Chương 2: Quận chúa Lý Dao
“Ngươi bằng lòng đồng tu cùng ta không?”
Con ngươi màu tím ánh lên tia sáng kỳ lạ, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nàng, giọng nói dịu dàng cứ văng vẳng bên tai nàng hết lần này đến lần khác.
Nàng không nghe được tiếng ve kêu đáp lại, không nhìn thấy rừng cây vốn có, trước mắt vẫn là một mảnh trắng xóa, trắng đến mức chỉ còn lại khuôn mặt quyến rũ và câu hỏi này.
“Ngươi bằng lòng đồng tu cùng ta không?”
Giọng nói lại vang lên bên tai, từng tiếng từng tiếng chậm rãi xuyên qua hộp sọ nàng, mê hoặc tinh thần nàng.
“Được.”
Nàng không rõ đồng tu là gì, nhưng lại gật đầu đồng ý như ma xui quỷ khiến.
Nàng không nhìn rõ tướng mạo của người đó, thậm chí không rõ đó có phải là dáng vẻ của con người hay không, mơ hồ có đường nét của con người, nhưng có thể lờ mờ cảm nhận được sự diêm dúa lẳng lơ và tiên nhiên vô cùng, khiến cho người ta không cảm thấy sợ hãi, ngược lại muốn vươn tay chạm vào để xem dáng vẻ ra sao.
Nàng đồng ý. Hình như khóe miệng người đó hơi cong lên thành nụ cười.
Ngay sau đó, đầu ngón tay của nàng cảm thấy đau nhói, ngón tay gầy gò như bị kim thép đột nhiên đâm vào, đau thẳng đến tim, tim phổi cũng như bị đâm xuyên.
“A!” Lý Dao hoảng sợ ngồi dậy, trợn to mắt nhìn bốn phía.
Tố Á vẫn luôn túc trực trước giường, nghe thấy tiếng động trên giường thì lập tức bước lên phía trước, ân cần hỏi thăm: “Quận chúa lại nằm mơ sao?”
Lý Dao sắc mặt kinh hoảng, run sợ mấy giây, đến khi thấy rõ mình đang ở trên giường, trước mặt là thị tỳ bên người, thân thể căng thẳng mới thả lỏng.
Lại là giấc mơ kia. Mười năm nay nàng đều mơ thấy cùng một giấc mơ, những ngày gần đây lại càng thường xuyên mơ thấy hơn, gần như cứ ba ngày sẽ mơ thấy một lần.
Nàng giơ tay lên, có phần sững sờ mà nhìn đầu ngón tay trắng nõn kia. Không có vết rách cũng không có vết thương, nhưng trên đầu ngón tay vẫn truyền đến cảm giác nhói đau, giống như vừa rồi nàng thực sự bị kim châm vào.
Thấy nàng lại lắc đầu, Tố Á thân mật nói: “Quận chúa, người muốn uống nước không?”
Lý Dao lấy lại tinh thần, theo bản năng mấp máy môi, quả thật có hơi khô miệng.
Thấy thế, chưa chờ phân phó, Tố Á đã xoay người đến trước bàn pha trà hoa hồng.
Tất cả những chi phí trong Mộc Nam Vương phủ đều có thể so sánh với hoàng cung, cho dù chỉ là một ấm trà thơm cũng là hoa hồng đang chớm nở ở Nam Thục, có chất lượng tốt nhất. Trà sau khi pha xong có hương thơm ngọt xông vào mũi, vị ngọt dịu, có tác dụng lưu thông khí huyết, giải tỏa căng thẳng. Thường ngày Quận chúa thích uống loại trà này nhất.
Tố Á nghĩ đến Quận chúa lại thấy tiếc hận, không tự chủ thở dài.
Quận chúa da trắng, tướng mạo đẹp đẽ, có khí chất nhà vương giả quý tộc, phong thái đoan trang, chỉ tiếc là bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn. Ai, Quận chúa đến tuổi này nên là tuổi thành gia thất, kẻ quyền quý tới Vương phủ làm mai cũng không ít, cửa cũng bị giẫm mòn rồi, nhưng Mộc Vương phi thương Quận chúa thân thể yếu ớt, người khác họ sao có thể yêu thương quan tâm như trong nhà, nếu chẳng may có chuyện gì thì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên nói gì cũng không để cho Quận chúa xuất giá.
Lý Dao đợi một lúc lâu, có chút mất nước, kêu: “Tố Á, đã xong chưa?” Tố Á tay chân luôn nhanh nhẹn, sao hôm nay lại lề mề như vậy?
Từ sau căn bệnh lạ vào mười năm trước, thân thể Lý Dao đã trở nên yếu ớt hơn. May mà Mộc Nam Vương phủ đã bỏ ra một số tiền lớn mời về một danh y túc trực, thu thập linh đan diệu dược trong thiên hạ để tẩm bổ, thân thể bị tổn hại này vẫn mang dáng vẻ yếu ớt như cành liễu trước gió, còn có nhiều danh sĩ khẳng định rằng Lý Dao không thể sống quá tuổi cập kê.
Có điều cũng rất kỳ lạ, thân thể nàng thoạt nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể đi về cõi tiên, nhưng lại bình yên sống được đến năm mười tám tuổi, ngày thường cũng không thấy có bệnh nặng, giống như người bình thường thỉnh thoảng đau đầu nhức óc mà thôi.
Nếu muốn nói có gì kỳ lạ, thì đó là vào đêm trăng tròn mười lăm hàng tháng, toàn thân nàng khí huyết dâng trào, nóng rực đến mức có thể nấu chín trứng gà. Mà màn đêm buông xuống nàng sinh long hoạt hổ, khác hẳn với vẻ uể oải không phấn chấn thường ngày, đến khi ban ngày tỉnh lại thì lại trở về với dáng vẻ yếu ớt. Mới đầu mẫu phi cũng lo lắng về bệnh trạng kỳ quái này của nàng, nhưng thời gian trôi qua, thấy nàng không có nhiều đáng ngại mới yên tâm một chút.
“Đến đây đến đây, Quận chúa, cẩn thận nóng.” Tố Á bưng đĩa trà, tách trà vẫn còn bốc hơi nóng nghi ngút.
Loại trà hoa này cần nước sôi mới lọc được ra hoàn toàn hương vị.
Lý Dao thấy trà còn nóng, bèn kêu nàng ta đặt xuống bàn con trước, lại hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Thưa Quận chúa, đã là giờ Sửu rồi.”
Lý Dao gật đầu. Nàng ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn thấy dưới mắt Tố Á đen thui, nghĩ hẳn là nàng ta cực kỳ mệt mỏi, liền nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, hôm nay ta đã gặp ác mộng rồi, không việc gì.”