm cao thủ từ bỏ giang hồ mà làm môn hạ nơi đây? Thật không thể lường được. . . hiện giờ bỏ trốn còn kịp chứ!
Đã không còn kịp nữa rồi. Ta thầm cắn răng, đã vào đại cục há có thể đổi ý, hơn nữa ta cũng không cho phép mình lùi bước. Huống chi càng khó thì càng có tính khiêu chiến, cảm giác thành tựu càng cao, không phải sao?
Bỗng nhiên thấy máu huyết sôi trào.
Đi thêm một hồi nữa cuối cùng cũng đến hậu hoa viên. Đi qua một cổng vòm bên trên có khắc chữ “Trúc Thủy uyển”, xa xa có thể trông thấy một dòng suối nhỏ lấp lánh chạy dài tới phía rừng cây, còn nơi tận cùng của rừng cây là vách tường cao của Vương phủ để ngăn cách dân chúng đi vào.
Một cái hồ lớp đầy những lá sen to nhỏ, vài chú cò trắng lội nước khắp nơi, kế bên bờ hồ là một rừng tre xanh đang lung lay theo gió, ngay đó có một cái cầu gỗ nối từ bờ tới giữa hồ nước, qua bốn cái cột là một cái sân hình bát giác.
Lúc trước thăm dò ở ngoài Vương phủ cũng đã thấy sơ qua cảnh trí bên trong, lúc đó chỉ cảm thấy nó xinh đẹp nhưng tĩnh mịch, nhưng hôm nay thật chân đặt vào trong thì mới cảm thấy thán phục, bố cục phong cách lại tao nhã như thế. . . quả nhiên người Hoàng gia rất biết hưởng thụ mà! Chỉ một cái vườn thôi mà cũng làm cho người ta cảm thán.
“Ở đằng trước.” Âm thanh bình thản của Phương đại thị nữ đã cắt đứt cái tưởng tượng tốt đẹp khi mình cầm kiếm cứa đứt cổ Quận chủa xong sau đó rút lui thành công, rồi ẩn thân trở về mua đất xây nhà.
Ta ngẩng đầu nhìn qua thì thấy trên hồ phương đình có vài thị nữ đứng hầu, mà trên sân lại dựng lên một tấm bình phong lớn, có lẽ là để chắn gió. Chỉ thấy lấp ló sau tấm bình phong là một bóng hình xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn, tiếng cầm du dương truyền tới, theo từng bước chân càng lúc càng rõ ràng.
Âm luật thanh tuyệt, lưu vận kéo dài, người đánh đàn kỹ thuật rất cao siêu. Ắt hẳn người đang đánh đàn sau bình phong chính là Tấn An quận chúa rồi. A, vừa mới bị người ta ám sát xong đã có thể khí định thần nhàn ngắm cảnh gảy đàn, thật là trang nhã mà.
Tao theo Phương đại thị nữ vào sân trong, cuối cùng cũng thấy được người trong đó.
Một bộ bạch y, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, ngón tay thon dài trắng nõn đang gảy đàn, thập phần chuyên chú, hoàn toàn không vì sự xuất hiện của chúng ta mà phân thần. Phương đại thị nữ ra hiệu không được lên tiếng, cuối đầu đứng yên một bên chờ khúc nhạc hoàn tất.
Ta lặng lẽ đánh giá vị giai nhân đang đánh đàn này. Chậc chậc, như một đóa tuyết liên cao nhã thoát tục, vừa trong trẻo nhưng lại lạnh lùng. . . không đúng, sao lại là lãnh mỹ nhân? Tấn An quận chúa là hồ ly tinh mới đúng! Ta vừa phản ứng thì đúng lúc khúc nhạc kết thúc, ta nghe ở một bên có tiếng vỗ tay nhẹ.
“Thủ khúc “Hà ‘phong lộng nguyệt’” mới viết này phải nói là rất tuyệt diệu.” Chưa thâý người đã nghe thấy giọng. Cái âm sắc động lộng người này. . . Tấn An quận chúa?!!
Ta lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một bộ váy mẫu đơn đang đung đưa trước gió, váy dài phật qua bình phong.
Ta hoàn toàn bị kinh diễm. Người kia thản nhiên đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh, một bộ cung váy đỏ thẩm, vừa vặn lại không rườm rà, mái tóc đen dài chỉ dùng một cái trâm đơn giản vén lên nhưng lại cực kỳ đẹp mắt, trong xinh đẹp lại lộ ra một cỗ lười biếng hấp dẫn, lúc này khóe miệng nàng vẫn con giương lên, lúm đồng tiền xinh xắn hiện ra, mị trái tràn lan.
Vị quận chúa này quả nhiên là Hồ ly tinh!
Gặp được chân nhân mới biết những bức họa mình mua lúc trước đều giống như vứt tiền vào sọt rác. . . ngay cả bức vẽ lúc nãy của mình chỉ giống được ba bốn phần thùy mị mà thôi, tư sắc của vị Tấn An quận chúa này đúng là hiếm thấy, thật sự là mỹ nhân không góc chết ah! Để nghiệm chứng điều này nên ta rướn cổ lên cố gắng trộm quan sát đủ mọi góc độ.
Thật ra khi mỹ nhân đến một trình độ nào đó thì rất khó để nhận định ai đẹp hơn ai, chỉ là do mắt nhìn của từng mà thôi, mỗi người một khẩu vị, không ai giống ai. Nhưng không thể không thừa nhận, nàng ta thật sự quá chú ý, đúng là không phụ lòng dân chúng tung hô là đại mỹ nhân! Có thể trở thành người của Vương phủ thật là hạnh phúc quá đi mà! Ý ý. . . đợi một chút. . . chẳng lẽ những vị tiền bối kia vào đây làm cũng là vì mục đích này. . .
Không không! Sao có thể có cái suy nghĩ bậy đến thế chứ. . . ta không thể ngoài nghi nhân phẩm của các vị tiền bối đức cao vọng trọng này và tình yêu giang hồ a!
Hồ ly tinh hại nước hại dân ah. . . ta liền cảm thấy vị cố chủ muốn ta giết nàng ta quả là chính nghĩa, hình tượng lập tức hình tượng lại cao thêm một bậc!
“Tài đánh đàn của đường tỷ lại tiến bộ không ít.” Tấn An quận chúa không chú ý tới ta bên này, chỉ mỉm cười rót trà mời vị mỹ nhân bạch y. Mỹ nhân kia chỉ bình tĩnh tiếp trà rồi nhàn nhạt đáp, thanh âm không chút gọn sóng: “Ca khúc này còn vài chỗ phải sửa.”
Thì là cô nương này là đường tỷ của quận chúa, hai người có quan hệ thân cận lại lạnh lùng nhân băng. . . vậy đích thị đây chính là Trưởng công chúa Trữ Thanh Qua rồi.
Vị công chúa này chắc hẳn hôm nay tới nhà đường muội mình lãnh giáo tài đánh đàn đây. Thấy nàng gảy gảy dây đàn như đang suy nghĩ gì đó, hơn nữa hình như hơi bất mãn, sau đó lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía bên ta, vừa vặn hai ta và nàng chạm mắt nhau.
Ta né không kịp, còn nàng thì giống như không để ý, ánh mắt vẫn dừng trên người ta nhưng rồi mang theo chút hàm súc dừng ở trên người của ta một thoáng, sau đó lại cuối đầu gảy vài cái vào dây đàn, sau đó trôi chảy gãy ra một đoạn âm luật, mặt mày cũng theo đó mà giãn ra, giống như ánh mặt trời soi ấm trong mùa đông gió lạnh, những bông tuyết tan đi chừa chỗ cho những đóa hoa khoe sắc thắm, ấm hết lòng người.
Đừng nói nàng tìm được linh cảm trên người của ta đi?! Ta kinh ngạc. Thật muốn biết trong đầu nàng lúc này đang tưởng tượng cái gì ah! Không biết tại sao ta lại cảm thấy thật đáng sợ!
Phương đại thị nữ đúng lúc đi tới trước mặt hai vị chủ tử hành lễ, khẽ nói: “Quận chúa, vị này chính là thị nữ thiếp thân của ngài mới tuyển được lần này, Lưu Tố cô nương.”
“—- ah?” Người nọ nghe xong dời ánh mặt tới, dừng lại một chút rồi ôn nhu hỏi: “Ngươi tên Lưu Tố?” Môi thắm khẻ mở, một cỗ mị âm phát ra đem hai chữ Lưu Tố này cũng đặc biệt có ý vị hơn.
“Vâng, nô tài là Lưu Tố.” Ta không nhịn được hưng phấn, cuối đầu đáp.
“Ân.” Quận chúa gật đầu, ánh mắt vẫn còn lưu lại trên người ta. Ta cũng không dám đối mặt trực tiếp với con hồ ly này, sợ sẽ không may lộ ra sơ hở gì đó, liền vội vàng cúi đầu. Nhưng như vậy vẫn cảm nhận được có một ánh mắt ôn hòa mang theo chút băn khoăn đang nhìn lấy, giống như có một người chơi xấu cầm lông gà vuốt nhẹ trên mặt ta. Không thể không ngứa.
Nàng dò xét đủ rồi thì cầm một chén trà nên nhấp một ngụm nhỏ, rồi nghiêng người khoan thai nói ra một câu mà không ai trở tay kịp: “Vậy sau này kêu ngươi là Đại Hoa.” ())) bể mánh)
Ầm ầm!!! Trong đầu ta ầm ầm sấm sét.
Phản ứng đầu tiên của ta chính là nghĩ tới lúc ở trên đường gặp phải một tiểu thư quyền quý đang cho mấy con đại cẩu bên đường ăn, lúc đó nàng ta còn thân mật gọi bạn cẩu là “Đại Hoa Đại Hoa~”, ta lúc đó còn cười nhạo một lúc.
Thế nhưng hôm này. . . vì sao. . . ta không phải nghe lầm chứ?! Thật là Đại Hoa sao?! Quận chúa ngươi quốc sắc siêu quần lại là một tài nữ hiếm có ah, bộ lúc ngươi gọi hai chữ này lên ngươi không thấy mắc cỡ sao?! Đây là cố ý chơi xấu người ah! Quả nhiên cái người hiền lương thục đức trong mắt mọi người thật ra tính cách rất xấu xa a! Cơ mà. . . đợi một chút. . . vì sao gọi Đại Hoa, trùng hợp sao?
Ta không khỏi nhớ tới lúc ở trong rừng nói tên “Đại Hoa” cho nữ thích khách kia, trong lòng bỗng xiết chặt.
Còn Quận chúa đại nhân giống như rất hài lòng với cái tên này, khóe miệng cong cong rồi gật đầu, rồi kêu người đang đứng bên cạnh: “Đại Phương.”
“Có nô tỳ.” Phương thị nữ lên tiếng.
Ta giật mình, thiếu chút nữa trợn mắt há mồm.
. . . Đại Phương?!!!
Nói như vậy không phải Quận chúa cố ý nhằm vào ta a! Vị Phương đại hiệp nữ cao quý lãnh diễm võ nghệ cao cường thì ra tên là Đại Phương ư! Nàng vẫn luôn chấp nhận cái tên như vậy sao, trách không được mọi người đều kêu nàng là Phương đại thị nữ ah! Quận chúa này không những thú vui quái ác mà còn có đam mê giết người không dao hiểm ác a!!!
Ta dùng nội tâm đang vô cùng phức tạp của mình mà nhìn Phương đại thị nữ đang đứng kế bên mặt không đổi sắc, bỗng nhiên cảm thấy nàng cũng không dễ dàng gì ah!
Thật sự là làm khổ ngươi rồi, hài tử.
Nhưng vị quận chúa khuynh quốc khuynh thành nào đó hầu như không cảm nhận được một chút oán niệm nào của ta. Lúc này nàng đã bị quyển cầm phổ của đường tỷ mình hấp dẫn, liền khoát tay với chúng ta, ôn nhu nói: “Sắp xếp chỗ cho nàng trước đi.”
Thế nên Phương thị nữ vâng lời lui ra, dẫn ta rời đi. Ta chỉ muốn ngoan ngoãn đi về mà thôi nhưng lúc đi ngang qua Phương đình, thấy vị mỹ nhân kia đang cười nói vui vẻ thì trong lòng càng thêm gấp.
Thật muốn nén phi tiêu phóng nàng ta mà. Nhưng ta còn muốn giữ lại mạng nhỏ của mình.
Phải bình tĩnh. Ta tự nói với mình.
========
Phi Hoa: Có quyền có thế có nhân khí thì thôi đi, còn có mỹ mạo có vóc dáng, cái gì đều chiếm hết, quả đáng giận mà!!!
Mỗ quận chúa: Nếu ngươi nguyện ý, tất cả những thứ này chỉ cần trong 1 đêm là có được ah ~
Phi Hoa: Sao có thể!
Mỗ quận chúa (mị hoặc) : chỉ cần — ngươi cưới ta. . .
Phi Hoa: Ahaha. Thật ra làm người nghèo cũng rất tốt ah o(n_n)o~
Mỗ quận chúa: Người đâu, lôi ra ngoài!