Chương 1: Mộc Nam Vương phủ
Vào thời Tiền Tần Lưỡng Hán, Hồ là một trong bốn điềm lành, cùng với Long, Kỳ Lân, Phượng Hoàng. Trong tượng đá, tranh gạch thời Hán, thường có cửu vĩ hồ, thỏ trắng, thiềm thừ, tam túc ô (quạ ba chân) được kê bên cạnh ngai vàng của Tây Vương Mẫu, thể hiện sự may mắn.
“Huyền Trung Ký” cũng có ghi lại: Hồ, năm mươi tuổi có thể biến thành phụ nữ; trăm tuổi có thể biến thành mỹ nữ, biến thành thần vu, có thể biết được chuyện cách xa ngàn dặm, giỏi cổ mỵ, khiến người mê hoặc đến mất trí; ngàn tuổi bắt đầu tiếp xúc thiên thông, trở thành Thiên Hồ.
******
Triều Đại Võ, Mộc Nam Vương phủ.
Cuối xuân đầu hạ, cỏ cây tươi tốt, đi ngang qua có thể nhìn thấy tượng đá đồ sộ ở hai bên thủy tạ, cây rừng xanh um tươi tốt, khắp mọi nơi đều là một màu xanh lá nước chảy mây trôi.
Lưu thái y nắm ống tay áo lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vội vội vàng vàng, không có tâm trạng thưởng thức quang cảnh lộng lẫy của Vương phủ, vai khoác hòm thuốc xốc lên liên tục. Vừa đến trước vườn đã thấy Mộc Vương phi đang ở lối vào, vẻ mặt hoảng hốt, đi qua đi lại.
Hắn đang muốn chắp tay thi lễ, nhưng Mộc Vương phi vừa nhìn thấy hắn đã nói thẳng: “Mời Lưu thái y mau vào trong, xem bệnh cho tiểu quận chúa.”
Lưu thái y thấy Vương Phi lo lắng như thế, cũng cũng bất chấp lễ nghi, gật đầu bước nhanh về phía trước.
Vào đến phòng ngủ, ở bên ngoài bình phong đã có ba vị thái y, lông mày buồn bã, quay đầu lại thì thầm với nhau điều gì đó. Lưu thái y thấy thế, đã hiểu Mộc Vương phi đã đổi mấy vị thái y để tham khảo ý kiến, nhưng đều hết cách.
Không để hắn suy nghĩ nhiều, Mộc Vương phi đã vào trong bình phong. Lưu thái y nhanh chóng vào theo, chỉ thấy cô bé trên giường hai mắt nhắm nghiền, mặt như phủ băng, miệng nhỏ đang lẩm bẩm nói mê. Thị tỳ trước giường đang thay chiếc khăn thấm đẫm mồ hôi trên trán nàng, đắp một chiếc khăn mới lên.
Lưu thái y đặt hòm thuốc xuống, bước đến gần giường, yên lặng quan sát một hồi, sau đó nắm lấy cổ tay nàng, chẩn đoán mạch cho nàng.
Mộc Vương phi vội vàng hỏi: “Lưu thái y, tiểu quận chúa thế nào rồi? Nàng mắc bệnh gì vậy? Hôm qua nàng đi lên chùa một chuyến, sau khi trở về lập tức trở thành thế này.”
Lưu thái y đặt cổ tay tiểu quận chúa xuống, sắc mặt nghiêm trọng.
Mạch tượng này có chút kỳ lạ, lúc nặng lúc chậm, lúc nặng thì như trống gõ, lúc chậm lại như nước chết. Nếu như là người bình thường, quy luật mạch đập vững vàng, mạch nặng là phế phủ suy kiệt, mạch nhẹ là lá lách và dạ dày có vấn đề, nhưng khi cả hai đan xen vào nhau thì rất khó xác định.
Hắn trầm tư trong chốc lát, không yên lòng mà chẩn đoán lại một lần. Lúc này cầm cổ tay nhỏ bé, hắn lại tinh mắt phát hiện ngón giữa của quận chúa có chỗ rách, cẩn thận nhìn lại, giống như là dấu răng của động vật.
Đây coi như đã tìm được mấu chốt rồi.
“Tiểu quận chúa có lẽ bị một con chuột lớn cắn bị thương, bị uốn ván.” Vừa nói, hắn chỉ vào vết thương trên tay tiểu quận chúa cho Vương phi xem.
Có nguyên nhân rõ ràng là có thể trị được. Trái tim căng thẳng treo lơ lửng cả ngày của Vương phi cuối cùng cũng buông lỏng, gật đầu nói: “Hẳn là như thế. Phía sau chùa có một khu rừng hoang, có lẽ tiểu quận chúa lúc đi chơi đã bị súc vật làm bị thương.”
Lưu thái y vuốt cằm bẩm báo, nói: “Hạ quan sẽ kê đơn thuốc cho quận chúa. Vết thương trên tay dùng rượu mạnh để lau, mỗi ngày ba lần. Chăm sóc cả bên trong lẫn bên ngoài là có thể khôi phục sức khỏe.”
Nghe thấy có thể khôi phục khỏe mạnh, vẻ mặt Mộc Vương phi nhất thời giãn ra: “Làm phiền Lưu thái y rồi. Trước mắt sắc trời còn sớm, không bằng thái y ở trong phù dùng bữa xong hãy trở về.”
“Tạ ý tốt của Vương phi. Hạ quan còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lại lâu.” Ánh mắt dưới mũ của thái y có phần mất tự nhiên, trên trán mồ hôi vẫn chảy ròng ròng.
“Vậy thì, bổn cung cũng không nên giữ ngươi lại.” Mộc Vương phi quay đầu nói với thị tỳ: “Tố Thanh, sai kiệu phu đưa Lưu thái y hồi phủ.”
Lưu thái y muốn nói lại thôi, dừng một chút, trả lời: “Tạ Vương phi ban thưởng.”
Kê thuốc xong, cho đến khi vào kiệu, màn kiệu phủ xuống, Lưu thái y mới dám thở ra hơi thở dồn dập trong lồng ngực.
Mạch tượng của tiểu quận chúa, có lẽ ngũ tạng đã bị tổn thương, tuổi thọ không còn được lâu.
Hắn là y, cũng là quan, để bảo vệ cái mũ thái y trên đầu, chỉ đành phải coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa trị thôi.
Chỉ hy vọng tiểu quận chúa cát nhân thiên tướng, có thể chuyển nguy thành an.