“Cởi ra.”
Trần Huyễn giật mạnh sợi thắt lưng, không đứt, nhưng bức tường hoa phía sau bị cô kéo lại rung chuyển kịch liệt.
Hoa Claude Monet đầu hạ, màu vàng cam và phấn hồng giao nhau ở tâm hoa càng đượm vẻ bắt mắt.
Như một bảng màu bị đánh đổ, màu sắc không ngừng vung vẩy dưới sự lôi kéo thô bạo của Trần Huyễn.
Từng lớp cánh hoa rơi xuống chân cô ấy, giống như những viên kẹo vương vãi khắp sàn nhà.
Sợi thắt lưng bị xé thành một góc sắc nhọn, rách toạc.
Trần Huyễn hơi cúi đầu, cáu tiết nhìn Bạch Cảnh Ngu bằng ánh mắt sắc lẹm.
Trói buộc khiến cô nổi giận.
Bạch Cảnh Ngu phớt lờ sự cảnh cáo của cô ấy, vẫn thản nhiên ngồi trên ghế Chieftain, nhìn thẳng vào “loài động vật họ mèo cỡ lớn” bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra khỏi lồng giam cắn đứt cổ mình này.
Mấy năm không gặp, Trần Huyễn có chút thay đổi.
Những năm tháng Bạch Cảnh Ngu không thể tham dự lặng lẽ tích tụ trên người Trần Huyễn.
Có vẻ càng già dặn và nặng nề tâm sự hơn lần gặp đầu tiên.
Mùa hè bốn năm trước.
Bạch Cảnh Ngu tốt nghiệp thạc sĩ chính thức trở thành chuyên viên phân tích tại bộ phận đầu tư của một công ty chứng khoán nhà nước.
Khi ấy cô vừa nhậm chức, đang cùng đoàn đội tư vấn cho một trường hợp IPO(chào bán cổ phần lần đầu) ra thị trường.
Cơ sở nuôi trồng của công ty nọ nằm trong hang núi ở một huyện thành nhỏ heo hút.
Cô đóng đô cả tháng trời ở nơi đồng không mông quạnh.
Đã nhiều lần chạy trên con đường khảm vào núi, cô đã không còn ngạc nhiên trước sự hoang vắng phủ quanh.
Cô từng nghĩ, nếu giữa đường mà xe bị hỏng thì thật đúng là kêu trời chẳng thấu, gọi đất chẳng hay.
Ấy thế mà lại gặp phải chuyện xúi quẩy này.
Nhất quyết cứ phải cho cô gặp.
Giữa trưa tháng Tám, chiếc xe xiêu vẹo dừng lại bên vệ đường.
Bạch Cảnh Ngu che ô đứng dưới cái nắng chói chang, làn da nóng rát, lớp trang điểm hăm he bỏ chạy.
Hơn nửa tiếng trôi qua, chỉ có mỗi Trần Huyễn đi ngang qua.
Từ rất xa Trần Huyễn đã nhìn thấy biển cảnh báo, khéo léo đảo tay lái tránh xe Bạch Cảnh Ngu, đỗ lại.
“Gọi cứu hộ chưa?”
Trần Huyễn hạ cửa sổ xe, mái tóc đen dài thẳng tắp được gọng kính đẩy lên đỉnh đầu, lộ ra khuôn mặt mộc ỷ vào sự trẻ trung, xinh đẹp mà chẳng cần kiêng dè.
Bạch Cảnh Ngu nhìn cô gái xa lạ, nói:
“Gọi rồi.”
“Sao không vào bóng râm chờ?”
“Có sâu.”
Trần Huyễn sống hai mươi ba năm, lần đầu tiên gặp phải một người chỉ cần nói bốn từ đã khiến cô lập tức khẳng định là một phụ nữ lắm chuyện.
“Bao lâu nữa thì cứu hộ tới?”
“Không biết.”
“Không biết?”
“Xe cứu hộ muốn tới cứu hộ tôi cũng bị hỏng dọc đường, đang chờ cứu hộ.”
Trần Huyễn nhịn không được, nở nụ cười rụng hết công đức.
“Không chỉ lắm chuyện, mà còn là một kẻ xui xẻo.”
Bị người lạ dùng hai danh từ tổng kết chính xác cuộc đời, Bạch Cảnh Ngu siết chặt ô trong tay.
Lúc đang suy nghĩ nên đâm vào đâu trên cái đầu xinh đẹp này, Trần Huyễn đã mở khoá cửa xe.
“Lên đây đi.”
Trần Huyễn khẽ mỉm cười, gỡ kính râm trên trán xuống, mái tóc đen mượt xoã xuống che khuất hai bên má, bất thình lình hiện ra đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm tú lệ.
“Hai km phía trước có một tiệm sửa xe, tôi biết thợ sửa ở đó, để ông ta qua đây sửa giúp cô sẽ nhanh hơn nhiều. Đi, dẫn cô đi nghỉ ngơi một chút.”
Bạch Cảnh Ngu đứng tại chỗ, nhất thời không nhúc nhích.
“Sợ tôi bán cô?”
Trần Huyễn lấy giấy phép lái xe từ trong thùng xe, mở ra bằng ngón tay thon dài linh hoạt, đưa đến trước mặt Bạch Cảnh Ngu.
“Bây giờ chụp tấm ảnh rồi gửi cho người thân bạn bè cô đi.”
Bạch Cảnh Ngu không ngờ có người ngay cả giấy chứng nhận cũng chụp đẹp như vậy.
Không chụp ảnh, Bạch Cảnh Ngu cất ô.
Mang theo hơi nóng mùa hè và hương nước hoa, cùng tiến vào buồng xe tràn ngập hơi điều hoà vô vị.
Trần Huyễn không thể ngửi ra cô ấy đang dùng nước hoa của thương hiệu nào.
Phảng phất một chút thanh tao của hoa thuỷ tiên và rực rỡ của mùa xuân, vô cùng đặc biệt.
Xua tan cảm giác khô khan buồn ngủ, khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Vẻ đẹp cao quý, đồng thời duy trì khoảng cách lạnh nhạt với người khác, rất phù hợp với khí chất của người phụ nữ này.
Phơi dưới cái nắng bốn mươi độ lâu như vậy mà vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, không đổ một giọt mồ hôi.
Trần Huyễn hâm mộ, đồng thời cũng cảm thán trong lòng.
Thật sự là thể chất thiên kim đại tiểu thư bẩm sinh.
Bạch Cảnh Ngu ngồi vào xe, hương thơm và các chi tiết tinh xảo từ đầu đến chân của cô ấy khiến chiếc Volkswagen của Trần Huyễn cũng tăng giá theo.
Khi cô ấy xuất hiện ở cửa tiệm sửa xe bẩn thỉu, Trần Huyễn bảo cô ấy đi vào cũng có chút ái ngại.
Nhưng Bạch Cảnh Ngu đã tự đi vào trước.
Trần Huyễn nói vị trí xe của Bạch Cảnh Ngu với thợ sửa xe trong lúc mở tủ lạnh giống như chủ nhân ở đây, lấy ra hai chai coca thuỷ tinh.
Không cần đồ khui, cô để phần răng cưa của nắp chai sát nhau, bật theo hướng ngược lại, hai nắp chai dễ dàng bị mở ra, bay vào góc.
Trần Huyễn uống một hớp, lúc đưa chai còn lại cho Bạch Cảnh Ngu còn đang nói với thợ sửa:
“Đúng vậy, ở ngay khúc quanh đấy. Anh cứ đi dọc theo đường đó là thấy.”
Bạch Cảnh Ngu nhận lấy coca, uống vào sau khi hơi lạnh và bọt khí nảy trên đầu mũi một lúc.
Cảm giác mát lạnh thấm vào cơ thể cô, lập tức xua tan cái nóng khiến cô choáng váng.
Qua mép chai thuỷ tinh, cô nhìn thấy Trần Huyễn đang đứng dựa vào tủ lạnh mỉm cười với cô.
Ánh mắt giống như đang ăn một que kem thơm ngọt.
Người thợ gọi đệ tử lên đường đi sửa xe.
Trần Huyễn nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người hai thầy trò, đặt chai coca lên bàn, nói đi cùng họ.
“Cô có thể ở đây một mình chốc lát được không.”
Trước khi đi, Trần Huyễn hỏi Bạch Cảnh Ngu như hỏi trẻ nhỏ.
Bạch Cảnh Ngu giơ chai coca trong tay thay cho câu trả lời.
Trần Huyễn theo thầy trò người thợ đi sửa xe Bạch Cảnh Ngu, mở cửa xe ra, đúng như cô nghĩ.
Nội thất sạch sẽ trong xe toả ra hương vị giống như trên người Bạch Cảnh Ngu.
Đây là một không gian chưa từng có người đàn ông nào lui tới.
Trước khi lên xe, Trần Huyễn cố ý lau tay bằng khăn khử trùng.
Khi lái chiếc xe đã sửa chữa về trả cho Bạch Cảnh Ngu, Bạch Cảnh Ngu để lại danh thiếp cho Trần Huyễn.
“Cảm ơn cô Trần. Khi nào có cơ hội gặp lại.”
Địa chỉ trên giấy phép lái xe của Trần Huyễn là thành phố S, kết hợp với khẩu âm của cô ấy, Bạch Cảnh Ngu biết hai người sống cùng một thành phố.
Sẽ còn gặp lại.
Sau đó quả thực họ gặp lại nhau ở thành phố S.
Tình yêu mãnh liệt xông vào cuộc sống Bạch Cảnh Ngu, lại rời đi một cách khó hiểu khi cô chuẩn bị chìm đắm.
Trần Huyễn đột nhiên biến mất trong một đêm mưa, bốc hơi khỏi thế gian.
Cuộc gặp gỡ giữa mùa hè, sự lãng mạn và hoang đường sau đó, giống như một giấc mơ không hồi kết.
Ba năm qua, cô vẫn luôn tìm kiếm tung tích Trần Huyễn.
Trong những đêm mất ngủ, Bạch Cảnh Ngu lái xe như bay trên đường khuya, nhìn ai cũng thấy giống Trần Huyễn.
Con người luôn bình tĩnh và tự kiềm chế cảm thấy mình như phát điên.
Đáng tiếc giao điểm của họ quá ngắn ngủi, đam mê lại quá mãnh liệt.
Bạch Cảnh Ngu luôn cảm thấy giữa họ chỉ là mối tình như sương khói, như sương mà cũng như điện.
Cô gần như không biết gì ngoài cơ thể Trần Huyễn.
Tất nhiên là không tìm được.
Người phụ nữ duy nhất từng làm cô động lòng, có phải đã chết ở một xó xỉnh nào đó trong thế giới này, cả đời không cách nào tìm được?
Thậm chí cô còn không thể xác minh.
Sao giăng đầy trời là một mê cung khổng lồ, và bình minh lạnh giá đã chứng kiến những giọt nước mắt của cô.
Nhưng đêm nay, Trần Huyễn lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, không chút đề phòng, giống hệt như lần đầu gặp gỡ.
Người trong mộng biến mất đã lâu cứ thế trở về.
Không mất một sợi tóc, thậm chí thoạt trông còn sống tốt.
Thái độ thản nhiên như thường của Trần Huyễn càng làm nổi bật sự hoảng loạn và đau đớn đã từng của Bạch Cảnh Ngu đến nực cười.
Dây thắt lưng bị Trần Huyễn lôi kéo đang kêu lên.
Bạch Cảnh Ngu rời khỏi hồi ức, hỏi cô ấy:
“Lúc đấy cô có bao nhiêu bạn gái?”
Trần Huyễn không ngờ cô ấy lại hỏi như vậy.
“Một người cũng không!”
Bị coi là kẻ khốn chơi đùa tình cảm, Trần Huyễn tức giận, không quan tâm thắt lưng của hiệu J này đắt rẻ thế nào nữa, đột nhiên kéo hỏng khoá.
Bị cột hơn nửa ngày, cuối cùng cũng có thể đứng lên rồi.
Trần Huyễn kéo thẳng dây thắt lưng, vọt tới trước mặt Bạch Cảnh Ngu, hai tay chống lên tay vịn hai bên.
Cánh tay là lao tù, dây thắt lưng phản kích thành xiềng xích, kéo căng dưới ngực Bạch Cảnh Ngu, khoá cứng cô ấy vào ghế.
“Thứ này có thể giữ được ai?”
Hai tay Trần Huyễn giữ chặt hai đầu dây thắt lưng.
Bạch Cảnh Ngu bị phản công không có ý định tránh thoát, thậm chí còn nở một nụ cười.
“Hoá ra tôi cũng không được xem là bạn gái của cô?”
Trần Huyễn ngẩn ra.
Khi cô ấy rời đi trước kia, quả thật chưa kịp xác định quan hệ với Bạch Cảnh Ngu.
Nói vậy, khi ấy Bạch Cảnh Ngu đã ngầm thừa nhận quan hệ sao?
Thừa dịp Trần Huyễn phân tâm, Bạch Cảnh Ngu thẳng lưng, không chút sợ hãi người phụ nữ đã bị mình chọc tức, ung dung vươn chiếc cổ thiên nga, chóp mũi gần như chạm vào Trần Huyễn.
Đây là khoảng cách có thể hôn môi.
“Vậy, là vì cô không thích tôi?”
Ngữ điệu Bạch Cảnh Ngu không có dao động quá rõ.
Nhưng có lẽ do khoảng cách quá gần, Trần Huyễn cảm nhận được vẻ âm u phớt qua đáy mắt Bạch Cảnh Ngu.
Trần Huyễn lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ấy.
Vị tươi mát của thuỷ tiên ở hương giữa vẫn là độc nhất vô nhị, hiện tại đã dần chuyển sang hương cuối, vị đắng của dạ lan hương nổi lên, tản ra một làn sương mê hoặc, quấn lấy Trần Huyễn.
Đã nhiều năm như vậy, Bạch Cảnh Ngu vẫn dùng “The Revenge Of Lady Blanche”.
Sau ba năm, Bạch Cảnh Ngu càng thêm trưởng thành và quyến rũ hơn, càng phù hợp với loại nước hoa cổ điển này hơn so với khi hai mươi lăm tuổi.
Vào giờ phút này, cô ấy lại một lần nữa nắm quyền chủ động, cùng tính công kích ẩn mật tượng trưng bởi “The Revenge Of Lady Blanche” hoà làm một, phát ra chỉ lệnh khiến người ta không thể kháng cự.
“… Không phải.”
Trần Huyễn vô thức nói ra sự thật.
Khi nhận được câu trả lời này, đồng thời cô cũng phát hiện ánh mắt Trần Huyễn mê loạn vì mình.
Bạch Cảnh Ngu hài lòng ngồi xuống, tựa vào lưng ghế.
Đôi chân thon dài ưu nhã ma sát qua trước đầu gối Trần Huyễn, bắt chéo lên nhau.
Khi đôi chân đung đưa, ánh sáng và bóng tối cùng hương hoa bị khuấy động, khiến Trần Huyễn đột nhiên tỉnh táo.
“Không phải vấn đề của tôi cũng không phải vấn đề của người khác, Trần Huyễn, vậy là vấn đề của cô.”
Bạch Cảnh Ngu keo kiệt thu hồi vẻ quyến rũ hút hồn, khôi phục sự lạnh nhạt trước đó.
Cơn mưa phùn cuối cùng cũng tạnh hẳn.
Mùi đất và mây đen cùng nhau tan biến.
Vầng trăng khuyết treo trong đêm vắng lạnh, như thể ai đó ngẫu nhiên vẽ một lưỡi câu giữa vũng mực.
“Là vấn đề của tôi.”
Trần Huyễn đứng lên, thả Bạch Cảnh Ngu ra.
Bạch Cảnh Ngu nhìn thấy trên cổ cô ấy có một vết đỏ rõ ràng.
“Đúng là vấn đề của tôi.”
Trần Huyễn cúi đầu, lặp lại lần nữa.
Không nhìn rõ nét mặt cô ấy.
“Trần Huyễn.”
Bạch Cảnh Ngu hỏi cô ấy,
“Tại sao lúc trước cô đột ngột rời đi, là cô không muốn nói, hay là không thể nói?”
Mái tóc dài của Trần Huyễn bị gió thổi tung, cô biến thành cái bóng phập phù vì ngược sáng.
Như thật như ảo, như thể bất kì lúc nào cũng có thể biến mất lần nữa.
Cuối cùng Trần Huyễn nói: “Cô muốn tôi bù đắp thế nào cũng được.”
Sự xao động trong mắt Bạch Cảnh Ngu cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh.
Bạch Cảnh Ngu: “Có uống rượu không?”
“Không, còn phải lái xe.”
“Đưa tôi ra sân bay.”
—
Lời tác giả:
Bạch Cảnh Ngu: Tui trói
Trần Huyễn: Tui trói lại nè →_→
Khanhdanghocbai
Mở đâu truyện không thế hổ báo hơn 💅🏻
Khanhdanghocbai
Chịu nắng 40 độ còn hơn là ngồi trong xe có sâu =))))))))