Phương Chi đang nói nửa chừng thì sự chú ý bị kéo đi bởi người đàn ông vừa bước vào cửa.
“Daniel.”
Phương Chi chào hỏi, đồng thời âm thầm kéo Trần Huyễn, thấp giọng nói,
“Daniel là SA của tụi em, quản lý cấp cao, anh ấy mới chuyển nhà tháng trước, đang chờ trang trí.”
Daniel nhìn qua.
Trần Huyễn biết, đây là Phương Chi muốn giới thiệu khách hàng cho cô.
Trước đó Phương Chi đã gửi cho cô sơ đồ mặt bằng giống hệt nhà Daniel lấy từ trang web môi giới, nói cô làm trước vài bản dựng.
Phương Chi nói vài câu đơn giản để giới thiệu Trần Huyễn.
Daniel nhìn về phía Trần Huyễn, cười nói:
“Tôi đang phát rầu vì chuyện trang trí đây. Hình ảnh trang trí Maggie đăng lên vòng bạn bè trước đây hẳn đều do cô làm, rất đẳng cấp.”
Trần Huyễn ổn định lại cảm xúc bị Bạch Cảnh Ngu đảo loạn, lấy máy tính bảng giới thiệu phương án trang trí với Daniel.
Daniel nhìn qua rồi mau mắn gật đầu, sau đó cắt ngang lời trình bày của Trần Huyễn, hỏi cô làm việc cho công ty thiết kế nào.
“Là tôi tự mở phòng làm việc.”
“Ồ? Công ty của bà chủ Trần hiện đang có giá thị trường mấy trăm triệu?”
“Phòng làm việc của tôi chỉ có hai người, chưa thể nói có giá thị trường.”
Daniel nhã nhặn buông xuống bốn chữ “tuổi trẻ tài cao”, ánh mắt rơi vào ly rượu trên tay Phương Chi, nói:
“Maggie, cô giỏi chọn rượu nhất, lại đây giúp tôi chọn một ly đi.”
Phương Chi theo anh ta đến quầy rượu, đang định nói Martini hẳn là rất hợp với anh ta, đã thấy anh ta uể oải cầm lên một ly sâm panh, cau mày nhìn xa xăm, lúc ngẩng đầu uống rượu thì ném ra một câu,
“Đừng bạ ai cũng dẫn đến đây.”
Phương Chi im lặng nhìn anh ta uống cạn ly rượu.
Daniel nhướng một bên chân mày, “Tôi thiếu tiền à? Giới thiệu nhà thiết kế hạ cấp thế này cho tôi, người khác sẽ tưởng rằng tôi phá sản.”
Phương Chi mỉm cười không nói, dời ánh mắt đến giữa đại sảnh, nhìn thấy Bạch Cảnh Ngu đưa ly rượu cho người phục vụ, sau đó đi về phía cửa.
“Nếu không phải nể tình cô là đệ tử của tôi, tôi đã đuổi người đi rồi.”
Daniel lại bồi thêm một câu.
Phương Chi vẫn giữ nụ cười trên mặt, trong lòng lại mắng “đồ khốn”.
Đúng, đệ tử, thời gian thực tập dẫn dắt tôi được hai tuần lễ.
Bây giờ tôi có thể khẳng định người lúc trước bắt tôi gánh tội thay chính là anh.
Một người đàn ông khác vội vàng chạy tới, dùng mu bàn tay vỗ Daniel mấy lần.
“Bạch Cảnh Ngu sắp đi rồi, còn ngây ra đây làm gì.”
Tối nay Daniel đến đây là vì Bạch Cảnh Ngu.
Suy thoái kinh tế trong hai năm qua đã gây ra làn sóng cắt giảm lương trong ngành tài chính, tổ hiện tại của anh ta đã một tháng không có việc. Nhưng tổ kia của Bạch Cảnh Ngu thì không hề bị ảnh hưởng, vẫn như diều gặp gió. Một nửa tài nguyên của công ty đều được kéo về nhờ mặt mũi của cô ấy. Daniel vừa đổi đến một căn hộ lớn trong nội thành dưới sự bức bách của cha vợ, áp lực thế chấp rất lớn, bận rộn đến mức mép tóc liên tục lùi về sau ba năm liên tiếp, muốn xoay qua làm riêng thì lại xoay không được, thấy bát cơm sắp mất đến nơi, anh ta thực sự là ăn không ngon ngủ không yên.
Nếu không muốn mất khoản vay thế chấp nhà thì phải tìm lối thoát tốt hơn.
Chuyển đến tổ của Bạch Cảnh Ngu là điều anh ta mong muốn nhất hiện nay.
Nghe thấy Bạch Cảnh Ngu sắp đi, Daniel nhanh chóng đặt ly rượu xuống.
“Đi bây giờ? Sớm vậy sao?”
Hai người bước sóng vai thì thầm, đuổi theo bước chân Bạch Cảnh Ngu về hướng vườn hoa.
Phương Chi trở lại bên cạnh Trần Huyễn với sắc mặt tối sầm.
Chưa kịp nói gì đã thấy Trần Huyễn cười với cô.
Dù không nghe thấy, đại để cũng biết họ vừa nói gì với nhau.
Phương Chi uống rượu, nuốt quả mơ vào miệng, vừa cắn thịt quả vừa hùng hổ kết luận:
“Rặt một lũ nịnh hót, cáo mượn oai hùm.”
Trần Huyễn cười an ủi cô: “Không đáng tức giận, nhờ phúc của em mà hai tháng nay tôi đều rất bận, nếu anh ta thật sự đồng ý thì e là tôi phải sứt đầu mẻ trán mất.”
Bờ má mềm mại của Phương Chi bị quả mơ nâng lên thành một gò bán nguyệt, lông mày thì nhíu chặt lại.
Thấy Daniel thật sự đuổi theo Bạch Cảnh Ngu, đoán chừng là vì chuyện chuyển tổ.
Phương Chi nhớ tới hai tháng trước MD đi họp trở về, lập tức truyền ra tin đồn cắt giảm lương và một bộ phận thực tập sinh, thậm chí còn nói giảm biên chế.
Lúc đó Phương Chi còn rất ngây thơ hỏi một nhà phân tích tiền bối vào trước cô một năm:
“Không phải chúng ta là công ty quốc doanh sao, không thật sự giảm biên chế đấy chứ?”
Tiền bối nói: “Cô đóng đô trong hang hốc lâu quá nên bị ngốc luôn rồi, không đọc báo cáo tài chính thì cũng phải biết xem hot search trên mạng chứ? Qua mùa đông cắt giảm lương đã là chuyện hiển nhiên, về phần giảm biên chế… Dù không cắt giảm trực tiếp, thủ đoạn dùng KPI để đào thải cũng có nhiều lắm.”
“Vậy, sẽ cắt bao nhiêu người?”
“Ai biết.”
Tiền bối thở dài một tiếng, sờ cái cằm râu ria xồm xoàm, ánh mắt không rời khỏi màn hình di động.
“Ai vô dụng thì cuốn xéo thôi.”
Lúc đó Phương Chi thấy anh ta đang gửi tin nhắn WeChat.
Sau khi gửi năm, sáu tin nhắn WeChat, đối phương một câu cũng không trả lời.
Tài khoản WeChat im lìm lạnh lẽo ở phía đối diện chính là của Bạch Cảnh Ngu.
Phương Chi biết đồng nghiệp xung quanh cô về cơ bản đều phải gồng gánh các khoản vay mua xe, mua nhà và nhiều loại chi phí sinh hoạt đắt đỏ, mùa đông giá rét lại đột ngột đẩy họ vào nguy cơ bị sa thải.
Để giữ mạng, đương nhiên phải tranh giành cọng cỏ cứu mạng kia.
Bạch Cảnh Ngu, chính là bùa hộ mệnh rất nhiều người tranh đoạt.
Khi Bạch Cảnh Ngu bước vào hoa viên, trời đã đổ mưa.
Mỗi cơn mưa ở thành phố S vào đầu mùa hè đều kèm theo giảm nhiệt độ.
Những cây hồng leo và dâu tằm khổng lồ với tán rộng trong vườn hình thành thanh oxy tự nhiên, khiến cơn mưa đêm càng thêm lạnh lẽo.
Cô quấn chiếc khăn len chặt hơn.
Giày cao gót đạp nhanh trên nền gạch có hoa văn hình học cổ điển, mái tóc uốn đuôi cá màu mocha bồng bềnh theo gió, khuôn mặt trái xoan hơi cúi xuống bị tóc mái che đi một nửa, phủ đượm lên cô cảm giác xa cách.
Lúc này cô đang đứng trong hoa viên mờ tối, vẻ mặt không có nhiều thay đổi so với khi đặt mình trong tiệc rượu sáng sủa, nhưng bước chân dồn dập bao nhiêu lại lộ ra tâm trạng cáu kỉnh bấy nhiêu.
Mưa bụi thấm ướt vẻ mặt đăm chiêu của cô.
Người phục vụ muốn mang ô cho cô, nhưng nhìn thấy vẻ tức giận ẩn hiện trong sự suy tư của cô, do dự có nên quấy rầy cô không.
“Chị Cảnh Ngu.”
Daniel và nam đồng nghiệp khách sáo gọi một tiếng.
Tuổi tác Bạch Cảnh Ngu không lớn hơn anh ta nhưng chức vị cao hơn anh ta, lại không có tên tiếng Anh “thân mật”, người phụ nữ này thích quyền lực lại cường thế, kính cẩn gọi cô ấy thì không sai đi đâu được.
Bạch Cảnh Ngu không quay đầu, nhưng bước chân ngừng lại.
Daniel thấy cô ấy đứng lặng yên tại chỗ, tựa như suy tư điều gì, rồi đột nhiên quay phắt người đi về phía anh ta.
Daniel lập tức nhếch lên nụ cười, “Chị Cảnh Ngu, nếu có thời gian cho phép tôi vinh dự mời chị một ly…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Cảnh Ngu đã lướt qua anh ta như một cơn gió, thậm chí còn không liếc về phía này lấy một lần.
Tức khắc lao vào ánh đèn rực rỡ của câu lạc bộ MAR.
Daniel: “…”
Cửa sổ đều mở ra, Trần Huyễn vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Khói rượu trộn vào nhau, bên trong câu lạc bộ MAR dày đặc những cột khói.
Cô rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, đặt lên môi.
Mơ đã ăn hết, Phương Chi ngậm hạt trong miệng, mút lấy hương vị.
Cô ấy nói với Trần Huyễn có một khu vườn tuyệt đẹp trên sân thượng, hệt như trong phim, có thể lên đó chơi một lúc.
Lời là Phương Chi nói với Trần Huyễn, nhưng lực chú ý đã bị hút về phía Bạch Cảnh Ngu đang xuyên qua đám đông phía trước, vẻ mặt ngạc nhiên áp chế tốc độ nói ngày càng chậm.
Đến khi cô ấy nói xong từ cuối cùng thì Bạch Cảnh Ngu đã đứng trước mặt họ, cuốn theo hương hoa và hơi ẩm trong vườn.
Chỉ nhìn chằm chằm Trần Huyễn.
“Cộp.”
Bước cuối cùng của Bạch Cảnh Ngu chạm xuống đất.
Tiếng gót giày mỏng manh nện xuống sàn đá cẩm thạch, cùng cảm giác áp bách toát ra từ toàn bộ cơ thể, chấn động đến mức điếu thuốc chưa kịp châm lửa trong tay Trần Huyễn bỗng dưng rơi tuột xuống đất.
Phương Chi quên cả hít thở, ánh mắt ngạc nhiên giao cắt qua lại giữa Bạch Cảnh Ngu và Trần Huyễn.
Toàn bộ người trong câu lạc bộ đều chú ý tới hành động của Bạch Cảnh Ngu.
Daniel đứng trơ ra ở cửa, rất giống cầy meerkat đưa mắt vọng phương xa.
Sắc mặt Bạch Cảnh Ngu kiên định mà vi diệu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Huyễn không chớp.
Trần Huyễn chưa bao giờ nghĩ tới, đời này còn có thể đối diện với Bạch Cảnh Ngu ở khoảng cách gần như vậy.
Bị đôi mắt mỹ lệ mang theo vẻ không cam lòng của cô ấy nhìn chăm chú, giống như chỉ một giây sau hết thảy bí mật đều bị khoắng lên bằng sạch.
Lông mày Trần Huyễn khẽ động, mất tự nhiên tránh đi ánh mắt trực tiếp của Bạch Cảnh Ngu.
Thời điểm ánh mắt rơi vào bồn hoa bên trái, chợt nghe thấy tiếng cười khinh miệt của Bạch Cảnh Ngu.
“Họ Trần, giả vờ không quen biết tôi?”
Lời vừa nói ra, cổ họng Phương Chi co rút vì sợ hãi, hạt mơ chưa kịp nhổ ra đã chui thẳng xuống thực quản.
Dòng suy nghĩ của Trần Huyễn xoay chuyển, thu về ánh mắt, nhìn lại Bạch Cảnh Ngu.
“Là cô Bạch không muốn quen biết tôi chứ.”
Bạch Cảnh Ngu nghiêng người về phía trước: “Ba năm nay cô đi đâu vậy?”
Trần Huyễn nói: “Đi Somalia sửa đường sắt cao tốc.”
Mí mắt Bạch Cảnh Ngu mất khống chế nhảy giật lên vì câu đùa này của cô ấy.
Định nắm cổ áo cô ấy, chợt nhận ra cô ấy đang mặc váy lộ xương quai xanh, không có chỗ để nắm.
“Sửa đường sắt cao tốc.”
Trong đồng tử Bạch Cảnh Ngu toé lên tia lửa, cô kéo sợi thắt lưng quanh eo mình ra trong khi lặp lại câu nói khốn kiếp này của Trần Huyễn.
Phương Chi nuốt chửng hạt mơ hoàn toàn không có thời gian bận tâm đến tình trạng sức khoẻ của mình.
Thấy Bạch Cảnh Ngu sắp ra tay đến nơi, vội vàng khuyên can.
“Chị Cảnh Ngu, có chuyện gì từ từ —— “
Giẫm lên từ “nói” cuối cùng, một đoạn bằng da của sợi thắt lưng đã quấn quanh cổ Trần Huyễn.
Trần Huyễn: “Cô!”
Bạch Cảnh Ngu thuần thục cài khoá kim loại với vẻ mặt vô cảm.
Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của hàng chục cặp mắt, Bạch Cảnh Ngu nghênh ngang lôi Trần Huyễn về phía sân thượng trên lầu.
Không khí trên sân thượng lúc này rất ấm áp.
Một số SA và nhà phân tích thật sự uống không nổi nữa đang pha trà quanh bếp lò.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng phá cửa, tất cả kinh khiếp quay đầu lại.
Bạch Cảnh Ngu lạnh mặt ném ra hai chữ:
“Ra ngoài.”
Cùng với tiếng bàn ghế di chuyển, năm, sáu người không dám đặt tách trà xuống, lách qua hai người, nối đuôi nhau ra ngoài.
Bạch Cảnh Ngu đẩy vai Trần Huyễn, trực tiếp đẩy cô ấy ngồi xuống chiếc ghế đèn hình trăng lưỡi liềm.
Lúc này Trần Huyễn vẫn chưa được cởi dây thắt lưng, một đầu khác đã bị Bạch Cảnh Ngu khom lưng “lạch cạch” một hồi, khoá vào khung kim loại của bức tường hoa.
Không cao không thấp, vừa đủ để khiến cổ cô phải nghểnh lên một cách khó nhọc.
Hành động lưu loát này không khỏi làm Trần Huyễn suy đoán, có phải trong ba năm xa cách Bạch Cảnh Ngu đã nuôi chó không.
Khi Bạch Cảnh Ngu rụt thân về, không chút thương xót quét qua những đoá hoa Claude Monet trong bồn hoa như một bức tranh sơn dầu, cánh hoa rơi khắp sàn.
“Đêm nay.”
Bạch Cảnh Ngu nhìn đăm đăm Trần Huyễn bị khống chế không thể đứng dậy, đá về phía sau, cửa ban công sau lưng bị đá chính xác đóng lại, chặn hết mọi ánh mắt cố gắng xem kịch hay.
Ngồi vào chiếc ghế Chieftain ngay trước mặt Trần Huyễn, Bạch Cảnh Ngu dùng một tay chống cằm.
Đối mặt với Trần Huyễn đang ngày càng giận dữ, cô lại giống như một vị quan toà ở tít trên cao, hất cằm, sắc mặt lạnh lẽo như băng tuyết.
“Không nói rõ ràng, cô đừng hòng đi.”