Sáng hôm sau, Tĩnh Huyên thức dậy sớm, không thể quay lại giấc ngủ nên phải đi dạo quanh khu dân cư nơi cô thuê nhà để làm quen với môi trường.
Tình cờ, nàng nhìn thấy một quán ăn sáng có vẻ khá ngon, trang trí theo phong cách công nghiệp nên đi vào ăn.
“Sẽ thật tuyệt nếu sau này công ty chúng ta mở một nhà hàng theo phong cách công nghiệp!” Tĩnh Huyên vừa ăn vừa suy nghĩ, liền lấy một cuốn sổ viết ra ưu nhược điểm của nhà hàng này cũng như đặc điểm của món ăn.
Sau khi ăn xong, Tĩnh Huyên xem bản đồ. Căn nhà nàng thuê ở Cao Hùng cách nhà hàng Giang Chiết mới mở 20 phút lái xe và cách đó 3 trạm dừng tàu điện ngầm.
Tuy nhiên, tàu điện ngầm ở Cao Hùng không dày đặc như ở Đài Bắc, đi tàu điện ngầm sẽ mất nhiều thời gian hơn. Ngoài ra, nếu muốn đến công trường xây dựng khu nghỉ dưỡng ở Bình Đông thì lái xe sẽ thuận tiện hơn.
Vì vậy, nàng dứt khoát bắt taxi, đi thẳng đến ga tàu cao tốc Tả Doanh và mua vé chuyến tàu cao tốc nhanh nhất về Đài Bắc.
Đi bộ trên những con phố quen thuộc của Đài Bắc, nàng đi mua đồ ăn nhẹ ở tiệm bánh yêu thích, sau đó về nhà đóng gói thêm hành lý rồi lên xe đi về hướng Nam… cho đến khi nhìn thấy biển chỉ dẫn tới Cao Hùng trên đường cao tốc, lúc này trời đã tối đen.
Nàng tiếp tục lái xe về hướng nam, lái xe đến chợ đêm Bình Đông, ăn một bát cơm heo quay với súp da cá rồi đi bộ một vòng đến khu nghỉ dưỡng.
Khu nghỉ dưỡng do tổng công ty xây dựng Long Đằng làm chủ đầu tư nằm ở phía bắc thành phố Bình Đông, tại ngã ba với Dữ Cửu, có diện tích khoảng 2 km2.
Ý tưởng xây dựng tương tự như khách sạn Atlantis ở Dubai, nơi kết hợp chỗ ở và khu giải trí. Do đó, ngoài các khách sạn 5 sao cao cấp, các công viên giải trí dưới nước và trên cạn cũng được xây dựng. Ngoài ra còn có khu vực dành cho các tiện ích mạo hiểm hiện đang được giới trẻ ưa chuộng như zipline trên cao, leo núi, cầu gỗ trên cao,…
Tĩnh Huyên lái xe đến Cửu Như, nàng ngồi trong xe nhìn khu nghỉ dưỡng gần như đã hoàn thành trong bóng tối từ xa. Bỗng nhiên nàng cảm thấy có một nỗi xúc động không thể giải thích được, một cơ sở hoành tráng như vậy do công ty của họ xây dựng!
Đột nhiên nàng cảm thấy việc giao lưu với tiền bối Thượng Kiệt trong hai năm qua thật đáng giá.
Đối với khu nghỉ dưỡng này, nàng đã cùng Thượng Kiệt đi khắp nơi để giao lưu với những nhân vật nổi tiếng về chính trị và kinh doanh. Mỗi lần nhất định đều có rượu, tiền bối cực kỳ quan tâm tới nàng, lần nào anh ấy cũng uống tới nôn ra, cũng không chịu để nàng uống đỡ giúp mình một chén.
Nàng biết rằng một phần tình cảm của tiền bối dành cho mình xuất phát từ cảm giác tội lỗi, bởi vì mối quan hệ của nàng với Thi Ân đã bị lại lộ, hơn nữa bắt đầu của chuyện này chính là từ tiền bối.
Nhưng nàng không thể trách tiền bối của mình được. Khi đó chính ba của Thi Ân mở quán rượu mới dẫn tới việc tiền bối uống say, lỡ miệng nói ra mọi chuyện…
Càng nghĩ càng đau, nàng ngồi trong xe liên tục lắc đầu, không muốn nhớ lại quá khứ nữa.
Chính là quá khứ, thứ thường không thể vượt qua được.
Trên đường từ Bình Đông trở về Cao Hùng, nàng nhìn khung cảnh đường phố nhộn nhịp, bên trong xe chỉ có một mình mình, trong vô thức nàng lại cảm thấy cô đơn. Người ta thường nói, cả đời theo đuổi ngũ tử đăng khoa*, nàng chắc chắn mình sẽ không có con, bản thân đã có nhà, có xe, có tiền tài địa vị, chỉ là không tìm thấy vợ mình đâu…
*Ngũ tử đăng khoa là hình ảnh thể hiện cho sự đỗ đạt, thành tài, mang ngụ ý mong muốn con cái tài giỏi, học hành đỗ đạt, có địa vị trong xã hội.
Nàng là một người đồng tính nữ, lúc còn học trung học nàng đã phát hiện tính hướng của mình, vẫn luôn là như vậy. Sau khi chia tay với Thi Ân, nàng đã thử đồng ý hẹn hò với Thượng Kiệt… nhưng chỉ cần nắm tay thôi cũng khiến nàng cảm thấy không thoải mái, từ đó trở đi nàng không cố gắng thử nữa!
Trở về căn nhà thuê, đối diện với sự cô đơn trong phòng, nàng bước đến bên cây đàn piano màu trắng ngồi xuống, bắt đầu chơi hết bài này đến bài khác, tìm lại bản thân, hồi tưởng lại những ngọt ngào ngày xưa…
Được dẫn dắt bởi âm thanh của đàn piano, suy nghĩ của Tĩnh Huyên quay trở lại 10 năm trước, khi nàng mới 15 tuổi, đang ở trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất…
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Vào giữa mùa hè năm đó, sau sinh nhật của mình, nàng bắt đầu năm đầu tiên ở trường trung học. Tĩnh Huyên rất mong chờ những năm tháng trung học của mình, cũng chờ mong việc có thể tham gia vào câu lạc bộ!
Tĩnh Huyên vui vẻ đến trường. Theo thông báo tuyển sinh, nàng bước đến lớp năm của mình. Mặt bàn trong lớp đều được trang trí bằng bảng tên xếp thành hình tam giác. Trong lớp có sáu hàng ghế.
Nàng được xếp ở vị trí thứ tư hàng thứ ba, nơi được coi là trung tâm của lớp học.
Sau khi ngồi xuống, cô gái tóc ngắn bên trái liếc nhìn nàng, mỉm cười lịch sự gật đầu. Sau đó, nàng nhìn thấy bảng tên trên bàn của người kia có ghi “Lý Thi Ân”.
Thi Ân liếc nhìn tên của nàng, dùng giọng hơi trầm hỏi: “Cậu họ Hoa sao? Khá đặc biệt.”
“Tổ tiên của tôi là Hoa Mộc Lan!” Tĩnh Huyên mỉm cười đáp lại.
Giọng nói như chiếc chuông bạc của nàng khiến Thi Ân rung động trong giây lát.
“Thật không?”
“Giả đấy.”
Nói xong, Tĩnh Huyên nhìn Thi Ân đang kinh ngạc, lập tức bật cười. Sau khi Thi Ân dừng lại vài giây, cô ấy cũng lập tức bật cười theo, càng cảm thấy cô gái trước mặt này thú vị!
“Cậu rất giỏi kể chuyện cười.” Thi Ân mỉm cười nói.
“Tôi chỉ nhất thời nghĩ ra thôi!” Tĩnh Huyên gãi gãi đầu: “Đột nhiên xuất hiện một tia linh cảm.”
“Cậu khiến người khác có ấn tượng rất sâu về mình.”
Tĩnh Huyên đưa tay ra: “Mong được giúp đỡ nhiều hơn! Thi Ân.”
“Cũng mong được giúp đỡ nhiều hơn.” Thi Ân đưa tay ra và bắt tay.
Khoảnh khắc họ bắt tay nhau, hai cô gái nhìn nhau, như thể thời gian và không gian đã ngưng đọng lại, trong mắt họ chỉ có nhau. Một hạt giống đã lặng lẽ gieo vào lòng họ và trong tương lai… chúng dần bén rễ, lớn mạnh hơn và gắn bó với nhau.
Hoa Tĩnh Huyên là một cô gái được gia đình cưng chiều, rất lạc quan và vui vẻ, có ý tưởng riêng, tính tình mạnh mẽ, quyết đoán trong mọi việc và cực kỳ coi trọng kết quả của các sự việc, một khi đã quyết tâm thì sẽ không thay đổi, có chút mỏng manh, cũng rất hay xấu hổ. Hoàn toàn trái ngược với tính cách của Thi Ân, cả hai bất ngờ bổ sung cho nhau và rất hợp nhau.
Lý Thi Ân lớn lên trong một gia đình theo đạo Thiên chúa. Một người có tính tình tốt, làm bất cứ điều gì mình muốn và cực kỳ cảm tính. Cô chỉ quan tâm đến quá trình chứ không quan tâm đến kết quả miễn là điều đó khiến cô cảm thấy thoải mái.
Nhưng nhiều lúc, cô cũng là người cực đoan, vì được chiều chuộng, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải có được thứ mình muốn.
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Hoa Tĩnh Huyên xuất thân từ một gia đình ở tỉnh khác, ông nội nàng, Hoa Nguyên Giáp là một thiếu tướng. Năm 40 tuổi, ông theo quốc quân tới Đài Loan. Hai năm sau, sau khi được đồng nghiệp giới thiệu, ông kết hôn với Cao Dĩnh Thiên đến từ Sơn Đông, nhỏ hơn ông ấy 25 tuổi.
Ban đầu, Hoa Nguyên Giáp không muốn kết hôn vì cảm thấy vợ mình quá nhỏ, ông ấy cưới bà về nhà, đơn giản xuất phát từ tình đồng hương chăm sóc cho một cô gái không nơi nương tựa.
Nguyên Giáp khuyến khích Dĩnh Thiên học tập và nói với bà ấy rằng nếu gặp được một người đàn ông cùng tuổi mà mình thích, bà ấy có thể đưa người đó về nhà để ông nhìn xem, nếu như đối phương xứng đáng để bà giao phó cả đời, ông ấy lập tức ly hôn để Dĩnh Thiên có cơ hội theo đuổi tình yêu đích thực. Vì vậy, ông ấy không mong mình là một người đàn ông chiếm hữu vợ mình.
Cho đến tận khuya vào ngày sinh nhật thứ 45, Nguyên Giáp nhìn người vợ đang say ngủ của mình, cô ấy càng trở nên quyến rũ hơn… Ông ấy hít một hơi thật sâu, kìm nén dục vọng, nhẹ nhàng đứng dậy và bước vào nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu sinh lý. Không ngờ vợ mình lại đột ngột đẩy cửa bước vào, nói với ông rằng mình sẵn sàng giúp chồng nối dõi tông đường, tới lúc này hai người mới thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Lần đầu tiên Dĩnh Thiên đã thuận lợi sinh được cậu con trai đầu lòng. Vì đã sinh con trai nên Nguyên Giáp vui mừng đến mức đi xin lời khuyên của người khác về những điều cần chú ý trong thời gian ở cữ, chăm sóc vợ, chịu khó học hỏi các cô dì hàng xóm kinh nghiệm chăm sóc em bé, chia sẻ công việc vất vả nuôi dạy các con.
Nguyên Giáp để Dĩnh Thiên hồi phục sức khỏe trong hai năm vì rất muốn có một đứa con gái nên hai người đã ngừng sử dụng biện pháp tránh thai nhưng không ngờ những lần sinh tiếp theo đều là con trai!
Thấy người vợ trẻ của mình đã gần 30 tuổi, ông ấy không muốn nhìn vợ mình phải chịu đau đớn khi sinh con nữa nên quyết định đi triệt sản.
Sau này, con trai cả của Nguyên Giáp là Hoa Nhan Văn và con trai thứ hai Hoa Nhan Võ sau khi kết hôn đều sinh được con trai. Mãi đến khi con trai thứ ba Hoa Nhan Quân kết hôn, Hoa Tĩnh Huyên mới ra đời, có được một cô cháu gái, Nguyên Giáp cảm thấy cực kỳ vui mừng!
Hoa Nhan Văn và Hoa Nhan Võ đều kết hôn khi còn trẻ và có con ở độ tuổi 20, trong khi Hoa Nhan Quân mãi đến 34 tuổi mới kết hôn rồi sinh ra Tĩnh Huyên, vì thế mấy anh họ của nàng đều lớn hơn nàng 10 tuổi.
Mẹ của Tĩnh Huyên bị tắc mạch ối* khi sinh con, vì thế sau nàng cũng không có em.
*Tắc mạch ối là hiện tượng nước ối, các tế bào của thai nhi, lông tơ, tóc hoặc các mảnh mô khác lọt vào trong hệ tuần hoàn của người mẹ dẫn đến suy hô hấp và suy tuần hoàn cấp tính ở phụ nữ mang thai. Thậm chí, hiện tượng tắc mạch ối còn gây ra tử vong cho mẹ bầu
Cứ như vậy, cả nhà họ Hoa chỉ có một cô công chúa nhỏ, Tĩnh Huyên được tất cả mọi người cưng chiều tới tận trời, nàng có thể tùy hứng, có thể tức giận. Dù sao thì ông nội, các bác và các anh họ đều yêu mến nàng. Cả nhà chỉ có Hứa Ngạn Quân đóng vai xấu, vì không muốn con gái mình được chiều chuộng sinh hư nên khi đến lúc cần mắng mỏ hay sửa sai ông đều sẽ ra mặt.
Vì vậy, có sự dạy dỗ của ba, cô công chúa nhỏ xinh đẹp Hoa Tĩnh Huyên không những không được chiều chuộng sinh hư mà từ nhỏ đến lớn còn đạt thành tích xuất sắc, còn có thể chơi piano và sáo.
Ngoài ra, bác hai của nàng là giáo viên dạy tiếng Anh tại trường nên tiếng Anh của nàng gần như là tiếng mẹ đẻ…
So sánh thì gia đình của Lý Thi Ân tương đối đơn giản.
Ba của cô Lý Quốc Xương đang học trung học, ông bắt đầu kết nghĩa anh em khắp nơi, bắt đầu trốn học, bỏ nhà, gia nhập băng nhóm và cắt đứt mọi liên lạc với gia đình.
Năm 18 tuổi, ông khiến bạn gái có thai và phải kết hôn. Năm 19 tuổi, ông chào đón con trai cả Lý Uy Cương.
Khi ông 20 tuổi, ngay sau khi đứa con trai thứ hai Lý Uy Cương chào đời, ông đã vào tù vì phạm tội. Khi ra tù năm 23 tuổi, ông vẫn không hề có ý thức cải tạo, không bao lâu sau lại gây thương tích cho người khác phải vào tù. Trong giai đoạn khó khăn này, vợ ông đã bị dì của một người hàng xóm theo đạo Thiên Chúa đưa đi.
Sau khi Lý Quốc Xương ra tù ở tuổi 29, vợ ông cũng đưa ông đi nhà thờ. Ở tuổi 30, anh chào đón cặp song sinh – Lý Mục Ân và Lý Thi Ân.
Sau khi có được đức tin, Lý Quốc Xương bắt đầu tránh xa bạn bè ban đầu của mình, ông đến làm việc trong một nhà hàng do các tín đồ cũng là những người được tái sinh làm chủ.
Sau khi được làm lễ rửa tội, cảm giác bản thân được Chúa chỉ đường, ông bắt đầu học kinh doanh. Ông tìm người cùng mình thành lập công ty, bán các sản phẩm chăm sóc da, mặt nạ và các sản phẩm khác để xuất khẩu và kiếm được rất nhiều tiền.
Ba của Thi Ân là nô lệ cho con gái mình, hoàn toàn chiều chuộng cô và để cô làm bất cứ điều gì cô muốn. Ông chỉ quan tâm đến tâm trạng của cô, không cần hay không lãng phí điều gì…
Ví dụ, Thi Ân nói rằng cô muốn học guitar, Quốc Xương lập tức bỏ tiền ra mua cho con gái một cây đàn hơn mười vạn. Tuy nhiên, chỉ học được vài ngày cô đã cảm thấy không hứng thú nữa, cây đàn kia cũng được cất vào trong nhà kho bám đầy bụi, ngoài ra cũng có rất nhiều chuyện khác nữa!
Vì giá trị của bản thân vốn đã thiên vị nên Quách Xương không cảm thấy thái độ “chỉ cần con gái mình vui, không có gì là không thể” là sai.
Vì vậy, mầm mống không thể chịu đựng thất bại đã ăn sâu vào suy nghĩ của Thi Ân…