Năm mới được nghỉ ba ngày, văn phòng không cho nghỉ thứ Bảy. Phương Thanh Việt đang trong kỳ nghỉ bốn ngày tại nhà. Dài thật! Cô cảm thán, nhưng không có hơi sức chuẩn bị một kế hoạch đi nghỉ ngắn hạn, bản thân chăm chỉ tăng ca, qua năm mới rồi vẫn đi lấy lì xì trong ‘giành lì xì nhóm’.
Một năm qua thật nhanh. Sinh nhật của Phương Thanh Việt vào tháng Hai, gần như chỉ trong chớp mắt đã chạm đến ngưỡng cửa hai mươi sáu. Tuổi cao rồi, năm mới đến cô cũng có thể ngủ trên sô pha. Lúc mơ màng thức dậy, tiếng chuông năm mới đã dứt từ lâu. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, một ca sĩ đang rêu rao một bài hát lại (cover).
Cô trở người, không ngồi dậy khỏi sô pha.
Giang Lan vẫn bặt tin đến thứ Bảy sau năm mới. Phấn khởi ngày lễ nguội đi nhiều. Người người vội vã tranh vé về nhà. Phương Thanh Việt đang chen chúc giữa đám người, một tin nhắn thình lình nhảy ra.
“Xem phim không?”
Đã qua một thời gian, cũng có thể Phương Thanh Việt không để ý cái hẹn này, nên hồi lâu sau cô mới đáp: “Được.”
Hai người hẹn nhau đến rạp.
Tết năm nay đến sớm, làn sóng phim tết vừa qua, các bộ phim khác đang dần trở lại. Hiện phim Âu Mỹ đang thống trị rạp, trong đó phim dành cho trẻ em được chiếu sớm nhất, mấy bộ phim hạng ba khác bị dồn thời gian, thành ra lại chỉ có ‘Có căn nhà nghỉ’ là ‘hàng nội’ xem được.
‘Có căn nhà nghỉ’ là một gameshow Phương Thanh Việt theo dõi thường xuyên, lên sóng vào tối thứ Sáu hàng tuần và được phát lại vào sáng thứ Bảy, vừa khéo nối tiếp ‘Lữ hành nam nữ’ cực hot trước đó. Tất nhiên Phương Thanh Việt thích xem phần lớn là vì thời gian phù hợp – dù không có sum họp gia đình vào cuối tuần, cũng có thể xoa dịu những mệt mỏi suốt tuần của thanh niên thành phố. Ngoài ra, khách mời thú vị và đội ngũ sản xuất tận tâm cũng đáng để chương trình này nổi tiếng cả nước, được fan đưa thẳng lên màn hình lớn.
“Nhưng dù sao cũng là gameshow dài kỳ, không hay lắm đâu.” Phương Thanh Việt không quá kỳ vọng vào lần xem này.
“Thanh niên thì đừng khe khắt quá.” Giang Lan quét điện thoại để lấy vé và gọi một túi bỏng ngô cỡ đại: “Muốn tiêu thời gian phải hào phóng tí!”
Trạng thái của Giang Lan tốt hơn lần trước rất nhiều. Trong áo lông còn nhiều thêm áo khoác nhung, đeo thêm một cái túi tote, chen giữa mấy sinh viên cũng không nổi bật. Cô ấy nhận bỏng, nhét ngay vào trong lòng Phương Thanh Việt. Phương Thanh Việt vô thức quan sát khuôn mặt cô ấy, phát hiện ra quầng thâm đã nhạt đi nhiều, vết thương trên trán cũng đã lành.
Năm mới, không khí mới, đáng để chúc mừng.
Phương Thanh Việt theo Giang Lan chen vào phòng số ba. Dù sao thì xen giữa một đám người cũng sẽ bị lây không khí vui vẻ. Mấy phút trước giờ chiếu, cô phấn chấn hỏi: “Chị Lam từng xem chưa?”
“Không nhiều lắm, chỉ hai, ba lần!” Giang Lan cầm bỏng lên ăn. Cô ấy cột tóc đuôi ngựa, không thể sụp ghế xuống hoàn toàn, chỉ có thể ngồi một nửa, lười biếng ôm áo lông.
“Tập đặc biệt là mở chi nhánh ở Đông Bắc. Bản đồ mới, nhìn cứ như chương trình khác hoàn toàn!”
“Chị chỉ biết nhóm SR và Hàn Nhược Chân với Lữ Đông Nhiên. Đúng buồn cười!”
Đó là CP nữ-nữ duy nhất, còn là kiểu ‘xuyên quốc gia’, quả thật là con cưng của đoàn + cây hài. Bình thường họ không đốt bếp thì cũng leo tường tìm mèo, cãi nhau thì toàn khoa tay múa chân. Phương Thanh Việt vui vẻ gật đầu.
Đèn tắt, màn hình sáng.
Mở đầu phim giống như một đoạn video ngắn về ẩm thực. Mặt trời mọc trên bình nguyên mênh mông của Đông Bắc. Tuyết mới gom thành một lớp thật dày. Thiếu nam, thiếu nữ tất bật thức dậy. Hách Phượng Lân – nhảy chính của SR, bọc mình như con gấu con xuất hiện với một cái xẻng xúc tuyết. Đằng sau là hai cậu bé đang treo đèn lồng. Hình ảnh thay đổi, Lữ Đông Nhiên gấp xong cái chăn hoa lớn, dán một hình cắt giấy đỏ lên cửa sổ. Tất cả đều được diễn ra trong âm nhạc thư giãn. Từ cảnh dọn dẹp buổi sáng đến luồn khói bếp đầu tiên, rồi đám người đi mua đồ sớm về nhà, ai cũng đeo bịt tai, trên mặt toàn niềm vui, và một con mèo đang tham ngủ trên bàn nhỏ. Mãi đến khi biển được treo lên, màn hình xuất hiện những chữ thật to – ‘Có căn nhà nghỉ’.
Nhà sản xuất rất hiểu người ta muốn thấy gì vào mùa Đông nhất. Không phải mặt biển với gió thổi ấm áp của phương Nam, mà là sự ấm áp giữa những phong ba rét lạnh.
Phương Thanh Việt thở phào.
Trước đây chương trình có năm cp, sau vì lịch trình mà một cặp đi mất. Để gom đủ số người, tổ quay mời một vị khách đặc biệt đến giữ chức quản lý nhà nghỉ. Người này không phải ai khác mà chính là Ngô Tú Nhã đang ngập trong sóng gió ly hôn.
“Chắc lúc quay tập này còn trong thụ lý rồi!” Giang Lan nhìn Ngô Tú Nhã bước vào với quà thăm: “Khó cho chỉ rồi.”
Phương Thanh Việt hơi xúc động, quay đầu nhìn gò má Giang Lan.
Bộ phim vẫn đang chậm rãi tiếp tục. Ánh sáng ấm áp và ánh sáng lạnh lẽo thay phiên lóe lên, chiếu vào sườn mặt nghiêm túc của người bên cạnh. Vốn dĩ Phương Thanh Việt cho rằng mình sẽ giống như thường ngày: Cảm thấy ấm áp trước ‘cơm chó’ của các CP, an tâm từ câu chuyện của những khách trọ, cảm động trước phong vị cuộc sống khi chín người tất bật mưu sinh hằng ngày. Quả thực, dù là Hàn Nhược Chân nỗ lực học ngôn ngữ Đông Bắc, Hách Phượng Lân ‘mài sắc thành kim’, hay cảnh các ngôi sao trẻ đang hot quây quần làm sủi cảo, cũng đủ khiến cô cảm thấy thú vị, phấn chấn.
Nhưng điều khiến cô để ý lại là Ngô Tú Nhã – quản lý nhà nghỉ ít nói nhất.
Ngô Tú Nhã là ai? Là một trong những hoa đán nổi tiếng nhất ngày trước. Hơn ba mươi năm trước, cô ấy nổi tiếng sau một đêm với vai diễn cô bé ngây thơ, sau lại vào đại học với tư cách diễn viên nhí, đi du học nước ngoài rồi thì chuyển sang hình tượng phản diện, phụ nữ bị bạo lực gia đình, nhân tài trong nghề bôn ba vì quyền bình đẳng. Đến lúc đạt được giải Nữ diễn viên Xuất sắc nhất, cô ấy rút khỏi giới, mở công ty. Năm đó, cô ấy còn là diễn viên nữ đầu tiên tham gia hưởng ứng diễu hành.
Các ngôi sao ngày nay khó mà tiếp nối sự bướng bỉnh và kiên trì của riêng lớp người đi trước.
Cô ấy đại diện cho một thời đại khiến người ta phải kính nể.
Cô nàng Hàn Nhược Chân trẻ con leo lên mái nhà giúp mọi người mang đồ khô xuống. Bao tay rớt, cô nàng cũng lười nhặt, đến khi leo xuống thì tay đã cứng thành củ cải, không vịn nổi thang, ngã lộn mèo. Ngôi sao nhỏ trở vào nhà bù lu bù loa, ôm lấy Lữ Đông Nhiên, ấp úng hỏi: “Nhiên Nhiên, có khi nào, có khi nào… đông gãy luôn không?”
Lữ Đông Nhiên giúp cô nàng xoa tay. Lúc này, Ngô Tú Nhã đi vào, đặt cái bao tay thất lạc kia lên bàn, đoạn lấy hộp thuốc ra để Hàn Nhược Chân tự bôi lấy.
“Hồi nhỏ chị là fan cứng của chỉ đấy!” Giang Lan đột nhiên nói: “Đuổi đến sân bay, theo sát lịch trình, muốn sau này lớn lên sẽ lấy chỉ. Bố mẹ chị khuyên muốn hết nước hết cái!”
“Sau đó thì sao?”
“Khởi đầu này cao quá, về sau bố mẹ chị đã cảm thấy chị thích một cô gái bình thường thôi cũng tốt lắm rồi, vẫn tốt hơn làm fan cuồng!”
“Khó tưởng tượng thật đấy!” Phương Thanh Việt chăm chú xem phim. Bốn phía đều đen kịt, tầm nhìn mờ ảo lại khiến cô thoải mái lạ thường. Cô nhỏ giọng hỏi: “Tôi từng thích nhóm nữ L.”
“A, hiểu rồi!” Giang Lan lại cao giọng: “Chu Vân. Cũng là nữ thần của chị hồi nhỏ. Rút kiếm đi!” (*)
(*) Ở đây chỉ hành động ‘rút kiếm giành tình yêu’ xuất phát từ các hiệp sĩ thời trung cổ.
Phương Thanh Việt đỏ mặt.
Vì sao trước kia cô lại thích Chu Vân? Thích sức sống, thích sự nghĩa khí, hay cảm xúc mạnh mẽ lúc cô ấy nhảy? Vậy vì sao cô không thích Ngô Tú Nhã? Vì khi còn trẻ không hiểu được sự chững chạc đó? Cô nhìn chằm chằm màn hình. Nữ diễn viên 40 tuổi sống nội tâm, ít nói, cũng không lấy tư cách quản lý chỉ bảo người khác. Vậy nên chương trình không có nhiều tình tiết cải vã, bất hòa.
Đúng thật. Nếu làm lớn lên thì không còn là Ngô Tú Nhã nữa. Cô ấy chỉ lặng lẽ làm việc của mình. Ngủ đúng giờ, thức dậy đúng giờ, thỉnh thoảng xuống bếp nấu ăn, giúp các ‘nhân viên’ hong khô đồng phục và xếp gọn, đặt mua giá phơi quần áo trên tầng hai để tiện cho mọi người phơi chăn. Hách Phượng Lân và bạn gái giận dỗi, mọi người đều mệt lây, cô ấy liền đưa mấy người trẻ sang làng bên cạnh trượt tuyết, trong khi bản thân uống cà phê, đọc sổ sách.
Quần áo trượt tuyết đủ màu sặc sỡ, một đám người trẻ vui vẻ cười nói. Có người bị mất thăng bằng, té ngã mấy lần, hành lý cũng bị ném đi lúc nào không biết. Cuối cùng mọi người chen nhau chụp ảnh cùng Ngô Tú Nhã, ầm ĩ một hồi cuối cùng họ nhét hết nhau vào một tấm selfie: “Bà chủ càng ngày càng đẹp. Cười lên!”
Cuối cùng bà chủ Ngô cũng nở nụ cười rực rỡ. Người đẹp như hoa, năm tháng luôn dành tặng ưu ái cho người đẹp.
Phương Thanh Việt chỉ cảm thấy trước mắt nhòa đi.
Cuối cùng, tổ quay trêu bọn họ quá phung phí, may mà lợi nhuận miễn cưỡng đạt chuẩn. Bọn họ đã quyên góp toàn bộ số tiền này cho các em nhỏ vùng cao.
“Chúc mừng các nhân viên xuất sắc của chúng ta tốt nghiệp thành công!”
“Yay!” Tám người hoan hô.
Tất cả mọi người tụ tập lại cùng ăn lẩu. Hàn Nhược Chân mang một con cá ‘đông lạnh’ vừa được vớt từ dưới sông lên. Mọi người hi hi ha ha nướng bánh, xì xụp ăn lẩu, uống say rồi thì ôm nhau vừa cười vừa khóc.
Đoạn kết là những cảnh quay được tua nhanh. Hành lý được dọn xong, cửa khóa, mọi người mặc trang phục đỏ quây quần chúc tết. Tất cả đều là thanh xuân tràn đầy sức sống.
“Các bạn ấy là những người trẻ rất tuyệt vời! Làm việc hăng hái, tình cảm chân thành. Trong thời gian qua, các bạn ấy đã cho tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Tôi không phải một quản lý giỏi, số tiền kiếm được cũng chỉ vừa đạt yêu cầu, nên chỉ mong mọi người đều vui vẻ!” Sau đó là một đoạn phỏng vấn riêng. Ngô Tú Nhã mặc một cái áo khoác đỏ, nom rất phấn chấn: “Trong tương lai, mọi người phải tiếp tục nỗ lực nhé! Hát thật hay, nhảy thật đẹp, diễn thật tốt, yêu thật chân thành. Thật sự… cảm ơn mọi người rất nhiều!”
Bọn họ đều là người mới, nhưng từ nay về sau sẽ ‘danh tiếng vang xa’.
Bà chủ Ngô chắp hai tay, mắt thoáng ánh lệ.
“Chỉ thật sự rất cố gắng.” Giang Lan nói: “Em biết không, rất lâu trước kia, chỉ giống như một luồng sáng vậy.”
“Ừm.”
Phương Thanh Việt lấy khăn tay ra lau nước mũi, vừa lúc đèn trong rạp phim đồng loạt sáng lên, hai mắt đỏ như thỏ của cô bị Giang Lan chộp được.
Giang Lan ngẩn người, không kiềm được mà xoa đầu cô. Phương Thanh Việt xấu hổ chạy ra ngoài.
“Bé yêu đừng chạy! Đợi chị xíu, chị đi vệ sinh.” Giang Lan tiến lên khoác vào tay cô, quay người kéo ngược cô về.
Phương Thanh Việt rửa mặt xong, nhác thấy một bên tường của nhà vệ sinh được lát kính từ trần xuống tận sàn. Rạp phim khổng lồ ngó lên thật cao, đối diện với những khu dân cư thấp bé.
Khu phố cổ là dấu vết cuối cùng của Tân Thủy từ xa xưa. Giữa những hàng cây san sát như răng lược, những viên gạch cao thấp không đều ganh đua với những tòa tháp và khuôn mặt một ngôi sao nữ đột ngột hiện ra trên màn hình LED. Những ồn ào thế tục đó đã tản đi, chỉ còn lại mấy cái dây treo chằng chịt của bà nội, chuồng bồ câu, và sân nhỏ nhà ai không biết.
Cô đang ngây người, mặt đã bị người ta vẩy nước vào. Giang Lan đến gần bóp mặt cô.
“Nhìn gì đó?”
“Bên kia có phải nhà chị không?”
“Đâu? Để xem thử.” Người phụ nữ ghé sát vào, dán trên mặt kính nhìn một hồi, trỏ nói: “Thấy cái ngói đỏ kia không? Cái kia kìa. Gần lắm!”
“Ừm.”
“Đi không?” Người phụ nữ kề sát bên tai cô, hỏi.
Đi. Tất nhiên là đi!
Có tình ắt sẽ có dục. Phương Thanh Việt nghĩ: Dù không phải tình, hẳn cũng sẽ có những thứ khác. Cô chôn vào trong lòng Giang Lan, ngửi hương nguyệt quế khiến người ta yên tâm, từng chút một giữ lấy cơ thể xinh đẹp này. Giang Lan dán vào tường, dựng thẳng người, sốt ruột kiễng chân lên, đuôi ngựa rũ xuống, lọn tóc cuộn lại che trước ngực. Phương Thanh Việt đẩy lọn tóc ra, dịu dàng xoa nắn, mút mát.
Không gian vẫn nhỏ hẹp, lùi về sau một bước sẽ ngã xuống giường. Nhưng càng nhỏ lại càng dễ ủ nhiệt, cũng… chủ động rút đi một khoảng cách thật dài.
Mong rằng không phải đơn phương.
Phương Thanh Việt ngửa ra giường. Đôi tay của người phụ nữ vỗ vào mặt cô, đầy nhiệt tình, hai mắt mê loạn nhìn thẳng vào cô.
“Em hài lòng không?”
Giang Lan phả hơi nóng, đè hông xuống, chủ động đòi lấy, hai má ửng đỏ hỏi cô.
Đôi mắt Phương Thanh Việt cong lên. Cô nói khẽ: “Hài lòng.”
Ngày hôm sau, trời đẹp.
Phương Thanh Việt thức dậy, nghe bản tin tám giờ sáng nói kể từ ngày hôm nay, Giang Nam bắt đầu đón mùa ấm áp.