Chương 2: Trúng độc
Đường Dập là đệ tử thứ mười một trong sư môn.
Năm xưa ở Qủy Cốc thành, Đường Dập trong lúc vô ý từng gặp qua nhị sư huynh và ngũ sư tỷ lén lút hẹn hò trong rừng trúc. Khi đó nàng còn nhỏ, chỉ nghĩ sư huynh và sư tỷ đang luyện công, cho đến khi sau này lớn lên mới hiểu, bọn họ đang làm chuyện đó.
Trên người Đường Dập khô nóng không ngừng, mệt mỏi khó chịu, hai tay bị trói không biết đã tháo từ lúc nào. Nàng muốn cởi dây che mắt, lại không có sức kéo.
Nữ tử cũng hơi thở dốc, ngừng hoạt đông, nàng đưa tay lên vuốt ve môi Đường Dập, môi mỏng hồng bị khi dễ còn nhiều hơn.
“Tiểu vô tâm, tự mình sướng liền mặc kệ tỷ tỷ rồi?”
“…”
Nàng biết Đường Dập đã bắn, trên người mồ hôi ròng ròng.
Nhưng vẫn không đủ, còn thiếu rất nhiều, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ đầu vú Đường Dập.
Nữ tử đánh mông, để dương vật trong cơ thể trượt ra, lúc này nó đã mềm nhũn, nàng lại dưa tay bóp, cán ướt nhẹp, dính đầy dương tinh và âm tinh nóng rực.
Đường Dập nhất thời run rẩy, âm thanh yếu ớt: “đừng…”
Nữ tử liếm tinh dịch đặc trên tay, lại liếm tai Đường Dập: “không vội, chờ tỷ tỷ làm ngươi nhói lên…”
Tiếp đó, nữ tử đi xuống hạ thể trơn trượt, há miệng ngậm dương căn của Đường Dập, vừa mút vừa vuốt cán, theo dương dịch, khiến cho nó cứng lên.
“Ah…” Đường Dập khó nhịn rên một tiếng, nàng tự tay sờ đầu nữ tử, mái tóc dài đen mượt, rũ xuống vài phần, đang dán dưới bụng nàng.
Nàng kia tựa như đói khát hồi lâu, như lang như hổ, dùng hết cả vốn liếng, quấn lấy Đường Dập.
Đường Dập còn chưa trải qua tình dục phàm nhân, không tới hai lần, liền mệt mỏi than ngủ.
Nhưng cơ thể nàng kia còn giữ dương vật của Đường Dập, nàng leo lên người Đường Dập hoạt động, hôn Đường Dập loạn xa, dường như rất có sức.
Chờ Đường Dập tỉnh lại, đã sáng hôm sau, nàng phát hiện hông mình bủn rủn không dậy nổi.
Nàng kia nằm một bên ngủ yêu, khuôn mặt có chút hồng nhuận, trên người đắp đạo bào của Đường Dập, Đường Dập nhìn da mình rải rác vết đỏ, đều là phát sinh từ điên cuồng trước đó.
Đường Dập đột nhiên hoảng hốt.
Nàng vội vã đến chỗ ném quần lót, mặc vội, đến cả cái quần ướt nước tiểu cũng mặc vào,
Đường Dập vội lăn một vòng ra khỏi động, đến cả trường kiếm để quên trong động cũng không cầm.
Nàng thất tha thất thểu trở lại bờ suối nhỏ, vốc nước lên tát vào mặt, sau đó rửa sạch âm dịch và tinh dịch dính trên người mình. Sau đó, Đường Dập lấy bộ đồ sạch trong túi của mình mặc vào, kéo ngựa leo lên yên, vì tinh thần bất ổn mà ngồi không vững, vài lần xém ngã.
Đường Dập vội bỏ qua ngàn vạn tâm tư phức tạp trong lòng, vội chạy khỏi đỉnh núi này.
Nàng chạy đến hai canh giờ thì đến bên trong Châu thành, trong thành mọi người rộn ràng, Đường Dập tìm một khách điếm, xuống ngựa, dưới chân mềm nhũn, xém chút ngã trên đất. Vào khách điếm, trong khách điếm người trọ không nhiều, nàng mướn một gian phòng, ngã đầu liền nằm xuống.
Đường Dập hành tẩu giang hồ mấy năm qua, chuyện ly kỳ cổ quái nghe qua không itd. Nhưng nàng lại gặp chuyện này, gặp một xà yêu?
Còn cùng nàng… cùng nàng…
Đơn giản là, sai lầm tuyệt luân.
Chỉ là mộng thôi.
Thế gian này sao có thần yêu quỷ quái được? sư phụ căn bản cũng chưa từng nói.
Đường Dập không ngừng tự an ủi chính mình, cho đến khi đi vào giấc ngủ.
Nằm một ngày, mới phát hiện bụng đói, nàng xuống lầu ăn một phần mì chay. Sau đó nhờ tiểu nhị mang lên một thùng nước nóng và phòng, cời quần áo tắm rửa, thì mới phát hiện khế khẩu của mình đau đớn khó nhịn.
Cho nên nàng tìm gương đồng, mới phát hiện khế khẩu có hai lỗ máu đen thui.
Sắc mặt Đường Dập trắng nhợt, thì ra là thật, là rắn cắn. Lúc trước không đau nhức ngứa ngáy, khó trách lại không phát hiện ra.
Yêu nữ…
Sắc mặt Đường Dập càng thêm tái hơn, trong lòng loạn đến tê dại.
Tắm rửa xong, Đường Dập lên phố, tìm một hiệu thuốc, nhờ lang trung lấy vài thang thanh nhiệt giải dộc, mua thêm vài miếng cao thuốc, tìm chỗ không người, nhịn đau dán lên cổ.
Sau đó, Đường Dập định về khách điếm nấu thuốc, lại đi ngang một hiệu luyện sắt thép, lúc đó mới nhớ kiếm đã không còn bên người, đã quên trong cái động kia rồi, không khỏi buồn bã.
Đây là vật duy nhất mình mang ra khỏi Qủy Cốc thành.
Đại thúc hiệu luyện sắt thép lại luyện ra một thanh kiếm, Đường Dập nhìn trong tay thanh kiếm ngắn nhỏ, sợ là khó mà sống qua ngày được.
Đại thể muốn ở lại thành này dừng một thời gian, kiếm chút lộ phí rồi lên đường, nhưng nàng nghĩ đến đêm qua, lại run rẩy một hồi.
Chỗ này không thích hợp ở lâu.
Đường Dập xem các hiệu bán xung quanh mua thêm vài món đồ cổ tròn giá rẻ, rồi mới về khách điếm nghỉ ngơi.
Chờ phía động hiện lên ánh sáng trắng, Đường Dập đứng dậy, mặc một thần đạo bào cũ, ăn sáng chút cháo trắng, thanh thoán tiền phòng. Chưởng quỹ cười thu tiền, thấy Càn Nguyên nữ tử trước mặt mát mẻ, lại thấy đạo bào, liền thuận miệng hỏi: “đạo trưởng phải đi rồi? là muốn đi đâu a?”
Đường Dập nghe vậy, hơi lắc đầu nói: “không biết.”
Qủa thực là không biết, nàng ra lâu vậy rồi, vẫn không có định hướng, chưởng quỹ cũng không nói nhiều.
Cuộc sống vội vã, không gì hơn cái này.
Đường Dập chỉ còn lại chút tiền và lương khô, cưỡi ngựa không lâu liền ra khỏi thành, đi tới hướng kế tiếp.
Đường Dập chậm rãi đi đường cũng không nóng nảy, ra khỏi thành phần lớn là sơn đạo, người thưa thớt. Đại thể sau nửa canh giờ Đường Dập thấy khô miệng liền dừng ngựa, uống nước cũng không thấy hiệu quả, có chút khát. Đang buồn bực, thì máu từ hai mũi nàng liền chảy ra, nhất thời nhiễm đầy vạt áo, một mảng đỏ sậm, Đường Dập cả kinh, vội vàng bịt mũi lại, sau đó ngẩng đầu lên.
Thượng hỏa rồi, gần đây trời càng lúc càng nóng, Đường Dập nghĩ thầm.
Chờ cầm máu, nàng lại tiếp tục lên đường, được một chút thì thấy đầu choáng mắt hoa, trong lòng khó chịu thở không ra hơi.
Đường Dập đành phải dừng lại, xuống ngựa, tìm một dải đất phẳng nghỉ ngơi, sau đó đầu càng thêm mơ hồ, lại không biết ngất đi lúc nào.
Đường Dập tỉnh lại đưa mắt nhìn thấy nhà tranh đơn sơ, trong lòng nàng mờ mịt, đứng dậy nhìn xung quanh, thấy một nữ tử hơn hai mươi đang ngồi trên cỏ, nàng cũng là một Càn Nguyên, trên mặt có sẹo, tóc búi cao, trên người mặc áo choàng nâu ngắn, trong tay cầm một xâu thịt thỏ nướng, nghĩ đến là một thợ săn.
Nữ tử ngẩng đầu lên, vội ngặm thịt trên tay, liền nói: “các hạ tỉnh?”
Đường Dập mở to mắt khó hiểu: “sao ta ở đây?”
Nữ tử nói: “oh, là như vậy, hôm nay Bỉ lên núi săn, thấy các hạ ngã dưới đất, liền cứu các hạ.”
Đường Dập cau mày không nói, hồi lâu mới nói một câu: “đa tạ.”
“Không gì, chỉ sợ tối nay phải ngủ ở đây rồi, chỗ này Bỉ xây mấy ngày trước để dành ở tạm, vô cùng đơn sơ, không cần để ý. Sáng mau là có thể xuống chân núi, nhà Bỉ ở đằng kia.”
Sau đó nữ tử nhìn đạo bào trên người Đường Dập, mặc dù có chút cũ nát, nhưng cũng thật ngứa mắt, nàng xoay xoay lắc lắc, muốn đưa thịt thỏ nướng xong cho Đường Dập, “không biết các hạ có ăn thịt được không, muốn nếm chút vị chứ?”
Đường Dập tiếp nhận thịt, nói cảm ơn hỏi: “không biết tiền sinh xưng hô thế nào?”
Nữ tử cắn một miếng thịt, nói: “không phải tiền sinh, Bỉ tên Tần Nguyên, là người thôn Tần dưới chân núi, các hạ cứ gọi tên là được.”
Đường Dập gật đầu: “ta tên là Đường Dập, chỉ đi ngang qua đây.”
Tần Nguyên biết rõ lại hỏi: “sao các hạ lại ngất xỉu ở sườn núi?”
Đường Dập lúng túng, bất đắc dĩ nói: “ta cũng không biết, có lẽ là bốc hỏa trong người, đầu óc choáng váng, liền hôn mê.”
“Đây là dãy núi dài, trên núi thú hoang rất nhiều, sau này các hạ nên cẩn thận thì tốt hơn.”
“Đa tạ.”
Một đêm gần như không ngủ.
Hôm sau, Đường Dập theo Tần Nguyên cùng nhau xuống núi.
Đường Dập biết trong nhà Tần Nguyên còn có thê tử Càn Khôn và lão mẫu thân, nên lấy lý do quần áo bất tiện, cùng Tần Nguyên từ biệt ở cửa thôn, tặng cho nàng chút ngân lượng.
Đường Dập rời khỏi phía sau Tần thôn, cầm roi thúc ngựa đến thành Tuyền Châu.
Hiện tại trên người Đường Dập đã không còn đồng nào, đến cả khách điếm cũng không ở nổi. Đành phải dắt ngửa, đi dạo đầu đường, trong lòng nghĩ làm sao kiếm được chút bạc.
Đường Dập đi đường thì gặp phải một thầy tướng số đang than thở, râu mép hắn hoa râm, lão đạo sĩ híp mắt chợt đứng lên níu vai Đường Dập lại, ánh mắt phức tạp nói: “vị đạo hữu này! ngươi trúng độc!”
Nghe vậy, đoàn người xung quanh lác đác kỳ quái nhìn lại.
Đường Dập càng hoảng sợ, nghiêng đầu lại đẩy tay hắn ra: “ngươi người này, sao lại hồ ngôn loạn ngữ?”
Lão đạo sĩ ý thức mình làm sai, đỏ mặt gắt lên nói: “tiểu hữu, là bần đạo nói từ không thích đáng, bần đạo đường đột. Ý tứ bần đạo là, hiện tại tiểu hữu đang trúng kịch độc.”
Đường Dập ngước mắt nhìn lạo đạo sĩ này, nghi ngờ hỏi: “trúng độc?”
“Đúng như vậy, loại độc này nếu không giải được sẽ nguy hiểm đến tính mạng tiểu hữu…” sắc mặt lão đạo sĩ phức tạp nói.
Đường Dập buồn cười hỏi: “vậy ngươi nói xem, ta trúng độc nào?”
Lão đạo sĩ nhìn xung quanh một chút, nhân lúc người không nhiều, kéo Đường Dập đến quầy hàng của mình nhỏ giọng nói: “tiểu hữu, trước đó ngươi gặp phải quái sự gì?”
Lúc này, có đứa bé nhỏ đang liếm mứt quả, vui vẻ đi ngang qua nói, “ha ha ha, lão Hồ tử, lại đang gạt người nữa!”
Lão đạo sĩ vội vàng đuổi hắn, “đi đi đi. tiểu hài tử thì biết cái gì!”
Đường Dập biến sắc, lập tức nhớ lại yêu nữ ngày đó ở đỉnh núi, nàng liền thu lại ý cười, trừng mắt lão đạo sĩ kia, phun ra hai chữ: “chưa từng.”
Dứt lời, không nhìn lão đạo sĩ kia, đi tới dắt ngựa của mình.
Lão đạo sĩ vội vàng đuổi theo Đường Dập nói: “tiểu hữu, chớ đi, chớ đi, lưu lại nghe…”
Đường Dập nhíu mày, không vui vung trường kiếm, lão đạo sĩ ngạc nhiên, không thể làm gì khác là ngậm miệng lại, sợ hãi phẫn nộ lắc đầu than thở “ai” liền quay lại gian hàng của mình.
Chờ Đường Dập đi tới mệt liền tìm cái miếu hoang đổ nát ngủ một giấc.
Nàng lấy chút cỏ khô cho ngựa, xoa đầu nó than thở: “không biết sư phụ bọn họ sống thế nào rồi, chắc là… so với ngươi và ta tốt hơn a.”
“Theo ta, ngươi lại chịu khổ.” Đường Dập lắc đầu nói, chỉ cảm thấy hai năm qua như là mấy đời rồi.
Con ngựa chỉ ăn cỏ, cũng ngoan ngoan. Đường Dập ngồi xuống, ăn chút lương khô, vừa chán lại vô vị.
Trời dần tối, Đường Dập đốt lửa, dọn sạch trong miếu, mặc nguyên quần áo ngủ, liền qua một đêm.
Đây là chuyện thường nàng có.