Chương 5: Thoát đi lần nữa
Đường Dập mơ màng cảm thấy có gì đó cọ xát hông nàng, mở mắt ra thì thấy một con đại xà quấn lên. Đột nhiên, đại xà há miệng máu muốn ăn nàng.
Đường Dập nhất thời tỉnh lại, mồ hôi trên trán đầm đìa.
Đầu nàng đau như bổ, phát hiện mình đang ở một y quán.
Lang trung là một lão già, đang sắp xếp phương thuốc, vì gần đó là Bách Tương lâu, lang trung không nhìn nổi ma men, quỷ háo sắc, đang lúc mở cửa thì nhìn thấy một nữ Càn Nguyên ngã vào trước cửa còn nghĩ là bị bệnh, vội xem hơi thở của nàng, nhìn xung quanh mới phát hiện người này toàn mùi rượu, vốn định mặc kệ nàng, nhưng lo lắng nàng là nữ nhân, liền mang nàng vào.
Lúc này liền “hừ’ một tiếng, nói nàng, “chịu tỉnh rồi? tình rồi thì về nhà đi!”
Đường Dập cảm thấy vô cùng hoang mang.
Rõ ràng tối qua gặp yêu nữ, yêu nữ còn hành hạ nàng một phen, sao tỉnh lại thì ở chỗ này rồi?
Không lẽ chỉ là nằm mơ thôi sao?
Đường Dập suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt u ám không giảm, nàng xuống sàn, nói cảm ơn lang trung, rời khỏi y quán.
Hôm qua nàng lĩnh lương nên có tiền, hiện tại cất trong tay áo, tìm cái khách điếm, gọi chút đồ ăn, mướn gian phòng, nghỉ ngơi chưa tới một canh giờ liền tỉnh.
Đến tối, Đường Dập thay một bộ quần áo xanh lam sạch sẽ, đeo khăn che đầu, liền đến Lâm phủ lấy ngựa mình về.
Nói lời từ biệt quản gia Lâm phủ, Đường Dập dắt ngựa đi về khách điếm.
Trên đường lại gặp Trầm Tề.
Trầm Tề cầm trên tay một món đồ trang sức, đang mặc cả với chủ sạp, nàng nhìn thấy Đường Dập, mặt vui vẻ: “Tử Nhất!”
Đường Dập mím môi: “thật trùng hợp.”
Trầm Tề không mặc cả với chủ sạp nữa, trả tiền cầm trâm cài cất vào ngực, lập tức nhìn ngựa sau lưng Đường Dập hỏi: “Tử Nhất, tính đi đâu sao?”
Đường Dập nói: “đang định về khách điếm.”
Trầm Tề bá vai nàng cười nói: “ăn tối chưa, cùng ta đi uống hai chén được không? phải rồi, tối nay trong thành có hội Hoa Hồ, ngươi cũng biết phải không?”
“Hội Hoa Hồ?” Đường Dập khó hiểu nói.
“Phải, thành Tuyền Châu mỗi năm tổ chức hội Hoa Hồ một lần, từ lúc đến Tuyền Châu, hàng năm ta đều đi tham dự, hàng năm ta đều mong gặp được nữ nhân Càn Khôn tướng mạo tư thủ… ai, đáng tiếc, tỷ tỷ vui vẻ khá nhiều, nhưng ta tìm không được ai.” Trầm Tề giả vờ tiếc nuối.
Trong lòng Đường Dập buồn cười nói: “Vừa rồi ngươi mua đồ, là cho hội Hoa Hồ đêm nay đúng không?”
“Thông minh!” Trầm Tề vỗ tay một cái, “Tử Nhất, hay là tối mai tỷ tỷ mang ngươi đi cùng mở mang tầm mắt, xem thử các Càn Khôn trẻ tuổi xinh đẹp, thế nào?”
Đường Dập từ chối nói: “không cần.”
Trầm Tề híp mắt nhìn nàng, bỏ tay trên vai nàng xuống, sờ hàm dưới nói: “xía.”
Thấy Đường Dập dắt ngựa đi tiếp, không phản ứng nàng, Trầm Tề vội vàng đuổi theo, thọc thọc cánh tay nàng: “Tử Nhất, tối qua ở Bách Tương lâu ngươi lén bỏ đi? hại Thúy Trúc cô nương hầu ngươi đaulòng một hồi, giờ ngươi lại nói với ta không có hứng thú với hội Hoa Hồ? lẽ nào… ngươi đã sớm có Càn Khôn trong lòng rồi? vì nàng thủ thân như ngọc a?”
Đường Dập dừng một chút, trong đầu liền hiện ra dung nhan yêu nữ kia, nhìn Trầm Tề nói: “đừng có nói bậy.”
Trầm Tề thấy nàng khó chọc, liền nói: “Tử Nhất, ngươi thật đúng là…” sau đó lại khuyên nàng: “đã như vậy, tối mai ngươi theo ta cùng đi ngắm các cô nương được không? đi một chút đi, giờ đi uống rượu….”
Ngựa cũng chưa sắp xếp xong, Đường Dập định từ chối, từ chối không được còn bị kéo đi.
Cũng may lần này chỉ đến khách điếm ăn rồi uống rượu trên lầu, không uống rượu có kỹ nữ. Chờ hai người đi ra, trời đã tối. Trầm Tề hẹn nàng, tối mai gặp lại.
Đường Dập uống hai chén rượu có chút khó chịu, quay về khách điếm ngủ nửa ngày.
Lúc tỉnh lại thì đường sáng hoa đăng, hội Hoa Hồ tụ không ít thanh niên thiếu nữ, thậm chí già trẻ cũng kéo đến, vô cùng náo nhiệt.
Đường Dập không có ham muốn gì, ở khách điếm ăn chút cháo trắng, liền đi đến chỗ hẹn.
Tối nay Trầm Tề cực kỳ hưng phấn, dắt Đường Dập chen vào đám người, bên trong vô số ánh sáng nến vui vẻ nói: “đây là chỗ cầu nguyện, Tử Nhất có tâm nguyện gì, thì viết lên giấy này, gấp thành hạc giấy, để vào trong hồ là được.”
Dứt lời, Trầm Tề lấy được giấy bút không biết từ nơi nào đưa cho Đường Dập viết.
Đường Dập cầm bút bị động, lại không biết viết gì, nàng bình thường cũng không có cầu mong chuyện gì.
Cho nên, Đường Dập lại nhớ đến sư phụ và cha mẹ ruột mình, nàng mấp máy môi, cẩn thận viết xuống chữ “Quy”.
Trầm Tề ở bên cạnh nhìn lén, nhíu mày: “Tử Nhất, ngươi nhớ nhà?”
Đường Dập dường như bị nhìn ra tâm tư, vội che tờ giấy ghi chữ,, không viết nữa.
Sau đó chỉ lấy từ viết chữ “Quy” gấp thành hạc để xuống hồ nước cho trôi đi, ánh sáng lập lòe càng lúc càng xa.
“Tử Nhất, ngươi biết tâm nguyện lớn nhất của ta là gì không?” Trầm Tề nhìn mặt hồ, thu tiếu ý.
“Cưới một Càn Khôn trong lòng?” Đường Dập thuận miệng nói.
Trầm Tề không trả lời, mà đi tới ven đường mua hai bình rượu ngọc lan ở quầy ven đường, Đường Dập nhận rượu chưa uống.
Trầm Tề ngửa đầu uống hơn phân nửa, mới bắt đầu nói: “Ta khi hai mươi đã đến Tuyền Châu.”
“Năm nay đã hai mươi bốn rồi.”
“Tử Nhất, ngươi nói không sai, ta thực sự muốn tìm một Càn Khôn trong lòng cùng nàng cưới hỏi, ở chỗ này an cư…”
“Ta không muốn sống cô đơn một mình, bốn biển là nhà nữa.”
Đường Dập sửng sốt.
Trầm Tề vỗ vai nàng cười nói: “Tử Nhất, lúc trước từng nghe ngươi nói, ngươi cũng sắp hai mươi lăm rồi, chẳng lẽ ngươi không có dự định gì sao?”
Dự định?
Lập gia đình sao?
Trong ký ức Đường Dập từ trước đến giờ, chỉ có cuộc sống ở Qủy Cốc thành, dường như chưa có nhà, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ có một gia đình, nhưng mà nàng ra ngoài lâu vậy rồi, không phải cũng vì tìm một cái nhà có cha mẹ của nàng đó sao.
Không sai, Đường Dập muốn tìm cha mẹ ruột của mình, nhưng đời này rộng lớn, đi hai năm cũng khiến nàng chịu nhiều đai khổ, va chạm khắc khổ mới nhận ra si niệm chính là tìm kim đáy biển.
Nhà nàng ở đâu?
Đường Dập khổ sở lắc đầu.
Đột nhiên, Trần Tề sáng mắt, giọng nói vui vẻ: “Tử Nhất mau nhìn! ngươi nhìn chỗ kia, có phải là nữ tử rất xinh đẹp không?”
Đường Dập nghe vậy, không hiểu ngẩng đầu nhìn, thấy đúng là có nữ tử mặc áo tím đứng cạnh thuyền sao. Nàng đưa lưng về phía Đường Dập hai người, không biết đang nhìn cái gì, trong tay dường như cũng cầm rượu ngọc lan giống hai người, tóc dài thả nhẹ, tư thái dịu dàng, bóng hình thật xinh đẹp.
Trầm Tề nhìn đến bối rối, bên môi chảy xuống dịch trong suốt không biết là nước bọt hay rượu.
Đường Dập hoảng hồn, nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của Trầm Tề, cười ra tiếng. Nàng dùng sức vỗ mặt Trầm Tề, hiếm khi trêu ghẹo nàng nói: “sao ngươi lại mất mặt như vậy?”
Trầm Tề hoàn hồn, vội vàng lau mép một cái, ánh mắt không dời nàng kia.
Đường Dập cười cười, không nói nhiều.
Lúc này, nàng kia nghiêng người, thì chỉ thấy khăn che mặt nàng, dung nhan ẩn hiện nhìn không rõ ràng.
Trầm Tề kéo tay áo Đường Dập nhỏ giọng nói: “Tử Nhất, theo như tại hạ hiểu vụng về thì nữ tử này là vưu vật a…”
Sau đó, Trầm Tề đứng dậy, phóng đến chỗ nàng kia.
Đường Dập lắc đầu, uống một ngụm ngọc lan, nhìn Trầm Tề làm sao đến gần.
Không biết Trầm Tề nói gì với nàng, khiến cho nàng cười.
Cũng phải, Trầm Tề có tính khôi hài mà.
Lúc này mới có thể tìm được thê tử a!
Đường Dập nghĩ thầm.
Sau đó, Trầm Tề dường như dỗ nàng tháo khăn che mặt, nàng dường như đến gần Trầm Tề… dường như, đang hôn Trầm Tề.
Bình ngọc lan trong tay Đường Dập đột nhiên rơi xuống, vỡ thành từng mảnh. Rượu cũng dính lên áo.
Là nàng.
Nữ tử từng cùng Đường Dập hai lần mây mưa.
Đường Dập thấy hai người ôm nhau, trong lòng như lửa đốt, bắt đầu khó chịu. Nàng đột nhiên đứng dậy, muốn đẩy hai người dính nhau ra.
Nnagf muốn hỏi nữ nhân kia, vì sao lại như thế? lẽ nào thích câu dẫn Càn Nguyên như vậy?
Thì ra ai cũng có thể.
Nhớ đến chuyện mơ màng trước đó, trong lòng Đường Dập cũng từng có chút ngọt ngào, lần đầu nàng trải qua việc mây mưa, tuy bị yêu nữ dày vò, nhưng cũng không chút oán hận gì.
Không ngờ, yêu nữ kia chỉ là một… yêu tinh ai cũng có thể nhận phu được.
Trong lòng Đường Dập cảm thấy đau đớn và phản bội, còn có vô hạn ủy khuất, tuy yêu nữ từng cùng nàng quan hệ thân thể, nhưng nàng vô cùng khổ sở.
Nàng lau mắt, xoay người rời đi.
Quay về khách sạn, Đường Dập không nói gì, mặt lạnh tính tiền. Sau đó dọn quần của mình, thúc ngựa liền rời thành Tuyền Châu, cũng may tối nay có hội Hoa Hồ, cửa thành còn chưa đóng.
Đường Dập vẻ mặt buồn bực, thở dài thúc ngựa, nàng muốn rời đi, không muốn gặp ai, không muốn để người khác thấy bộ dang chật vật của nàng.
Nhưng càng nghĩ càng ủy khuất.
Nàng tựa như bị sặc gió, ở trên ngựa ho khan, ho ra máu.
Đường Dập lau miệng, vẫn không ngừng đi.
Ngựa chạy suốt đêm, mệt muốn chết rồi, khi thấy cửa thành cách đó không xa, Đường Dập cũng không chịu nổi, nàng dừng lại ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu đen.
Con ngựa hí một tiếng, cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống.
Sắc trời dần sáng, nha dịch mở cửa thành nhìn thấy có người ngã trên đất, kinh ngạc giật mình, vội xem hơi thở của nàng, còn sống, liền vội vàng mang người đến y quán.
Y quán chữa bệnh là một phu nhân hơn bốn mươi tuổi, y cô bắt mạch cho Đường Dập, bà phát hiện người này mạch đập bất ổn, tựa nhưa có thể chết lúc nào. Bà cau mày, cẩn thận ngửi hài tử, phát hiện trên người nàng có nhiều mùi lạ, mùi rượu, bụi bặm, còn có mùi máu…. cái này, là gặp phải chuyện gì?
Y cô mang đến thau nước ấm và khăn, thay nàng lau mặt, sau đó cởi ngoại bào dính máu ra.
Nhìn thấy mạch lạc đỏ trên cổ Đường Dập, y cô sợ đến lui về sau hai bước, trong lòng cảm thấy như là nhiễm độc thi, rồi lại không giống. Liền tiến đến xem khẩu khế Đường Dập, trên khế khẩu đã có hai lỗ máu lớn sưng lên to.
Y cô nhíu mày, không chút do dự, đi ra ngoài, treo biển gỗ khám bệnh tại nhà bà, rồi đi ra ngoài.
Không đến trưa, y cô mang đến một lão giả mạc đạo bào, là sư huynh đồng môn năm xưa với bà, tên là Ngư Hành Tử, hiện tại là đạo y Thần Độc thành. Ngư Hành Tử nghe sư muội nói tình huống, liền mang rương chữa bệnh cùng kiếm gỗ đến.
Lúc này Đường Dập còn chưa tỉnh, hắn liền kiểm tra khế khẩu của Đường Dập, mày nhăn lại: “trúng độc rắn!”
“Là đại xà ngàn năm cắn!”