Một đêm mưa đầu Đông, Phương Thanh Việt để thang máy tham quan kéo lên từng tầng một, đèn neon xoay vòng xung quanh, dưới chân là toàn cảnh quảng trường New World của trung tâm thành phố Hoa Cảnh. Những tán ô đủ màu sắc đan thành dòng. Cô ngắm một lát rồi dời mắt đi, nhìn thấy quảng cáo thúc đẩy tiêu thụ trên màn hình nhỏ vừa lúc hắt vào mặt kính, dính đầy mưa bụi, một dòng nước trong suốt chậm rãi trượt xuống.
Bóng đêm được tô bạc, Phương Thanh Việt nhác thấy cái bóng của mình.
Cô đeo khẩu trang đen xì, mũ trùm rũ từ đỉnh đầu xuống, ở góc trên bên trái của quang cảnh là con số ’11’ sáng lóe lên.
’11’ biến thành ’12’, Phương Thanh Việt hơi chao đảo, nắm tóc rồi giẫm chân xuống. Cửa thang máy mở, cô theo nhóm nhỏ người hòa vào nhóm đông đúc hơn.
Tầng 12 là khu thể thao, ở giữa có một khoảng trống, có thể nhìn xuống sân trượt băng dưới lầu 11 và nhìn lên sàn nhà bằng kính của lầu 13. Hôm nay là thứ Sáu, rất nhiều người chen chúc đến xem phim ở lầu 13. Cô bị đẩy đi, từ thang máy lê đến thang bộ, đứng ngây ra hồi lâu dưới biển chỉ dẫn.
Dòng chữ màu trắng ‘Phòng tập Leda’, tiếp đó là một mũi tên chỉ xiên đi, thể hiện rõ ‘đi về trước, rẽ phải’.
Phương Thanh Việt hít sâu một hơi.
Mặt bằng Tân Thủy đắt đỏ, phòng tập Leda lại có thể chiếm giữ khu vực đắc địa nhất Hoa Cảnh. Cô bước vào cửa, ngay trước mặt là một phông nền lớn màu xám, quầy lễ tân lát đá rộng rãi nằm giữa. Cô cởi khẩu trang, mắt quét qua mặt quầy đến mẫu đăng ký cho khách hàng.
“Chào cô.”
“Người đẹp cần gì?” Lễ tân hỏi.
“… Tôi đến tìm người.” Cô nghe mình nói khẽ: “Tôi tìm Lam Lam.”
“Hôm nay chị Lam không có bài giảng cá nhân, lớp lớn sắp kết thúc, chị chờ một lát nhé?”
“Tôi có thể…” Phương Thanh Việt nhìn về phía một hàng cửa quay ở bên trái.
“Được, để em cho huấn luyện viên giới thiệu với chị phòng tập bên bọn em.” Nụ cười trên mặt lễ tân không thay đổi. Người này vẫy tay: “Anh Ngô, anh dẫn chị xinh đẹp này vào xem, tìm chị Lam luôn nhé!”
“A, được!”
Anh chàng đang nghịch di động ở bên cạnh lên tiếng đáp lại, đứng dậy, thẻ công tác trên ngực lay một cái. Phương Thanh Việt nhìn thoáng qua, trên đó viết ba chữ ‘huấn luyện viên’.
Anh Ngô cầm thẻ cà qua, cửa quay mở.
Sàn nhà lót vải giả da không ngừng mở dài theo bước chân, không khí hừng hực hệt như ai đó vừa quẹt một đầu diêm rồi để hoa lửa tóe ra theo lối đi dài như rắn.
Phương Thanh Việt thấy mình đang nằm mơ.
Bên quầy phục vụ nước, vài học sinh mặc đồng phục xếp hàng với cốc Tupperware; phòng Yoga khép rèm, nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy những bóng dáng yểu điệu mơ màng; một đại ca xã hội đen xăm hình thanh long bạch hổ hì hục đập ‘bang bang’ chỗ máy tập; tốp năm tốp ba cô gái đang chơi bóng bàn, một cô trong đó ngồi cười đến nghiêng ngả bên bàn bi-a.
“I wanna…” Một giọng nữ cao đang tự hát với mình.
Một hàng máy chạy bộ được đặt ngay sau cửa sổ sát đất, đối diện với cảnh đêm bên bờ sông. Xa xa là mặt nước lóng lánh, đèn đường nối nhau thành một dãy dài trên bờ kè dọc theo sông rộng.
Cô thu tầm nhìn.
“…”
Bối cảnh, âm thanh hừng hực, miệng anh Ngô liến thoắng liên hồi, Phương Thanh Việt không nghe rõ được gì, nhưng không sao, cô điềm nhiên gật đầu.
“… Cô là hội viên của chị Lam, tôi sẽ không giành khách với chị ấy.” Cô hồi hồn lại thì nghe được câu tiếp theo của anh Ngô: “Đúng dịp đang có ưu đãi, cô có Wechat của chỉ đúng không? Bảo chỉ gửi voucher cho cô, hời lắm đó!”
Anh Ngô giới thiệu đã quen, nói chuyện rất khéo léo, chưa kể sự nhiệt tình của anh ta rất dễ giúp câu chuyện được mở rộng. Nhưng lần này anh ta đã đụng phải một nhân vật không thích nói chuyện (*), Phương Thanh Việt nghe được hai chữ ‘Wechat’ thì im lặng hồi lâu mới nói: “Có.”
(*) Nguyên văn là 软钉子 – đinh mềm, ý chỉ sự từ chối khéo léo.
Tất nhiên là cô có Wechat!
Trong phòng nóng nực, đáp lại tiếng này xong cô càng thấy nóng, bèn kéo khóa áo khoác ra rồi bỏ lại anh Ngô, đi vào trong.
Sau ngã rẽ là phòng tập lớn, dưới tấm biển có một chữ ‘A’, còn như sau đó có bao nhiêu chữ nữa, Leda lớn như mê cung, Phương Thanh Viên cũng lười tìm tòi từng cái một.
Vì không cần thiết.
Lúc này, sau tấm kính có một đám người đang đứng. Người dẫn đầu đi lên sân khấu, lưng áo tập trễ vai bị xé thành hõm, che mất nửa tấm lưng trắng như tuyết. Theo động tác gập người và xoay hông, xương lưng và xương hông của người này hiện lên rất rõ. Cô gái hất tóc, mắt cười cong cong quay đầu, một chân giẫm xuống trong tiếng nhạc dồn dập xuống dưới sân khấu. Cô ấy hất cằm lên, chỉ vào một cô gái, nhún vai. Người này không chịu yếu kém, tiến lên một bước, bắt đầu nhảy.
Phương Thanh Việt không biết nhảy, tưởng mình vừa lạc vào một khu rừng rậm rạp. Đường nét tứ chi trước mắt đan vào nhau: Tay, chân, eo, rồi hông của người kia ngập tràn sức mạnh, xương cốt lẫn cơ bắp đều tràn đầy sức sống và nhịp điệu. Phàm là cái gì đẹp đều cuốn hút, mà trước mắt là vẻ đẹp của một con người. Cô ấy đang lắc lư theo điệu nhảy về phía mọi người, rồi trong một tiếng nổ mà người ta nhìn thấy được, cả căn phòng ngập trong màu sắc.
“Lớp của chị Lam toàn những học viên lâu năm.” Anh Ngô cảm thán: “Họ thực hiện được những động tác có độ khó rất cao!”
“Ừm.”
Phương Thanh Việt nhìn lướt qua tấm kính, qua những cơ thể đang chuyển động. Cô thấy người ở trung tâm vừa liếc ngang đến, mi mày diễm lệ, ánh mắt mơ màng, dù chỉ là khẽ vút qua song vẫn gây thiêu đốt.
Giang Lan cởi áo tập hở vai, để lộ nội y thể thao bên trong. Cổ và tay đều ướt nhẹp. Cô ấy ngồi bên cạnh bàn đánh bóng, lau mồ hôi bằng khăn mặt vắt trên cô, đầu cúi xuống, nom hơi chán nản.
“Chị Lam, đi tắm đi!” Học viên cuối cùng đã bước chân ra rồi lại ngoảnh về bắt chuyện với cô ấy.
“Mọi người đi trước đi.”
“Cẩn thận kẻo cảm. Ôi chao, bên máy tập học xong sẽ giành nhà tắm với chúng ta, chuồn đây chuồn đây!”
Giang Lan ghét bỏ xua tay.
Người học viên lại thăm dò: “Có chuyện mé gì mà buộn? Chuyện khó đến đâu cũng còn chị em ở đây, tối nay bữa nướng không?”
“Đi đi.”
“Chậc!” Người kia thè lưỡi rồi bỏ chạy.
Giang Lan cười.
Cô ấy cười đến vui sướng, người ngã ra sau, lại vô tình đánh mắt ra bên ngoài cửa kính, vừa nhìn thì bị dọa cho giật thót: Một cô gái đang nhìn chằm chằm cô ấy. Như thế thì thôi đi, nhóc xúi quẩy này còn mặc áo khoác rộng thùng thình giữa chốn người ta cởi đồ, cực kỳ không hợp thời tiết. Tóc cô rất ngắn, hai bên thái dương cạo sạch rõ luộm thuộm, nhất là màu tóc xám tro như bà già. Cô cực kỳ giống mấy ‘bé công’ tinh xảo trong ‘Artbook T Thủ đô’ của mấy tài khoản nổi tiếng (*).
(*) Nguyên văn là 精致小资T, trong đó T là ‘công’ và P là ‘thụ’. Hiểu nôm na nữ chính giống mẫu ‘công’ điển hình trong mấy cuốn tổng hợp kia.
Chỉ là ‘công’ sẽ không xách theo một túi… quýt?
Không phải chứ?
Giang Lan nhếch mép, sải chân dài lên gõ vào cửa.
‘Cô nhóc’ kia bị dọa, lui về sau, lúc này Giang Lan đến gần rồi mới phát hiện ra giữa những tóc bạc, áo khoác màu vải ka-ki, quýt… màu sắc hỗn tạp, đôi mắt của cô là đẹp nhất.
Đen bóng mà sâu thẳm, đủ tĩnh lặng, cũng đủ chăm chú.
Giang Lan tự cân nhắc, cầm quần áo lên đi ra ngoài, nhờ anh Ngô tắt giúp nhạc, đoạn vén tóc hỏi: “Tìm tôi à? Đi, chúng ta đến phòng trà nói chuyện.”
‘Cô nhóc’ gật đầu, đi sau lưng cô ấy vẫn giữ một khoảng cách.
Giang Lan đến quầy nước lấy hai lon thức uống, ném qua một lon. ‘Cô nhóc’ luống cuống tay chân đón lấy, cô ấy nhìn mà thích thú, vừa mở nắp lon vừa cười hỏi: “Bé à, em đủ tuổi chưa?”
Một câu bâng quơ này đâm thủng quan hệ huấn luyện viên – học viên.
Đồ uống nóng, là chè đậu đỏ nhập khẩu. Phương Thanh Việt hiểu tiếng Nhật bên trên, tay cầm lon hơi siết chặt: “25 rồi.”
“Ồ. Vừa chia tay?”
“…” Sắc mặt Phương Thanh Việt lạnh lẽo: “Chị Lam, tôi nghĩ chắc chị biết luật.”
“Có chứ! Không hỏi tên họ thật, không hỏi công việc ngoài đời. Nói chung là không can thiệp vào chuyện của nhau, ưng mắt là được, sau đó tuyệt đối không xuất hiện trong cuộc sống của bên kia. Ôi không, em nghe chị nói này…”
“Chị ưng mắt không?”
Người phụ nữ cắt ngang lời của Giang Lan, khuôn mặt thanh tú và lạnh lùng, nom không hề đề ý những lời thô lỗ trước đó. Giang Lan uống sạch nước, thầm nghĩ ‘thú vị’.
“Ok thôi! Miễn chia tay rồi em không chạy đến ‘lật kèo’, làm được một nửa thì gọi cho ex khóc lóc.” Giang Lan ngoắc tay, điều khiển sự đáp trả của người kia: “Chị đây gặp ở ngoài rồi. Nếu em đã add Wechat của chị, chắc cũng biết yêu cầu rồi phải không?”
“Tôi gửi ảnh chụp kiểm tra sức khỏe định kỳ của công ty cho chị.” Mặt cô nhóc lạnh như tiền: “Đã xét nghiệm HIV, âm tính, sau đó cũng không có sinh hoạt tình dục. Kết quả vừa được gửi cho chị, chị xem thử đi.”
Bây giờ đến lượt Giang Lan kinh ngạc. Vốn còn tưởng chỉ riêng yêu cầu đầu tiên này đã khiến người ta chùn bước, kết quả thì ra còn được chuẩn bị đâu vào đó. Chẳng lẽ cô ấy nghĩ nhầm rồi? ‘Chiếu chưa trải’ này thật ra là ‘chiếu cũ’?
“Độc thân?”
“Ừm.”
Ánh mắt dò xét khiến Phương Thanh Việt không quá thoải mái. Cô giải thích: “Hôm nay tôi tự đến đây cũng vì đọc được yêu cầu của chị. Tôi tin đây là có qua có lại, đảm bảo an toàn cho cả hai.”
Đang giục mình đấy à! Giang Lan cười khẽ, lấy di động ra gửi của mình sang.
“Tuy tôi không thích T lắm, nhưng mà bé à, em đáng yêu thật đấy!”
Nói xong, cô ấy phủ thêm áo, vỗ vai Phương Thanh Việt, đưa người ra khỏi phòng tập.
“Ăn gì chưa? Có muốn đi ăn một bữa, xem miếng phim thả lỏng không?”
“Không được.” Phương Thanh Việt hơi khựng lại: “Còn nữa, tôi không phải T.”
Tầng 13 của tòa tháp này là một khu vườn trên cao có hành lang bằng kính ở trung tâm, đi qua sẽ dẫn đến rạp chiếu phim. Hai người rẽ sang hướng ngược lại, đi qua cây cầu nối với tháp B ở đối diện, đoạn bước vào thang máy, rồi rời khỏi trung tâm thương mại, đi về phía khu nhà ở thương mại.
Khách sạn tình yêu ở tầng 17. Giang Lan từng nghe đến trước đó. Các đồng nghiệp trong phòng tập đánh giá nó không tệ, nên cô ấy đã đặt phòng trước. Hiện còn sớm, thang máy chỉ có hai người, tường đồng vách sắt kín kẽ khiến không gian như thít lại. Phương Thanh Việt hơi nghiêng người, vờ chăm chú xem màn hình quảng cáo.
Giang Lan tựa ở bên cạnh, chưa từng nói thêm gì. Tiếng nhắc nhở Wechat vang liên tục, ngón tay cô ấy tung bay, nom rất bận rộn.
Không phải kẻ yên ổn – Phương Thanh đánh giá một lần nữa.
May mà đợi bước vào phòng rồi, cô đã bỏ thêm một đánh giá ngược lại – cũng không phải không có phẩm cấp.
Thiết kế kiểu gác xép nhỏ, lầu một là phòng khách, lầu hai là giường. Ở loại trung tâm mà một đêm đầy xa xỉ như thành phố Hoa Cảnh, ít nhất chỗ này cũng có tâm sức.
Cô đặt quýt xuống bàn trả, ngẩng đầu bắt gặp xương quai xanh lộ ra của Giang Lan. Nhớ ra bà chị này chỉ mặc đồ lót thể thao dưới áo khoác, cô bảo: “Chị đi tắm trước đi, không thì… bị cảm đấy!”
Giang Lan ‘ồ’ một tiếng.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách. Phương Thanh Việt ngồi vững trên sô pha. Thật kỳ lạ, ở nơi căng thẳng như thế này mà cô lại không hề bối rối, còn có vẻ thanh thản lạ thường. Thế là cô vừa bóc quýt, vừa mở ti vi.
Sau bản tin lúc bảy rưỡi là giờ vàng của rất nhiều đài. May mà hôm nay thứ Sáu, một kênh trong đó đang phát chương trình thực tế về du lịch dành cho người nổi tiếng, hết mánh gây hài này đến mánh gây hài khác được tung ra. Có một cặp trong đó là đôi vợ – vợ vừa kết hôn, còn là oan gia, khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Bầu không khí không tệ. Phương Thanh Việt thả lỏng cơ thể, lưng tựa ra sô pha, chậm rãi ăn quýt.
Giang Lan ra khỏi nhà tắm thì thấy một màn như thế này: Ti vi cười toe toét, còn cô nhóc kia thì ngoan ngoãn ngồi xem. Thấy cô ấy đi đến, cô còn hơi nhích qua, đưa quýt đã bóc vỏ cho cô ấy.
“Khát không, ăn miếng quýt đi!”
Cô gái nói như vậy nhưng mắt chưa từng rời khỏi màn hình. Trong ti vi lại bật ra một tràng cười, mà ‘cô nhóc’ này chỉ chớp mi, không có hành động.
Giang Lan đột nhiên xấu xa nghĩ: Cô nàng này ở yên được đến khi nào?
“Không phải T, nhưng cũng sẵn lòng đụng chạm nhỉ?”
“Ừm.” ‘Cô nhóc’ hơi liếc về phía cô ấy, lông mi thoáng nhíu lại.
“Thích kiểu nào… hửm?”
Ẩn ý trong giọng mũi trêu chọc này quá rõ ràng, Phương Thanh Việt liếc mắt sang phòng tắm: “Thử xem?”
“Nhiệt tình chút?”
“Không SM.”
Hai câu nói gần như vang lên cùng lúc, Giang Lan sửng sốt, suýt là cười thành tiếng.
Trời đầu Đông chớm lạnh, quạt của điều hòa phát ra tiếng thổi nhè nhẹ. Phương Thanh Việt đi lên lầu hai, Giang Lan nằm trên giường, tiếp tục trả lời Wechat, biểu cảm có phần nghiêm túc. Cô ấy tẩy trang xong đã hoàn toàn không giống cô gái hăng hái nhảy trên sân khấu. Tóc dày xoăn nhẹ bên vai, mặt mày đã không còn tính xâm lược, khuôn mặt dưới lớp trang điểm diễm lệ lại lộ ra những nét mộc mạc, thuần khiết.
Phương Thanh Việt ngồi ở thành giường.
Con người đúng là loại động vật kỳ lạ. Cô bừa bãi phỏng đoán một người lạ, còn muốn xảy ra quan hệ thân mật với người không quen không biết này. Sao con người lại có thú vui như vậy nhỉ? Cảm giác mới lạ à?
Wechat không vang nữa, chắc đã bị tắt tiếng. Người lạ nhìn lướt lại, vươn tay vịn vào vai cô, đỡ cô lên giường.
Chắc đây là ‘nhiệt tình một chút’ nhỉ? Cần nhiệt tình hơn nữa không?
Người lạ sấn tới, đầu gối chen vào giữa hai đùi cô, vuốt nhẹ, mang theo chút tính xâm lược, nhưng cũng không thô lỗ ập xuống, tay chống nửa người lên, ôn hòa híp mắt lại.
“Để chị trước nhé?”
Phương Thanh Việt gật đầu, thuận theo vươn tay ra cởi vạt áo. Giang Lan buồn cười, cầm tay cô, cúi đầu mút vào cổ cô, tay thuận thế trượt vào trong áo choàng tắm.
Người phụ nữ đột nhiên chồm đến, mềm mại như một con rắn xinh đẹp với tư chi duyên dáng, thở gấp nóng bỏng bên tai cô, phả lên da thịt đang gắn bó với môi và răn. Hơi thở vây lấy cô, một mùi hương hoàn toàn xa lạ.
Là một người lạ… A!
Cơ thể đang run rẩy, thậm chí còn nhạy cảm hơn khi bị chạm vào. Đây chính là ‘sự mới mẻ’ à?
Hay là cảm giác bất chấp đạo đức?
Phương Thanh Việt kẹp chặt hai chân, giấy đi đôi tay đã siết chặt trong chăn. Người bên trên cởi quần áo, lắc eo dán vào với cô, khẽ cắn bên tai cô.
“Bé yêu, thả lỏng ra đi.”
“… Đừng gọi tôi bé yêu…”
“Vậy chị nên gọi em là gì? Bé Đồng? Không phải chữ nào cũng là bé sao?” (*)
(*) ‘Đồng’ ( 童) hay ‘Bảo’ (宝) đều là ‘bé’. Có thể Đồng này đang nói tên Wechat.
Cô ấy nói từng chữ, chậm rãi nhớ đến tên Wechat của cô, đến lời tán tỉnh cũng lười. Cô ấy cười khanh khách nhìn sang. Khoảng cách vừa đủ, nhưng không ai hôn.
Nóng.
Cơ thể nóng bỏng đang quấn lấy cô, sắp lan lửa sang cô.
‘Lửa’ này chính là dấu môi trên cơ thể, là màu đỏ xộc lên tai, là CO2 đốt qua ngực cô.
Phương Thanh Việt giống như một con cá sắp chết cạn.
Toàn thân cô ướt nhẹp, nước trong cơ thể đang dần tan biến.
Tay của người phía trên rất nóng, hiện đang khích lệ, cổ súy cô. Dần dà, cô không chỉ cảm nhận được nhiệt độ từ hai tay, mà càng cảm nhận rõ ràng hơi nóng thiêu đốt trong cơ thể mình. Cô kinh ngạc trước phản ứng dứt khoát của cơ thể loang lổ này, tình dâng khó nén mà cuộc chân lên, gối va vài hai đùi người phụ nữ.
“Xẩu hổ à? Không dám nhìn người ta nữa?” Người kia cắn tai cô, nũng nịu hỏi.
“Không phải… ưm!” Cô lên tiếng phủ nhận, vừa thốt ra một từ lại bị người phụ nữ vươn tay đến che mắt lại.
“Vậy không xem nữa. Ngoan!”
Ngón tay xâm nhập cơ thể cô.
Phương Thanh Việt cắn môi, âm cuối dồn thành dòng, nghe như tiếng nức nở. Không nghe ra được thành phần, Giang Lan tự ý quy chúng về sung sướng.
Khó mà định ra giới hạn của sung sướng từ phía ‘tấn công’ trong quan hệ nữ – nữ. Giang Lan tự nhận mình không biến thái, sẽ không nảy sinh dục vọng quá lớn với việc chinh phục bạn tình. Cô ấy vô cùng kiên nhẫn đốt lửa của người bên dưới, đeo bao tay, đưa từng ngón, từng ngón một vào thăm dò, vắt ra những nước dịch ướt át. Xung quanh đều ướt sũng – cơ thể, ra giường, thậm chí là đèn. Giữa cơn co rút, cô nhóc không kiềm được mà ngửa đầu lên, cô ấy bèn thuận thế áp tay vào bên tai cô, trên lòng bàn tay đầy mồ hôi. Giang Lan cúi đầu nhìn hai mắt mê ly của cô nhóc.
Rồi cô cắn đôi môi đã đỏ rực.
Giang Lan không khỏi bật cười. Cô ấy đã gặp nhiều người, đã quá quen với cảnh cao trào ngập trong mật dịch và tiếng nhạc, độ đặc sắc không thua gì những bộ AV, yên tĩnh ngược lại khiến người ta hứng thú.
Nề nếp cá nhân thôi, Giang Lan không chọc cô lên tiếng nữa, chỉ ân cần mà đổi thế tiến công, chậm rãi dồn thêm nhiều khoái cảm, chưa cho cô một khoảng trống để thở.
Dù sao bé cưng này cũng như một quả quýt ngon lành, vừa e thẹn vừa nhạy cảm, không cần nhiều sức cũng có thể lấy được chất lỏng bên trọng. Thời gian của kết quả kiểm tra kia là khi nào nhỉ? Năm ngoái?
Vì sao người này lại đi kiểm tra, rồi không làm tình nữa?
Ngón tay bị tầng tầng lớp lớp nếp gấp bên trong đè ép. Lòng bày tay vuốt ve hai mép hoa. ‘Cô nhóc’ cong người lên, vùng bụng dưới mỏng, gầy run nhè nhẹ. Ngọn đèn vẫn ở đó, chiếu lên những giọt mồ hôi nhỏ từ khe ngực xuống xương sườn của cô.
Bên rìa vực sâu phóng túng, cô gái bất lực nắm lấy góc chăn, nức nở thành tiếng.
Ồ, em cứ vậy mãi sao?
“Haizz, không ôm chút a?” Giang Lan thở hổn hển hỏi.
Sợi dây mà Phương Thanh Việt đau khổ níu giữ vụt đứt trong nháy mắt. Cô giơ tay lên vòng lấy cơ thể nóng rực kia. Hai người dán vào nhau, thả mình lao xuống vực sâu không đáy bên dưới.
Trên trán cô dính lấy mấy sợi tóc, miệng há to hổn hển, nước mắt lẫn mồ hôi cuốn vào nhau. Lầu cao lồng lộng, cô lập với thế giới từ độ cao hàng trăm mét. Cô lặng lẽ cười, cũng lặng lẽ khóc, lúc xoay người sang đè lại Giang Lan thì toàn thành phố vang vọng tiếng chuông báo mười giờ tối.
Cô đột nhiên hiểu ra.
Vì sao ở thời đại này có những người có thể phất lên sau một đêm chỉ nhờ bán những cái ôm.