Chương 3: Gặp lại (chút H)
Hôm sau, Đường Dập đi dạo thanh Tuyền Châu, phương Bắc không thể so với Giang Nam giàu có và đông đúc, nhưng cũng khá phồn hoa.
Gần đây, dân chúng thành Tuyền Châu đều sôi nổi truyền miệng một chuyện vui – thiên kim phú gia Lâm viên ngoại Tuyền Châu sắp thành hôn với con trai tuần phủ Tuyền Châu rồi.
Mà lúc này Lâm phủ đang chiêu mộ tiêu viên, mục đích vì dành cho ngày thành hôn, đem sính lễ cưỡi của thiên kiêm Lâm thị an toàn đưa đến Trần phủ.
Đường Dập tự nhận kiếm thuật không tệ, thấy được phần tốt liền dự thi.
Không ngoài dự liệu, chỉ cần nói ra ba chữ “Qủy Cốc thanh”, Đường Dập đã thuận lợi thông quan, trở thành tiêu viên Lâm thị.
Việc áp tiêu này Đường Dập cũng từng làm hai ba lần rồi, cũng vì tiền. Dù rằng cũng thấy máu, nhưng mà cũng vì tiền.
Giang hồ là như vậy, thế thái cũng như vậy.
Quản gia Lâm phủ vì Đường Dập mà sắp xếp một gian phòng sạch sẽ, Đường Dập thấy rất hài lòng.
Đường Dập từ vào bếp nấu nước nóng, tâm niệm cũng được tắm rửa một phen.
Khi nàng cởi hết quần áo, ngắm thân thể quen thuộc của mình, lúc này đã biến dạng, trên da nổi màu đỏ mạch lạc, tựa như mạng nhện, tù khế khẩu đến lưng, có cái thậm chí còn kéo đến cổ tay trái, cực kỳ quỷ dị.
Trong lòng Đường Dập hoảng sợ.
Nàng cẩn thận xé thuốc cao dán khế khẩu.
Chỉ thấy khế khẩu sưng to, vết thương bị cắn có vô số mạch lạc, dường như đang chảy máu, nhưng cũng không có vết máu, cũng không đau đớn.
Hai tay Đường Dập run rẩy đem gương đồng đến, phát hiện mạch lạc đỏ đã tràn lan trên người, chân, lưng, bụng dưới, đến xương quanh quai, bên trái xương xanh quai còn có chố khá nghiêm trọng, màu đỏ nhức mắt như trùng nhuyễn muốn bò lên cổ nàng.
Trên dưới cơ thể may mắn chỉ có một thứ thoát được là dương vật trong quần kia.
Đường Dập cắn ngón tay, máu chảy ra vừa đỏ vừa đen thực sự đáng sợ.
Đến cùng là sao lại đen, sao lại đỏ?
Không lẽ là trúng độc?
Đường Dập nhớ đến lời lão đạo sĩ nói, như mất hồn. Nàng ngâm nước không nhúc nhích, cho đến khi nước lạnh cũng không hoàn hồn được.
Giờ ngọ, Đường Dập mặc hắc y ra cửa, mang khăn che càng khiến nàng mắt ngọc mày ngài, anh khí mười phầm, nhưng trên mi tâm lại có chút nhàn nhạt ưu sầu.
Đường Dập tìm được lão đạo sĩ trước đó vỗ vai mình, lúc này hắn đang bận xem tướng số cho người ta.
Đường Dập đi tới, mấp máy môi, nén xuống tức giận nói: “lão đạo sĩ, mượn một bước nói.”
Lão đạo sĩ thấy Đường Dập, nhớ đến nàng là tiểu hữu hôm đó, cũng không kinh ngạc chỉ nói: “vị các hạ này xin chờ chốc lát!”
Đường Dập không thể làm gì khác hơn là cầm trường kiếm, đứng một bên trầm mặt.
Một hồi sau, lão đạo sĩ rảnh rỗi biến rõ còn hỏi: “không biết các hạ tìm bần đạo có chuyện gì?”
Đường Dập cười lạnh một tiếng nói: “ngươi xem cái này hại người lấy tiền đã bao lâu rồi?”
Lão đạo sĩ đột nhiên bị châm chọc, sắc mặt không nhịn được, dựng râu trợn mắt nói: “các hạ nói gì vậy? bần đạo chỉ kiếm tiền, chưa từng hại người?”
Đường Dập thấy loại đạo sĩ giang hồ lừa gạt này cũng không muốn tốn nước miếng với hắn, liền nói chuyện chính: “đưa giải dược cho ta.”
Lão đạo sĩ nghe vậy nhướng mày: “oh? các hạ, đã phát hiện mình trúng độc?”
Đường Dập cầm vỏ kiếm để dưới cổ hắn, có chút phiền toái: “hôm đó ngươi đè vai ta, vừa ăn cướp vừa la làng nói ta bị trúng kịch độc, không phải là muốn gạt tiền ta sao? đừng có mà gạt ta, ngươi mau đưa giải dược ra đây.”
Lão đạo sĩ lui về sau một cái hô: “bần đạo oan a, bần đạo chưa bao giờ làm việc hại người, hôm đó bần đạo hao tâm nhắc nhở, ngược lại còn bị các hạ coi là kẻ xấu, đúng là oan mà…”
Đường Dập lạnh lùng nghe hắn nói, nhưng không buông tay, âm thanh trầm thấp: “lão đạo sĩ, ta cho ngươi biết, nếu ngươi không xấu thì ta cũng không phải người lương thiện.”
Nghe vậy, lão đạo sĩ mặt khổ thù sâu: “các hạ, bần đạo chưa từng lừa người, hôm đó thấy các hạ toàn thân lệ khí, mặt mang hư hỏa, nhất định là gặp đồ không sạch sẽ, nhiễm độc, vừa rồi bần đạo còn thấy cổ các hạ có chỗ đen…”
Thấy ánh mắt Đường Dập càng lúc càng sắc bén, lão đạo sĩ cũng không dám nói tiếp, mà lau mồ hôi lạnh nói: “bần đạo khẳng định, các hạ nhiễm trung độc, nhưng mà cái này không liên quan gì đến bần đạo.”
Đường Dập buông tay, bán tín bán nghi: “độc này giải thích thế nào?”
Lão đạo sĩ thở dài một tiếng, thăm dò hỏi: “cởi chuông thì phải do người buộc chuông, bần đạo dựa theo tình hình thực tế trước khi các hạ đến, các hạ có từng gặp chuyện gì đáng sợ không? hay bị thứ gì quỷ quái quấn thân…”
Đường Dập nhíu mày, nhớ lại mấy ngày trước phát sinh chuyện tình dục, mày nhăn lại do dự hồi lâu.
Cái này có thể nói với người ta sao? hoang đường!
Huống chi trước mắt là một lão đạo sĩ nguồn gốc không rõ.
Đường Dập cúi đầu không nói, lão đạo sĩ ở một bên lo lắng suông: “các hạ? tiểu hữu? có nhớ rõ?”
Đường Dập cuối cùng không nói, mịt mờ: “chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi. Ngươi chỉ cần nói ta biết, giải thích độc này thế nào.”
Lão đạo sĩ buồn rầu.
Sao lại khó hầu vậy? sớm biết bần đạo dọn sạp rời đi cho rồi, quản chuyện nguy hiểm này làm gì!
Trong lòng lão đạo sĩ khó chịu, lại bị Đường Dập cưỡng ép, không thể làm gì khác là cho nàng một tờ giấy viết phương thuốc trừ hỏa, cũng cẩn thận cất cho nàng vài lá bùa.
Đường Dập quay về nấu thuốc uống, cởi đồ nằm xuống, vuốt nhẹ miệng vết thương đang sưng, trong lòng hỗn độn.
Nàng nhớ lại phong cảnh kiểu diễm trước đó, khế khẩu bị cắn đau nhức, như bị xé rách, sau đó là một loại vui sướng, xông thẳng lên đầu, khiến toàn thân nàng sung sướng.
Sau đó đại xà biến thành nữ tử cùng nay mây mưa, nữ tử từng liếm qua khế khẩu của nàng, khi đó dương vật bị nàng siết chặt trong người, đó không cùng một loại sung sướng.
Đường Dập biết vậy nên miệng lưỡi lại khô, chính mình lại nhớ cảm giác này?
Nàng nghĩ vậy, thân thể cũng thành thật.
Dương vật trong quần lại đứng lên.
Đường Dập nhăn mặt, cách lớp quần xoa bóp dương vật của mình.
Mặc dù có chút sướng, nhưng chỉ là gãi ngứa không đúng chỗ, chung quy nàng vẫn quá chậm chạp, cởi quần xuốn tới đầu gối. Khác với làn da dương vật trắng nõn rỉ nước nhảy ra ngoài, quy đầu chỉa vào bụng dưới.
Đường Dập khó nhịn nhắm mắt lại, run rẩy tự mình sờ lên, nàng chưa từng làm chuyện này, lúc trước khi ở Túc Châu làm tiêu viên từng nghe Ngũ Đại Tam là Càn Nguyên nói qua, nói chỗ nào của kỹ nữ đâm nhanh hơn mạnh hơn.
Bất quá khi đó nàng chỉ là đứa nhỏ làm sao mà hiểu được.
“Ah…” Đường Dập loát càng lúc càng nhanh, thân thể cũng đỏ lên, nóng lên hơn, cả người dính nhiệt khí.
Nàng cảm thấy khó chịu, không thể làm giác là đứng dậy, đi chân trần quỳ gối bên dường, để dương vật đung đưa đâm đâm, nhìn thấy trên da mạch lạc đỏ, lại giống một bộ tranh vẽ kiều diễm cổ quái tràn ngập sắc dục.
Tay trái Đường Dập siết chăn, tay phải tiếp tục loát dương vật, đầu tóc búi cũng bù xù, nàng mở miệng thở dốc, “ah… ah… ah….” nghĩ đến nữ tử hôm đó, hai bầu ngực mềm mại, núm vú dựng đứng, còn cón huyệt động mất hồn, Đường Dập lỗ mãng thô bạo loát động, kiếm sung sướng.
“Ah…” bắn ra rồi.
Tinh dịch trắng đặc hỗn tạp chút máu, vô tình phun bắn trên mặt đất, tạo thành từng bãi trắng.
Đường Dập thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi vô cùng. nàng lấy y phục cũ ra lau khô mặt đất, sau đó lại nằm lên giường, nhắm hai mắt.
Nghỉ ngơi mấy ngày, vết tích trên người Đường Dập không giảm, nhưng chưa xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cả ngưởi mệt mỏi, cho dù nghỉ ngơi thế nào cũng thấy buồn ngủ.
Cũng nhanh đến ngày Lâm thị và Trần thị thành hôn.
Cùng lúc đó Đường Dập cũng quen biết một tiêu viên tên Trầm Tề, Trầm Tề mặc dù không phải người bản xứ, nhưng đã sinh sống ở đây lâu, nàng nói mình không cha không mẹ, trong nhà có một thúc phụ, đều coi Đường Dập là người lưu lạc chân trời.
Trầm Tề cuộc sống lỗi lạc, vóc người tinh tế, còn nói đã duyệt vố số Càn Khôn, Trung Trạch cũng đã nhiễm vài cái. Lần này đến làm tiêu viên, chỉ vì muốn thấy dung nhan thiên kim Lâm thị.
Đường Dập lắc đầu cười không nói.
Trầm Tề thấy vậy, tiến đến chê cười nàng: “Tử Nhất, ngươi đến giờ còn chưa từng đụng đến Càn Khôn nào sao?”
Tử Nhất là tên Đường Dập sau khi phân hóa được sự phụ đặt.
Đường Dập nghẹn một cái, nét mặt đỏ lên, lúng túng hỏi: “nói mấy cái này làm gì?”
Trầm Tề híp mắt cười nói: “đừng xấu hổ, ngươi bình thường mỹ, lại không có khí khái Càn Nguyên, như vậy thì sao có Càn Khôn thích được? hắc, chờ ngày mai áp tiêu qua, mang ngươi đến Bách Tương lâu chơi một chút? ai nha, ai nha, ai nha, đừng đi a…”
Hôm sau, đại hôn Lâm Trần.
Đường Dập cùng Trầm Tề, cùng các tiêu viên còn lại, một nhóm mặc hồng y đưa của hồi môn.
Mọi người đang ở bên ngoài, cách hỷ kiệu Lâm thiên kiêm không xa, Lâm thiên kim đang đội khăn cô dâu che đầu, được đỡ lên kiệu, cũng không nhìn được dáng dấp thế nào, trong lòng Trầm Tề chán nản.
Đường Dập thấy nàng buồn, cười ha ha.
Trầm Tề liếc nàng.
Chờ Lâm thiên kim vào cửa Trần phủ, tiên viên liền lĩnh lương giải tán.
Có mấy người tiêu viên làm cùng Trầm Tề, kéo Đường Dập đi uống rượu có kỹ nữ hầu, Đường Dập từ chối không được, đành phải đi. Mọi người chỉ coi Đường Dập là người chưa rành chuyện, không dám can đảm, liền nhao nhao đổ rượu cho nàng.
Một nữ tử trang điểm đậm tới cạnh Đường Dập sờ quần áo nàng rồi dương vật của nàng, nàng chỉ ngửi được mùi Càn Khồn nồng đậm, Đường Dập sợ hãi, nhịn xuống khó chịu trong người đẩy nữ tử ra, đầu óc choáng váng tỉnh thêm vài phần.
Trầm Tề ôm một nữ lang, tay thăm dò ngực nàng, ánh mắt mê ly, miệng lải nhải: “Đường Nhất tử, sao ngươi lại không hiểu phong tình gì cả, đêm xuân ngắn ngủi… không lẽ… ngươi không thích nữ nhân?… vậy đổi… đổi một nam quán được không? để ta gọi ma ma…”
Đường Dập đỏ mặt, mặc kệ Trầm Tề, hắng giọng cắt lời Trầm Tề, “không cần.”
Đứng dậy, nhìn mọi người chơi vui vẻ, Đường Dập mất hứng im lặng rời đi.
Ra khỏi Bách Tương lâu, chợ đêm bên ngoài nhiều người, gió đêm mát mẻ thổi khiến nàng tỉnh một chút, nàng uống không ít rượu, cảm giác có chút mệt mỏi.
Trên đường rất náo nhiệt, Đường Dập từ từ đi tới, đột nhiên nàng thấy trong lòng nóng rực, tim như bị đốt, bụng dưới bốc hỏa.
Đường Dập cau mày ấn ngực, nghĩ thầm chỉ uống có chút rượu sao lại như vậy?
Sắp nhịn không được muốn quỳ xuống, Đường Dập được một cái ôm ấp bao quanh.
Chỉ nghe bên tai âm thanh mang theo vài phần quyến rũ: “tiểu vô tâm, dám chạy loạn?”