“Sở Sở, đây là món cậu thích, còn món này bổ sung protein, cậu phải ăn nhiều vào…” Cố Thiển không ngừng gắp đồ ăn cho Sở Lan, gần đây Sở Sở của cô đã gầy hơn rất nhiều vì kỳ thi tuyển sinh cấp ba, ôm vào cảm giác không thoải mái như trước, cô phải nhanh chóng bồi bổ cho em ấy mới được.
Đương nhiên, bây giờ ôm vẫn rất thoải mái.
Sở Lan trơ mắt nhìn đồ ăn trong chén của mình càng ngày càng nhiều, mà đầu sỏ gây tội lại không có ý định dừng lại chút nào, đành phải mở miệng: “A Thiển, cậu đừng như vậy, tớ có thể tự gắp mà.”
“Sở Sở, cậu ghét đôi đũa tớ đã dùng à? Có phải cậu ghét tớ rồi không?” Cố Thiển vừa nghe lời này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ không vui.
Thật ra cô biết đương nhiên không phải như vậy nhưng cô thích gắp đồ ăn cho Sở Sở, như vậy sẽ khiến cô có cảm giác Sở Sở chỉ toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình.
Hơn nữa, dáng vẻ lúc ăn của Sở Sở thật sự rất đáng yêu, mỗi lần ăn cơm cùng Sở Sở, cô còn không có tâm trạng ăn, ngược lại chỉ lo nhìn em ấy.
Cố Thiển nhìn Sở Sở đỏ mặt ở bên cạnh, trong lòng lại cảm thán một câu, không đúng, lúc nào Sở Sở cũng đáng yêu, sao em ấy lại làm người ta thích như vậy chứ?
Em ấy còn dễ ngại ngùng, rõ ràng hai người đã thân thiết với nhau từ lâu rồi.
Xem ra sau này phải thân mật với Sở Sở hơn để em ấy có thể thích ứng hơn mới được.
“A Thiển… Đương nhiên không phải… Vậy được rồi.” Cuối cùng Sở Lan vẫn mềm lòng thỏa hiệp, em ấy không thể nhìn biểu cảm tủi thân của Cố Thiển nên chỉ có thể làm mọi chuyện theo ý cô.
“Sở Sở, cậu tốt quá.” Cố Thiển cười gian xảo.
Không chỉ đáng yêu, thẹn thùng, mà còn dễ bị lừa nữa.
“Sở Sở, tối nay qua nhà tớ được không?” Sau bữa ăn, Cố Thiển nắm lấy tay Sở Lan.
Bàn tay em ấy mềm mại, nắm cực kỳ thoải mái.
Toàn thân Sở Sở của cô thật sự đều quý giá.
“Tối nay à? Không được rồi, tới đã nói với mẹ tớ sẽ về nhà…” Sở Lan do dự từ chối, nhưng thật ra không phải vì mẹ em, mà là vì em không muốn nằm chung một giường với Cố Thiển, em ấy sợ sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình rồi bị Cố Thiển phát hiện.
“Cậu nói với dì một tiếng là được rồi, có phải trước giờ cậu chưa từng ở nhà tớ đâu. Sở Sở, Sở Sở tốt bụng, cậu ở với tớ đi, được không?” Cố Thiển kéo tay Sở Lan, khuôn mặt như một chị đại bắt đầu tỏ vẻ làm nũng, nhìn thế nào cũng thấy trái ngược, nhưng trong lòng cô không chột dạ chút nào, chỉ cần có thể đạt mục đích cuối cùng là được.
“Nhưng mà…” Thật ra trong lòng Sở Lan đã dao động, cô nỗ lực suy nghĩ cách đối phó, còn định cố gắng từ chối.
“Sở Sở, bố mẹ tớ lại đi công tác rồi, tớ ở nhà một mình rất cô đơn đó.” Cố Thiển lập tức nghĩ ra một cái cớ tuyệt vời: “Sở Sở, chỉ có cậu mới có thể ở cùng tớ thôi, bố mẹ tớ đã mặc kệ tớ không cần tớ rồi, cậu cũng không cần tớ sao?”
“Để tớ nói với mẹ.” Quả nhiên, Sở Lan vừa nghe xong lời này lập tức thả lỏng, Cố Thiển cười thầm trong lòng, dùng cái cớ này thật sự lần nào cũng hữu ích.
Thật ra cô đã sống như vậy từ nhỏ nên đã sớm không còn quan tâm đến tình cảm gia đình, hơn nữa sống một mình cũng vui vẻ thanh tịnh, dù sao chi phí cơm ăn áo mặc cũng tiêu tốn của cô rất nhiều.
Nhưng Sở Lan không biết, em ấy chỉ biết bố mẹ Cố Thiển đã không quan tâm cô từ nhỏ, hoàn toàn khác với bầu không khí gia đình hòa thuận của em ấy, vậy nên em ây luôn khó có thể tưởng tượng được sự mất mát của Cố Thiển khi phải đối mặt với căn nhà to trống rỗng một mình.
Cố Thiển đã đau khổ như vậy, tại sao chính em là người làm “bạn” của cô có thể tiếp tục rắc muối vào vết thương của cô ấy chứ?
P/S: Chương sau có H nhé mọi người