Chiều Thứ Bảy, ngày 22 tháng 8 năm 2020.
Tại thành phố Cao Hùng nóng như lửa đốt, người dân từ ga xe lửa đổ ra đường, ùa lên những chiếc xe mà mình đã liên lạc từ trước.
Một bóng dáng cao lớn xinh đẹp xuất hiện trong biển người, vẫn đứng yên tại chỗ.
“Trời ơi, sao có thể nóng như vậy…” Người đẹp kéo vali đứng ở cổng ga, nhìn bầu trời trong xanh qua cặp kính râm.
“Người đẹp, cô có muốn đi nhờ không?” Một tài xế taxi đang ăn trầu tới bắt chuyện. Anh ta nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, nước miếng trong miệng gần như chảy ra.
Cô ấy mặc một chiếc váy bó sát màu xám đậm, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, phía bên trên một chiếc áo sơ mi màu hồng với một chiếc áo khoác vest màu xám đậm rất phong cách, rất thon gọn.
Mái tóc nâu được uốn thành sóng lớn xõa tự nhiên trông cô ấy càng trở nên duyên dáng hơn.
Người phụ nữ liếc nhìn tài xế, ánh mắt sáng bừng kia khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái, cô ấy lạnh lùng lắc đầu, lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm thông tin, đối phương không để ý tới mình, tức giận rời đi.
Cô ấy dùng bản đồ trên điện thoại di động để tìm cửa hàng đại lý bất động sản gần nhất, sau đó kéo vali tới.
Khi cô ấy bước vào cửa hàng, người phụ nữ ngồi ở bàn lập tức chào đón và đưa danh thiếp cho cô.
“Xin chào cô, chào mừng đến với nhà S. Tôi họ Lâm. Tôi có thể phục vụ cô như thế nào?”
Sau khi nhận danh thiếp, cô ấy cũng đưa danh thiếp của mình: “Tôi được điều động đến Cao Hùng có việc khẩn cấp và đang cần thuê một căn hộ gấp. Cô có gợi ý gì về việc thuê căn hộ không?”
Người bên kia xem thông tin trên danh thiếp của cô—Hoa Tĩnh Huyên, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Tập đoàn Xây dựng Long Đằng.
“Mời ngồi ở bên này, tôi lấy cho cô một ly nước, cô cần ở bao lâu? Yêu cầu của ngươi đối với môi trường và không gian là gì?” Nhân viên tư vấn phòng họ Lâm lên tiếng hỏi, dẫn nàng ngồi vào một chiếc bàn dài trong cửa hàng.
Hoa Tĩnh Huyên dừng lại vài giây, nàng nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc là tôi sẽ phải ở đây nửa năm tới một năm. Tôi muốn có thang máy và quản lý để giải quyết tất cả công việc, tôi không có yêu cầu đặc biệt nào về môi trường, miễn là nó yên tĩnh, mọi thứ khác… Hy vọng ít nhất phải có hai phòng, tôi thích một không gian vừa thoải mái vừa rộng rãi, thỉnh thoảng nếu có thời gian ở nhà tôi sẽ nấu ăn, tốt nhát nên có máy hút mùi, có chỗ để xe là tốt nhất… Nếu không làm phiền cô có thể tư vấn cho tôi chỗ để xe được không?
“Thật tình cờ hôm qua có chủ nhà giao cho tôi một căn phòng mới, tất cả đều đáp ứng được điều kiện mà cô mong muốn! Tôi thậm chí còn chưa có thời gian chuẩn bị thông tin và đăng lên mạng.”
Lâm tiểu thư vui vẻ nói, đồng thời sử dụng máy tính chung đặt ở trên bàn dài, nhấp vào một thư mục, cho nàng tất cả những bức ảnh mà cô ấy đã chụp ở căn nhà kia. Cô ấy giải thích một lần cho nàng về không gian trong những bức ảnh, cuối cùng cho nàng xem một đoạn video quay lại toàn bộ không gian trong phòng.
Tĩnh Huyên xem xong gật đầu hài lòng: “Bây giờ cô có thể đưa tôi đi xem được không? Xem xong tôi có thể ký hợp đồng ngay được không?” Về việc thuê nhà, Tĩnh Huyên không muốn tốn quá nhiều thời gian để giải quyết, tình hình thực tế sau khi xem xong có thể đoán ra được.
“Được, tôi sẽ bàn giao công việc và đưa cô đến đó ngay.”
Nói xong, Lâm tiểu thư quay lại gọi điện thoại. Vài phút sau, một nam đồng nghiệp đã đến cửa hàng, thay cô ấy trực.
Vì vội xuống Cao Hùng lo chỗ ở nên xe của Tĩnh Huyên vẫn còn ở nhà ở Đài Bắc nên nàng đành phải nhờ Lâm tiêu thư lái xe đưa mình tới đó.
“Chúng ta đến nơi rồi!” Lâm tiểu thư đậu xe ở tầng ngầm thứ hai bãi đậu xe của một khu dân cư: “Đây là chỗ đậu xe của ngôi nhà cho thuê này, số 88.”
“Không tệ, chỗ đậu xe khá rộng. Tôi có thể đỗ chiếc SUV của mình.”
“Cô lái một chiếc SUV?”
“Ừm, tôi thích tầm nhìn cao hơn và không gian rộng rãi.”
“Vậy thì chắc chắn cô sẽ thích căn phòng này. Nó ở tầng 18.” Lâm tiểu thư vừa nói vừa đưa nàng vào thang máy.
Bước vào nhà, hiện trạng nhà giống như trong video, được bảo trì tốt, sạch sẽ, không có vết nứt hay vết bẩn nào.
Ngay khi bước vào cửa, sẽ đối diện với nhà bếp và cửa ban công. Bên phải lối vào là phòng tắm, sau khi đi qua phòng tắm, bên trái là phòng khách và hai phòng. Cửa bếp dẫn vào phòng ngủ chính, phòng tắm của phòng ngủ chính có bồn tắm.
Toàn bộ căn phòng được trang trí tối giản với gam màu nhẹ nhàng, ấm áp, cạnh ghế sofa trong phòng khách có một chiếc đàn piano màu trắng.
“Tại sao lại có đàn piano?” Tĩnh Huyên kinh ngạc. Đàn piano không phải là đồ đạc thông thường trong nhà cho thuê.
“Chủ nhà không giải thích lý do, nếu cô không thích có thể yêu cầu chủ nhà dọn nó ra ngoài.”
“Cái đó không cần thiết, tôi cũng có thể chơi đàn piano, cứ để đó đi!” Tĩnh Huyên đưa tay chạm vào chiếc đàn này, nó được chăm sóc cực kỳ tốt, có thể thấy được chủ nhà rất thích đàn.
Hoa Tĩnh Huyên đi một vòng trong phòng, rất hài lòng với môi trường sống ở đây: “Tôi rất thích, có thể ký hợp đồng ngay được không? Tôi hy vọng tối nay sẽ chuyển đến ở để không phải mang theo hành lý tới ở khách sạn!”
“Xin chờ một lát, tôi sẽ liên lạc với chủ nhà.” Lâm tiểu thư lập tức gọi điện.
Nửa giờ sau, Hoa Tĩnh Huyên gặp chủ nhân ngôi nhà ở cửa hàng môi giới bất động sản. Người chủ là một chàng trai trẻ, điều này nằm ngoài dự đoán của nàng.
“Xin chào! Cô có phải là Hoa tiểu thư muốn thuê nhà không?” Người đàn ông mỉm cười bắt tay nàng rồi đưa danh thiếp, trên đó ghi rằng anh ta là nhà thiết kế nội thất – Trần Tuấn Kỳ.
Sau khi Tĩnh Huyên nhận danh thiếp, nàng cũng đưa danh thiếp của mình cho đối phương: “Cứ gọi tôi là Tĩnh Huyên, chúng ta chắc bằng tuổi nhau.”
“Được, cô cũng có thể gọi tôi là Tuấn Kỳ, sau khi xem xong có phải cô cũng có một vấn đề muốn hỏi?”
“Tôi muốn hỏi anh, tại sao trong nhà lại có đàn piano? Bình thường nhà cho thuê thường không có đàn.”
“Vốn dĩ mẹ tôi định sống ở căn nhà đó. Sức khỏe của bà kém nên đến sống ở căn hộ Silver, tôi đã dọn dẹp lại phòng sau đó cho thuê. Bà là giáo viên piano.” Tuấn Kỳ bắt đầu giải thích: “Cô có cần tôi chuyển chiếc đàn đó đi không?”
“Hóa ra là như vậy… Không cần phải phiền phức như vậy, tôi cũng có thể chơi đàn piano. Nếu anh không ngại tôi chạm vào đàn piano, nó sẽ giúp tôi thư giãn trong những ngày nghỉ.”
“Không sao đâu, cứ dùng hết sức có thể là được! Tôi tin mẹ tôi cũng sẽ rất vui.”
Chủ đề bắt đầu từ cây đàn piano, hai người trò chuyện vui vẻ, cuối cùng tiền thuê nhà cũng giảm từ 25.000 tệ một tháng xuống còn 23.000 tệ, bao gồm cả phí quản lý, Tĩnh Huyễn cũng sẵn sàng trả trước nửa năm tiền thuê nhà, buổi tối ngày hôm đó nàng thuận lợi chuyển vào trong căn phòng mới thuê này, giải quyết được vấn đề phức tạp nhất!
Buổi tối, Hoa Tĩnh Huyên nằm trên giường không ngủ được, suy nghĩ tiếp theo mình sẽ làm gì…
Chuyến công tác này là do tổng giám đốc đã gọi cô đến văn phòng vào chiều thứ sáu ngày hôm qua.
“Tĩnh Huyên, em sẽ tới Cao Hùng công tác.”
“Đi công tác Cao Hùng? Anh đang làm gì vậy?” Tĩnh Huyên khó hiểu nhìn anh ấy.
“Có một việc anh cần em hoàn thành…” Tổng giám đốc dừng lại: “Có một blogger du lịch và ẩm thực địa phương nổi tiếng ở Cao Hùng tên là Mã Hương Lan, người chuyên viết giới thiệu về khu vực Cao Hùng. Những cửa hàng mà cô ấy giới thiệu sẽ trở nên phổ biến.”
“Vì thế?”
“Anh đã liên lạc với một bạn học cấp ba nhờ đối phương dẫn mối, anh muốn nhờ cô ấy viết một bài giới thiệu về quán ăn sắp khai trương của chúng ta ở Chiết Giang.” Tổng giám đốc thở dài, có chút bất lực: “Cô ấy chỉ bàn chuyện làm ăn với phụ nữ, cho nên anh không có cách nào tự mình tới đó bàn bạc, cũng chỉ có thể nhờ em tới đó giúp anh thôi.”
Tĩnh Huyên kinh ngạc nhìn tổng giám đốc: “Còn có chuyện này sao?”
“Đúng vậy, anh đã xin số điện thoại của cô ấy thông qua một người bạn học cấp ba. Cô ấy biết ở đây sẽ có người giúp anh đàm phán.” Tổng giám đốc đưa một mảnh giấy có ghi số điện thoại trên đó: “Anh đành phải làm phiền em tới đó bàn bạc chuyện thù lao, anh cũng hy vọng trong khoảng thời gian ở Cao Hùng, em có thể tạo mối quan hệ tốt với cô ấy. Chờ tới khi khu nghỉ dưỡng Bình Đông hoàn thành đưa vào hoạt động, em có thể mời cô ấy tới đó nghỉ dưỡng, cũng mong cô ấy viết bài giới thiệu giúp chúng ta.”
“Không thành vấn đề, em nhất định sẽ xử lý tốt!” Tĩnh Huyên vui vẻ nhận nhiệm vụ, cảm thấy công việc được giao lần này rất thú vị.
Tổng giám đốc nhìn người phụ nữ trước mặt, vẫn vui vẻ như lần đầu gặp mặt, mỉm cười nói: “Từ thứ hai tuần sau cem sẽ ở lại Cao Hùng. Nhiệm vụ ở Đài Bắc này sẽ được giao cho trợ lý đặc biệt Triệu phụ trách. Nhưng em là trợ lý đặc biệt của anh, không thể dùng tiền của công ty để công tác, trong khoảng thời gian này tiền thuê phòng chờ tới khi em về có thể trực tiếp thanh toán với anh.”
“Được, em sẽ bàn giao ngay.”
“Khu nghỉ dưỡng cũng sắp hoàn thiện rồi. Em cũng có thể đưa cô ấy đi xem hiện trạng xây dựng để cô ấy hiểu rõ hơn về tính chính xác và chân thực trong công việc của nhóm chúng ta.”
“Ừm, em biết rồi!”
“Nếu có bất cứ vấn đề gì, nhất định phải báo sớm cho anh biết.”
“Em hiểu rồi, Thượng Kiệt tiền bối-” Tĩnh Huyên cố ý kéo dài giọng, dùng giọng làm nũng để đáp lại.
Vì vậy tổng giám đốc Phương Thượng Kiệt không nhịn được đưa tay sờ đầu nàng, nở nụ cười nói: “Nhân tiện, đây là cho em, chúc mừng sinh nhật.”
Anh ấy lấy từ ngăn kéo bàn ra một món quà được gói rất đẹp và đưa cho nàng.
“Oa – Thượng Kiệt tiền bối, anh còn nhớ sinh nhật của em!” Tĩnh Huyên hưng phấn nhận lấy món quà, không biết bên trong giấy gói có cái gì, nho nhỏ, khi lắc sẽ phát ra âm thanh.
“Tuần trước anh vội sang Mỹ, không kịp đưa cho em. Đừng đoán nữa, đó là loại nước hoa cô đang dùng.” Tổng giám đốc nhìn nàng đầy yêu thương: “Còn nữa, lúc ở công ty phải gọi anh là tổng giám đốc, chúc em có một chuyến công tác suôn sẻ.”
Tĩnh Huyên bất đắc dĩ nở nụ cười: “Kính gửi tổng giám đốc, anh đúng là người không lãng mạn chút nào, không giữ cho em sự kinh ngạc khi mở qua..”
Thương Kiệt gãi gãi đầu: “Anh chỉ… Đáp một cách tự nhiên mà thôi!”
“Quên đi, đầu gỗ, em đi bàn giao công việc đây.” Tĩnh Huyên lè lưỡi với anh ấy rồi bước ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Tổng giám đốc nhìn theo bóng lưng của nàng, vẻ mặt phức tạp rồi lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Cô nữ sinh đại học gợi cảm và quyến rũ này, anh ấy thực sự hy vọng rằng nàng có thể luôn ngây thơ và dễ thương như vậy. Thật lòng anh ấy vẫn luôn coi đối phương như em gái… Tuy nhiên, điều đó cũng một phần là do cảm giác tội lỗi.
Tĩnh Huyên vì lạ giường mà nằm trằn trọc trên giường một lúc lâu, sau đó miên man suy nghĩ, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không hay…