Thi Vu Thanh V: Mong chờ @Lê Thời Thanh V: Mùa thu này, mong chờ được gặp các bạn! [ icon xấu hổ ]
Hay lắm, Thi Vu Thanh không chuyển tiếp lại tài khoản weibo chính thức của chương trình, mà lại chuyển tiếp bài đăng trên weibo của Lê Thời Thanh, này không phải lặp lại, nhưng vẫn khiến người hâm mộ của Thi Vu Thanh choáng váng.
Chuyện xảy ra, người hâm mộ Lê Thời Thanh nhân cơ hội nói chương trình “Bọn họ” chủ động copy rồi yêu cầu mọi người cùng đăng, vậy mà “Bọn họ” lại không biết phản bác như thế nào.
Người qua đường nhìn thấy hot search cũng chết lặng, Lê Thời Thanh và Thi Vu Thanh đều lọt vào hot search là chuyện rất bình thường, nhưng bình thường đều bị lấy ra so sánh khiến người hâm mộ hai nhà xé nhau.
Trên thực tế, Thi Vu Thanh và Lê Thời Thanh chưa bao giờ nhắc đến nhau trước cánh truyền thông, cũng chẳng liên quan gì tới nhau, ngoại trừ mấy lần lịch sự nói chuyện với nhau khi ở phim trường Tiên Lạc, thì mấy năm nay họ như hai người xa lạ.
Nhưng Thi Vu Thanh vậy mà lại phá lệ, chuyển tiếp weibo của Lê Thời Thanh, đây giống như chuyện thế kỷ.
Hot search này điên cuồng leo lên, “Bọn họ” còn chưa lên sóng đã lập tức trở thành chương trình giải trí được mong đợi nhất ở thời điểm hiện tại.
Miệng của đạo diễn chắc phải cười ngoác đến tận mang tai.
Lúc đó, đạo diễn đang nói chuyện điện thoại với người khác.
“Thanh Thanh à, chịu cô luôn đó.”
Người đối diện: “…”
Cảm nhận được vẻ không hài lòng của người ở đầu bên kia điện thoại, đạo diễn Trần Tử miễn cưỡng thu lại sự cợt nhả của mình.
“Ây hèm, cô cũng đừng sốt ruột, không phải hai ngày nữa là gặp được rồi sao?”
“Ừm.” Giọng nói phát ra từ micro rất rõ ràng, tựa như gió mát, như một dòng suối được hình thành bởi băng tuyết tan chảy, mang theo cảm giác lạnh lẽo trong đó.
Trần Tử lạnh đến mức không nhịn được mà run lên.
“Có gì nói nấy, không phải tôi muốn nói cô, nhưng cô thử xem những gì đã làm, cô đang làm việc thật đó sao?”
Thi Vu Thanh: “Gì cơ?”
Trần Tử: “…”
Chịu thật rồi.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, chớp mắt đã đến ngày ghi hình chính thức của “Bọn họ”.
Tổ chương trình “Bọn họ” sẽ biên tập, thỉnh thoảng sử dụng cách phát sóng trực tiếp để lên sóng, tổng thời gian ghi hình là mười hai ngày, nghe nói toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp sẽ được thực hiện trong một khoảng thời gian đặc biệt, đồng thời phiên bản được cắt nối biên tập sẽ dần được tung ra.
Sáng sớm hôm đó, xe của tổ chương trình đưa Lê Thời Thanh đến điểm tập kết. Lê Thời Thanh vừa lên xe, chương trình đã bắt đầu ghi hình.
Điểm tập kết là một quảng trường rộng rãi, thoáng mát, trải thảm đỏ từ điểm đón khách đến giữa quảng trường, hai bên cắm rất nhiều hoa.
Rất có cảm giác nghi thức.
Lê Thời Thanh bước lên thảm đỏ đi vào giữa quảng trường, trong lòng thầm nghĩ chán muốn chết.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần ống rộng màu cam nhạt, đi một đôi giày trắng không quá cao, phần thân trên là một cái áo màu đen bó sát người, bên ngoài là chiếc áo khoác, để lộ xương quai xanh và nửa phần eo tinh tế thin thả, sự kết hợp đơn giản làm tôn lên trọn vẻ gợi cảm của cô.
Đã có người chờ đợi ở trung tâm quảng trường.
Khi Lê Thời Thanh bước lại gần, cô nhìn thấy đó là Nguyễn Cẩn Niên.
Năm nay hai mươi tuổi, mới ra mắt được hai năm, nhưng đã càn quét mọi giải thưởng giành cho nghệ sĩ mới. Cô ấy lại là công chúa nhỏ của nhà họ Nguyễn. Nếu không thể tồn tại trong giới giải trí, cô ấy sẽ quay về thừa kế khối tài sản trị giá hàng tỷ đồng của gia đình.
Cả hai từng hợp tác cùng nhau trong một bộ phim, cũng được coi là người quen cũ.
Nguyễn Cẩn Niên mỉm cười đi tới trước mặt cô, hai người khách khí ôm lấy nhau.
Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy, Lê Thời Thanh không nhịn được mà nhớ lại mình khi cũng ở tuổi như vậy.
Mặc dù hiện giờ vẫn chưa già.
“Chị Lê, lâu rồi không gặp chị.”
Lê Thời Thanh gật đầu đáp lại Nguyễn Cẩn Niên, hai người ngồi xuống chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn ở giữa quảng trường, nói cười, chào hỏi nhau. Ánh mắt sắc bén của Lê Thời Thanh phát hiện hiện trường chỉ chuẩn bị sẵn năm chiếc ghế.
Lúc này, từ xa lại có thêm hai người đi tới.
Hai người phụ nữ nhìn rất thành thục, trên người toát ra vẻ lắng đọng của thời gian, một người mặc váy đen dài, đi giày cao gót màu đen đế đỏ, người còn lại mặc bộ vest cùng loại.
Hai người nắm tay nhau đi tới, cử chỉ thân mật.
Đó là Vạn Ngu và Lộ Cẩm An, hai người này đã kết hôn với nhau.
Vạn Ngu năm nay ba mươi sáu tuổi, là một nữ diễn viên có một giải ảnh hậu trong lĩnh vực điện ảnh, có thể coi là tiền bối của Lê Thời Thanh, hai người đã từng hợp tác trong rất nhiều bộ phim truyền hình.
Lộ Cẩm An là một đạo diễn có tiếng trong ngành, hai người gặp nhau và yêu nhau từ khi còn trẻ, cùng làm việc và giành được nhiều giải thưởng, cùng nhau đạt được địa vị hiện tại, chuyện này đã trở thành một giai thoại trong ngành.
Lê Thời Thanh và Nguyễn Cẩn Niên cùng đứng dậy, bốn người chào hỏi, bắt tay chào nhau.
Nhìn thấy mười ngón tay đan vào nhau của Vạn Ngu và Lộ Cẩm An, Nguyễn Cẩn Niên thì thầm với Lê Thời Thanh: “Chị Lê, không phải chúng ta đang tham gia một chương trình tình yêu đấy chứ?”
Tuy giọng nói của cô ấy rất nhỏ nhưng ba người còn lại vẫn nghe rõ, bọn họ không nhịn được bật cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
“Hế lô các chị!” Lúc này, một giọng nói tràn đầy sức sống vang lên, có thể nói chưa thấy người đã nghe thấy giọng.
Chỉ thấy một cô gái tóc ngắn ăn mặc rất ngầu bước nhanh tới, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, chào hỏi và bắt tay từng người một, miệng không ngừng gọi chị. Đây là Trịnh Kha, một cô gái trẻ vừa mới debut trong một chương trình tìm kiếm tài năng, cô ấy mới 18 tuổi, đang ở thời kỳ đỉnh cao, là em gái út trong số tất cả các khách mời.
Cả năm người đều đã đến, mọi người ngồi thành một hàng chờ đạo diễn phát biểu.
Trần Tử và một số nhân viên ngồi trên sân khấu đối diện với khách mời, một tay cầm kịch bản, tay còn lại cầm loa lớn.
“Chào mừng các bạn đến với Bọn họ mùa 2! Mùa này chúng ta sẽ đến bốn thành phố khác nhau để bắt đầu những hành trình và thử thách mới. Tôi tin rằng khi nãy tất cả mọi người đều đã làm quen với nhau, chưa quen cũng không sao, mười hai ngày tiếp theo, tất cả đều là của mọi người!”
“Đương nhiên, còn một vị khách mời khác đang đợi chúng ta ở điểm dừng đầu tiên. Điểm dừng chân đầu tiên của mọi người ở mùa thứ hai là Phong thành!”
Phong thành cách Thịnh thị không xa lắm, chỉ một giờ bay là đến. Máy bay hạ cánh vẫn là buổi sáng, khi cả nhóm lái xe đến địa điểm ghi hình Lạc Phong Cổ trấn thì đã là giờ trưa, vừa kịp ăn trưa.
Một đoàn người kéo thiết bị và hành lý của họ đến nhà trọ do tổ chương trình chuẩn bị, làm xáo trộn sự yên tĩnh của cổ trấn, nhưng cũng mang đến không khí hân hoan.
Nhà trọ có hai tầng, mái hiên treo rất nhiều đèn lồng trang trí, từ cổng bước vào sẽ thấy một khoảng sân nhỏ trồng nhiều hoa và cây, nhìn từ bên ngoài rất thích mắt.
Năm người cùng nhau bước vào nhà trọ, chỉ thấy một người đang ngồi trên ghế đá trong sân, trên bàn đá bên cạnh có một bộ ấm trà cổ, người đó đang nhàn nhã đưa tách trà lên môi, nhấp nhẹ một ngụm.
Nếu người này không mặc một bộ quần áo mang phong cách hiện đại, chắc hẳn họ sẽ tưởng mình đang bước vào địa điểm quay một bộ phim truyền hình cổ trang nào đó.
Ánh mắt của Lê Thời Thanh dán chặt vào người kia, khuôn mặt đẹp không tì vết vẫn giống y hệt trong quá khứ, mái tóc đen dài tùy ý xõa xuống dưới eo, ánh nắng giữa trưa chiếu xuyên qua cành lá phía trên, chiếu xuống bờ vai của nàng, để lại cái bóng trên khuôn mặt nàng.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng, vạt áo được nhét gọn gàng vào chiếc chân váy sẫm màu, sự tao nhã này thậm chí còn làm nổi bật khung cảnh nơi đây.
Lê Thời Thanh hừ một tiếng, quay đầu không nhìn.
Thi Vu Thanh tình cờ nghe được âm thanh, nhanh chóng nhìn sang, đúng lúc thấy Lê Thời Thanh quay đầu lại, phớt lờ mình.
Thi Vu Thanh: “…”
“Hay lắm, mấy người bọn chị bận sấp mặt từ sáng sớm, cưng thì nhàn rồi, còn dám ngồi ở đây uống trà.” Nhìn thấy người trong sân, Vạn Ngu bật cười đi tới, Lộ Cẩm An kéo hành lý ở bên cạnh cũng nhanh chân đuổi kịp.
Vạn Ngu là đàn chị của Thi Vu Thanh, đồng thời là học trò của Giang Tẫn, mối quan hệ giữa hai người cực kỳ tốt. Vậy nên những lời nói đùa như thế này có thể nói một cách tùy tiện, cũng không có ai hiểu lầm.
“Đàn chị, đạo diễn Lộ.” Thi Vu Thanh mỉm cười, bước tới ôm lấy Vạn Ngu, hai người đã lâu không gặp.
“Đúng lúc em đang có việc ở Phong thành.” Nàng giải thích, quay đầu lại bình tĩnh liếc nhìn Lê Thời Thanh, nhưng lại không nhận được ánh mắt liếc qua của Lê Thời Thanh.
“Thi lão sư, hâm mộ đã lâu, em cũng là fan của chị, bộ <Sông Nước> của chị em xem lại bảy lần rồi!” Ánh mắt Trịnh Kha nhìn chằm chằm Thi Vu Thanh sáng lên, chờ nàng ôm Vạn Ngu xong, cô ấy mới bước tới chào hỏi.
Cô ấy cũng muốn ôm thần tượng của mình! Nhưng không dám! Vậy nên chỉ có thể dơ tay qua bắt tay với Thi Vu Thanh.
“Cảm ơn em.” Thi Vu Thanh lịch sự bắt tay Trịnh Kha, nhân tiện bắt tay luôn Nguyễn Cẩn Niên ở bên cạnh.
Còn mỗi Lê Thời Thanh, tình thế lập tức rơi vào xấu hổ.
Đôi mắt cố tình tránh né cuối cùng cũng không tránh khỏi mà đối diện với nhau.
Bốn người ở một bên đứng thành một hàng, ngầm hiểu nhìn hai người, tựa như một đám người đang ăn dưa, không ai nói một lời.
Lê Thời Thanh nhìn thẳng vào mắt Thi Vu Thanh, trong lòng thầm hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn hào phóng đưa tay ra trước: “Thi tiểu thư, lâu rồi không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Thi Vu Thanh cụp mắt xuống, nhìn ngón tay trắng như ngọc phản chiếu dưới ánh mặt trời của Lê Thời Thanh, nàng giơ tay bắt tay với cô, giọng nói có chút sâu xa.
“Lê… Tiểu thư.”
Lê Thời Thanh: “…”
Lê Thời Thanh cẩn thận cân nhắc ngữ điệu trong ba chữ cuối cùng của Thi Vu Thanh, khiến cô không nhịn được mà nhớ lại khoảnh khắc nào đó trên giường trong quá khứ. Giọng điệu này giống như một cái móc nhỏ, khiến tai cô trở nên yếu ớt.
Chết tiệt, phạm quy.
Giọng nói của nàng sao có thể mềm mại như vậy.
Nghiêm cấm tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia!
….
Nhóm sáu người nghỉ ngơi một lúc rồi cuối cùng cùng nhau ngồi vào bàn ăn ở tầng một của nhà trọ để thưởng thức bữa trưa do tổ chương trình ân cần cung cấp.
Sáu người họ vừa ăn vừa trò chuyện, sự hiểu biết của họ về nhau được cải thiện rất nhiều, mối quan hệ của họ cũng trở nên hòa hợp hơn. Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là năm người còn lại trò chuyện, thỉnh thoảng nhắc tới Thi Vu Thanh, nàng mới trò chuyện với bọn họ.
Nhưng mọi người đều hiểu tính tình của nàng nên cũng không để ý nhiều.
Tóm lại, mối quan hệ giữa sáu người trong bữa ăn này khá hòa hợp, mặc dù Thi Vu Thanh và Lê Thời Thanh vẫn không nói gì nhiều ngoại trừ lời trao đổi lịch sự trong lần đầu gặp mặt.
Sau khi mọi người đã ăn no, Trần Tử và chiếc loa lớn lại xuất hiện.
“Chào mừng mọi người đến với Lạc Phong cổ trấn. Truyền thuyết kể rằng, Lạc Phong cổ trấn đã xảy ra một chuyện lớn, thân là nhóm nữ thần vừa có trí vừa có sắc sao có thể khoanh tay đứng nhìn, xin mời đến nhận thẻ nhiệm vụ.”
Lời nói đáng xấu hổ như vậy mà cũng nói ra được.
Lê Thời Thanh thầm mắng.
Ngoại trừ Thi Vu Thanh, những người khác cũng bày tỏ sự quan ngại đối với Trần Tử.
Trần Tử: “…” Những người này sao lại như vậy.
Lộ Cẩm An là người đứng gần Trần Tử nhất, cô ấy bước tới, cầm lấy tấm thẻ nhiệm vụ có logo của tổ chương trình, mở ra xem qua.
“Truyền thuyết kể rằng người dân ở Lạc Phong cổ trấn xúc phạm thần linh nên bị trừng phạt không bao giờ có thể rời khỏi cổ trấn. Chỉ khi lấy được kho báu bí mật Lạc Phong Thạch ẩn giấu trong trấn thì lời nguyền mới được phá bỏ. Trong nhiệm vụ lần này, mọi người sẽ hóa thân thành người của cổ trấn, chia thành sáu đội, cả đội sẽ cùng nhau truy tìm tung tích của Lạc Phong Thạch rơi xuống, để tìm cách phá bỏ lời nguyền.”
“Lúc đầu mỗi người đều có một điểm nhiệm vụ, mọi người có thể nhận được manh mối bằng cách hoàn thành các nhiệm vụ do NPC đưa ra tại điểm nhiệm vụ. Đồng thời, trong thị trấn cũng có các NPC nhiệm vụ đang ẩn thân, mọi người cũng có thể nhận được manh mối bằng cách hoàn thành nhiệm vụ.”
“Sáu người các bạn có thể tạm thời thành lập liên minh để chia sẻ manh mối, nhưng hãy nhớ rằng cuối cùng chỉ có một người chiến thắng.”
“Đương nhiên, vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa thưởng thức phong tục tập quán của cổ trấn cũng là một sự lựa chọn hoàn hảo. Cuối cùng, chúc mọi người có ba ngày ở Lạc Phong cổ trấn thật vui vẻ!”
–
Tác giả có lời muốn nói: Thi lão sư của chúng ta lên sân khấu rồi!!!