Mùa Đông đằng đẵng.
Người vốn đã mỏng manh, khu ven sông không có hệ thống sưởi, mưa rơi đợt nào là lạnh thêm đợt đó. Gió Bắc thét tới mang theo rét buốt, thổi đến người nhợt như giấy.
Phương Thanh Việt bệnh một hồi. Cô chảy nước mũi, chất giấy lau thành núi trong phòng làm việc, uống hết cả hộp thuốc lớn mới khỏe hơn. Cuối tuần trước, mẹ bảo cô về nhà ăn cơm, cô viện cớ từ chối. Vậy nên dường như bây giờ không có chỗ nào để nghỉ ngoài công ty, nên cô dứt khoát nhận thêm vài việc vặt để bận rộn trước cơn cảm, chớp mắt đã tất bật đến lúc tuyết rơi.
Thật vậy. Lúc tin nhắn của Giang Lan nhảy ra từ màn hình khóa, ngoài văn phòng đã rơi đầy tuyết lớn như lông ngỗng. Phương Thanh Việt phà hơi vào tay mới cầm điện thoại lên. Chắc thời tiết lạnh lẽo khiến bạn giường’ nhớ nhung cô rồi.
Mùa Đông chính là mùa động dục của con người.
“Dạo này bận gì đó?”
Giang Lan nấu nước, đưa cho cô một ly.
“Công việc!”
Lần này đến lượt Phương Thanh Việt chọn phòng. Cô tìm một khách sạn tư nhân gần nhà, không gian không rộng rãi như khách sạn tình yêu, khá chen chúc. Giang Lan vừa ngồi xuống, hai người gần như dính vào nhau.
“Thật. Gần cuối năm chị cũng bận, chưa được nghỉ buổi nào!” Giang Lan oán giận, vừa duỗi người đã mềm oặt trên lưng sô pha.
Phương Thanh Việt không tránh cũng không đáp, chỉ tập trung gọt lê. Ti vi ồn ào náo nhiệt, lại đang phát một gameshow nổi tiếng khác.
Lê quả lớn, cuối cùng cô chia cho Giang Lan một nửa, hai người lười biếng vừa nhai lê vừa xem ti vi.
“Cứ tưởng em thích quýt, thì ra em mang hoa quả thăm nhà đấy à?” Giang Lan cười.
“… Vì có điều hòa, khô.”
“Khô thật. Ôi chị xem nào, tay bé cứng cả rồi!”
Giang Lan nói lưu loát, động tác càng gọn gàng, không đợi Phương Thanh Việt phản ứng đã bắt lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình so sánh, ngón tay cái đâm vào mu bàn tay làm đỏ cả mảng thịt.
Phương Thanh Việt rụt tay lại, ‘á’ lên: “Trước đó trời lạnh, không để ý lắm.”
“Lạnh thật. Hồi chị mới đến cũng vậy, lạnh cứng hết tay chân. Trước kia toàn dùng hệ thống sưởi. Thế là chị gọi khóc với mẹ!”
“Chị không phải người Tân Thủy?”
“Không phải. Đến đây lâu rồi. Không nghe ra tiếng luôn đúng không?”
Tiếng cười lắng xuống một lát. Sau khi gameshow du lịch giảm nhiệt độ, chương trình hot trở thành chương trình thực tế mở nhà nghỉ cho các ngôi sao. Trong số năm cặp tham gia cũng có một cặp nữ nữ. Sau khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, các cặp nam-nam, nữ-nữ luôn gây nhiều sự chú ý hơn.
“Hình như Ngô Tú Nhã với ai đó chia tay rồi.”
“Chu Văn.”
“Ừm, không phải ngoại tình à?” Giang Lan nhấp một ngụm nước: “Ra tòa còn cãi nhau liên miên. Dù sao cũng là vấn đề tài sản.”
“Hợp pháp hóa mang đến chữ ký phẫu thuật, cũng bắt đầu sự phản bội trong hôn nhân.” Cô ấy than: “May mà không có con!”
Phương Thanh Việt mím môi, hỏi: “Chị Lam, năm hợp pháp hóa chị đang làm gì?”
“Chị tốt nghiệp trung học, còn tham gia diễu hành.” Giang Lan trêu: “Lúc đó em còn tí nhỉ?”
“Ừm. Cấp hai. Đội diễu hành đi qua trường bọn tôi, bọn tôi nằm bò ra cửa sổ nhìn.” Ánh mắt Phương Thanh Việt rơi xuống sàn nhà: “Chủ nhiệm lớp bọn tôi khóc, chúng tôi cũng khóc theo.”
“Xem như trời đã sáng!”
“Ừm.”
Hai người không nói cái gì đã tốt lên, chủ đề ký ức cứ thế bị quăng ra sau. Người tham gia gameshow còn đang cười một ngôi sao nữ nấu ăn làm phòng bếp đầy khói. Giang Lan đạp chân trần lên sô pha, xoay người quỳ xuống, ép ‘cô nhóc’ vào một góc.
Phương Thanh Việt bị chặn, cau mày muốn xem nhà bếp bốc khói trong ti vi. Nhưng cô vừa thăm dò đã bị ngón tay của người phụ nữ bóp lấy cằm, xoay ngược lại.
Cô và người kia đối diện, tìm được mình trong đôi mắt ẩn chứa lửa dữ.
“Còn sớm mà?” Phương Thanh Việt cắn môi, ánh mắt quẫn bách dời đi.
Cách đó mấy mét là giường lớn, bên cạnh giường là cửa sổ. Màn che màu trắng đang rũ xuống che đi ánh sáng nhàn nhạt trong ngày tuyết rơi. Ầm ĩ từ đường phố ngày thứ Bảy mơ hồ lọt vào tai.
“Bé yêu à, em đừng có vậy chứ!” Giang Lan tách hai chân ra khóa vào người cô, khuôn mặt xinh đẹp dán vào vừa sát, khoan thai nói: “Lần trước em ngủ sớm quá, chưa đủ thỏa mãn chị. Ok?”
Phương Thanh Việt nhìn chằm chằm cô ấy, thoáng đỏ mặt.
“À.”
Giang Lan bật ra một tiếng cười bằng giọng mũi, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt mịn màng và trắng nõn như trứng gà kia, cuối cùng dừng ở bờ môi dưới đang bị cắn lấy, vuốt phẳng, nói: “Thể chất em không tốt bé à! Thôi thì hôm nay nghỉ ngơi. Em trước, sau đó chúng ta nghỉ ngơi, rồi chị…”
Mấy lời mờ ám còn chưa được thốt hết, phong tình quyến rũ cũng chưa phô được một phần mười, cô ấy đã bị bịt miệng, đồng thời nhìn cái cổ cứng ngắc, yết hầu căng lên của người bên dưới. Vẻ như cô sẵn sàng đá cô ấy xuống bất kỳ lúc nào!
Đừng xấu hổ chứ.
Giang Lan không ngồi quỳ nữa, dứt khoát đáp xuống trên đùi Phương Thanh Việt. Lưỡi cô ấy lướt qua lòng bàn tay của cô nhóc, đầu lưỡi lẫn xoang mũi chạm vào mùi xà phòng thơm và vị ngọt nước lê.
Phương Thanh Việt chợt rụt tay về.
Tốt, cũng không bài xích! Giang Lan rành rọt quan sát. Cô ấy cảm thấy chuyện lấy lòng một ai đó chẳng khó gì. Vậy là cô nhóc vừa lùi về sau, cô ấy đã nhoài người tiến đến. Hai người dính vào nhau. Giang Lan chống vào lưng sô pha, mê hoặc bảo: “Không phải em thích ôm chị à?”
Ôm, quả thật là loại dụ dỗ ‘nhẹ nhàng’ nhất, ‘thuần túy’ nhất. Nhưng cố sao lúc nào cũng có tác dụng với cô nhóc này. Âm thanh chống cự dần dịu đi, hai mắt sáng và sâu nổi hơi nước. Sau đó đôi tay chậm rãi quấn lấy hông Giang Lan, khuôn mặt cũng nhoài tới, chui vào lòng cô ấy.
Phương Thanh Việt thở dài.
Dễ chịu, thoải mái, hoài niệm… không ai đi tìm ý nghĩa của nó.
Không biết tự khi nào, tuyết lại rơi. Trời tối dần. Dưới lầu có tiếng trẻ con la ‘tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi’. Trong phòng chỉ còn đèn bàn đang sáng, và màn hình ti vi mờ mờ.
“Chúng ta làm đi!” Giang Lan nói.
“Không lạnh sao?”
“Chị không. Em có thể đợi một lát hẵng cởi.”
Phương Thanh Việt ‘ừm’, ngồi dậy kéo khóa quần jean của người phụ nữ. Cô chỉ mới cởi được một chút, xương hông của người kia đã cọ vào ngón tay cô. Đồ trơ trẽn! Cô hít vào một hơi, tức giận đẩy người ngã ra sô pha, kéo tuột ống quần lẫn quần lót.
Giang Lan ngạc nhiên nháy mắt với cô mấy cái.
Phương Thanh Viên tách hai chân cô ấy ra, đè người lại, tiếp tục cởi quần áo. Hai người bị sô pha nhỏ phủ lấy. Chân dài của Giang Lan không có chỗ đặt, quyết định quặp vào hông cô. Điều hòa vẫn nóng bỏng. Ngoài cửa là tiếng sàn sạt của người qua đường kéo hành lý đi ngang.
“Bé yêu… ưm!” Người phụ nữ thở gấp bên tai cô: “Chị không ngờ em thích lên trên đó! Tư thế ban nãy rất tốt, chị thích!”
“…”
Dài dòng.
Phương Thanh Việt ngậm vào bộ ngực mềm mại của cô ấy. Tay Giang Lan duỗi ra sau, rũ xuống lớp vải bọc sô pha màu nâu. Cổ ngửa lên, tóa đen bị xoa rối bù. Người kia xoa xuống dưới, cơ thể mềm mại quyến rũ nuốt trọn ngón tay, chất lỏng vờn quanh, ép lấy, tạo thành vô số tiếng bong bóng nhỏ vỡ tan.
Không khí mơ màng thiêu đốt. Phương Thanh Việt nghe tiếng như vừa tỉnh mộng, mặt nóng rát, hơi quẫn bách.
“… Nhanh quá?”
“Phụt! Tốt lắm, tiếp tục đi!” Giang Lan quyến rũ ướt át. Theo động tác từ ngón tay cô, cô ấy rên rỉ thở dốc vô cùng khiêu khích: “Bé à, là em làm chị đói!”
Cách dùng từ quái gì vậy? Phải rồi, đã theo đến cùng thì còn gì đáng sợ? Phương Thanh Việt bị bạn giường kích thích – cô chủ động lục lọi từng điểm nhạy cảm một, mạnh mẽ tiến công. Cô lắc lư bên trên, nhìn người phụ nữ đổ mồ hôi, thét chói tai, hai mắt mê ly, khuôn mặt rúc vào bàn tay. Hai người ‘lăn’ từ sô pha đến giường, làm rơi vãi mấy giọt dịch dưới đất. Thật ra làm quen rồi rất dễ nắm nhịp, chẳng qua chỉ cần sóng nhiệt vừa giảm là đẩy nó lên, rồi nó chưa dừng đã tăng dồn dập. Cơ thể Giang Lan nuốt lấy hai ngón tay cô. Mỗi lần đẩy ngón vào, qua các kẽ ngón tay cũng có thể cảm nhận được dòng trắng mịn nóng hổi. Bụng dưới với những đường cơ căng lên, chẳng mấy chốc đã như một quả bóng bị đâm thủng, không ngừng phun ra dịch nóng.
Người phụ nữ không khép được chân, chỉ đành rơi xuống tấm trải dọc theo rãnh mông.
“Muốn nữa không?” Lần thứ ba, cũng có thể là thứ tư, Phương Thanh Việt mồ hôi đầm đìa nhìn xuống Giang Lan.
“… Này.” Giang Lan thở mạnh đến họng khô khốc, liên tục nuốt nướt bọt: “Em… buồn bực?”
Phương Thanh Việt thả cô ấy ra.
Hai chân Giang Lan lại chống xuống. Tóc dài lõa xõa trước trán. Vui thích qua đi, cô ấy lười biếng không thôi, nhưng trốn trong bóng tối một lát lại tỏ vẻ suy sụp. Cô ấy cúi đầu, cái cổ mềm mại và bờ vai vẽ ra độ cung vô cùng xinh đẹp: “Em đó, cần gì nén dữ vậy! Đã có nhu cầu sinh lý thì dứt khoát nhìn vào nó. Như vậy mới tốt cho sức khỏe!”
“Em muốn gì, thoải mái thế nào, khó chịu cái chi… đều có thể nói với chị. Đừng xấu hổ!” Cô ấy phủ thêm áo choàng tắm, khàn giọng nói: “Chuyện này là từ hai phía, giai đoạn hiện tại cũng an toàn. Haizz, chị cũng đâu có cười em!”
Không ảnh hưởng quyền lợi, không liên quan hiện thực, đã vậy mà vẫn thấy áp lực cũng quá chua chát!
Cô nhóc đang rất mệt mỏi, nghe cô ấy nói như vậy thì nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tuyết lớn bằng lông ngỗng rơi vào phòng, những cái bóng rời rạc khắc vào chăn đệm và ra giường lộn xộn, bất chợt tạo thành quạnh quẽ.
Có thoải mái, cũng có tự tại.
“Chị là người tốt.” Cô nhóc nhìn chằm chằm bóng tuyết, nói.
Mùa Đông ngày thứ Bảy cũng đủ dài. Hai người ra ngoài dùng bữa. No nê rồi, Giang Lan mới chậm rãi bắt đầu ‘tiến đánh’ Phương Thanh Việt. Trong những mồ hôi nóng hổi và âm thanh rên rỉ không ngừng, một ngày kết thúc với ‘dấu chấm hoàn hảo’ cho chủ lẫn khách.
Sức khỏe của Phương Thanh Việt quả không khác gì đánh giá của người kia – cơ thể yếu ớt mê man đến khi trời tối mịch. Mãi đến khi Giang Lan tắm rửa xong, muốn đi ra ngoài thì đánh thức cô, cô còn buồn ngủ, chỉ nghe được tiếng tạm biệt của cô nhóc.
“Không qua đêm à?”
“Sao? Bây giờ đã không nỡ như vậy rồi hả bé?”
“Không. Bây giờ ra ngoài rất lạnh.”
“Haizz, hết cách rồi, bận kiếm tiền!”
Người phụ nữ tiến lên bật đèn giường, giúp cô rót một ly nước. Dưới ánh đèn, Phương Thanh Việt nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô ấy, nom đẹp tựa một đóa hoa. Cô bắt đầu đi qua đi lại, thản nhiên phỏng đoán đích đến và cách kiếm tiền của cô ấy.
“Giọng em khàn rồi, cẩn thận kẻo cảm.” Cô ấy dặn.
Phương Thanh Việt sửng sốt.
“Chị Lam, trước đó chị bảo tôi không ổn. Chị…” Cô đảo ly nước: “Vì sao chị không đổi người?”
“Bé à, em biết loại quan hệ này nguy hiểm đến mức nào mà.” Giang Lan nhìn cô như suy ngẫm, nở nụ cười: “Em không biết người kia là người như thế nào, có thể gây bất lợi cho em không. Chị là người tốt, em là người tốt.”
“Ơn trời, thế là đủ!”
Hôm nay thành phố Tân Thủy có tuyết đầu mùa. Mồng 1 tháng 11 âm lịch, nên dọn nhà, tránh đi xa. Tuyết rơi trắng mọi mái nhà, trắng xóa những kiến trúc đã sừng sững trăm năm. Chỉ còn khu vực ven sông vẫn đen ngòm, có âm thanh còi vang lên từ tàu chở dầu, ngân vang khắp hai bờ sông.