Chương 4: Ta là Ngưng Yên
Sự quấy rầy vướng víu trong miệng làm phiền đến Lý Dao, người hiếm khi có một giấc ngủ ngon.
Lông mi dài run lên mấy cái, nhưng vẫn không rút khỏi ý thức đang ngủ say. Nàng cảm thấy một hương thơm xa lạ tràn ngập cánh mũi, đôi môi bị một thứ mềm mại đè ép, đầu lưỡi theo bản năng khẽ nhúc nhích, vô tình chạm vào một thứ vừa mềm vừa trơn.
Sự khác thường này khiến Lý Dao đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện có người đang đè lên người mình, nàng lập tức muốn thét lên.
“Ưm…” Giọng của nàng đều bị nuốt hết.
Lý Dao giãy giụa kịch liệt, dùng cả tay chân vừa đẩy vừa vừa. Nhưng điều kỳ lạ chính là người đè trên người mình dường như sừng sững bất động, sự giãy giụa của nàng trong tay người đó chỉ giống như một con kiến hôi bò qua mà thôi.
Đột nhiên, bóng tối vốn bao trùm trước mắt từ từ sáng lên, nàng ngừng giãy giụa, cẩn thận quan sát sự thay đổi này.
Bên trong giường dường như có một tia sáng yếu ớt đang từ từ bay lên, ánh sáng cực kỳ dịu dàng, nhưng cũng có thể chiếu sáng toàn bộ giường hẹp.
Lý Nghiêu bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho choáng váng, nàng quay đầu nhìn bên ngoài giường một chút, trời vẫn còn tối, nhìn bên trong giường…
Nữ tử với tướng mạo rõ ràng đập vào mắt nàng, nàng lại giật mình.
Lông mày, mắt, mũi, môi, má, quai hàm, tai,… mỗi chỗ đều lộ ra chữ “đẹp”!
Lý Dao đọc đủ thứ thi thư, nhưng nàng không thể nghĩ ra từ nào để miêu tả người trước mặt mình. Nàng cũng không biết, cõi đời này còn có người có tướng mạo như thế này.
Nghe thấy tiếng kêu của Lý Dao, Ngưng Yên không khỏi nở nụ cười. Đứa nhỏ này, sao lại ngốc như thế chứ.
Nụ cười này của nàng lại càng khiến trái tim Lý Dao run rẩy.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của nàng đều vô cùng xinh đẹp quyến rũ, nhưng bất ngờ là nó không khiến cho người ta cảm thấy tà khí. Đôi mắt màu tím kia ường như có thể quyến rũ trái tim Lý Dao, chỉ cảm thấy cứ bị nàng nhìn như thế này, toàn thân cũng mềm nhũn ra, cho dù để nàng nuốt vào bụng thì cũng cam tâm tình nguyện.
Thấy nàng vẫn chưa hoàn hồn, Ngưng Yên nghiêng người ghé sát vào mặt nàng, đùa giỡn nói: “Nhìn đủ chưa?”
Các nàng dán lại gần nhau như vậy, gần như vậy. Hương thơm trong giấc mộng vừa rồi phả vào mũi nàng, đôi mắt màu tím sáng rực nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy của nàng, giống như muốn câu lấy linh hồn nàng.
Cứ nhìn như vậy, nhìn như vậy, không hiểu được vì sao, Lý Dao lại nổi lên dục niệm, không khỏi tưởng tượng khi nữ nhân này khi ngã ở trên giường ý loạn tình mê sẽ xinh đẹp chói mắt đến mức nào.
Lý Dao khẽ rên lên một tiếng, không kìm chế được sự rung động trong lòng, hai tay ôm lấy gò má nàng, vội vàng hôn lên đôi môi đỏ mọng, khéo léo đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng thoang thoảng mùi đàn hương, lướt qua hàm răng, liếm lợi khơi tình, nếm từng tấc ngọt ngào trong miệng nàng, rồi ngậm lấy chiếc lưỡi quyến rũ thơm tho, quấn lấy liếm mút.
Đứa nhỏ này vừa rồi còn liều mạng chống cự, sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy? Ngưng Yên ngơ ngác một chút, nhưng thân thể cũng mềm xuống, vươn đầu lưỡi non mềm đáp lại sự triền miên của nàng.
Đầu lưỡi hai người vừa chạm vào nhau, nụ hôn của Lý Dao lập tức trở nên điên cuồng mãnh liệt, không còn dịu dàng nữa, mà tùy ý khuấy đảo, mút lấy hương vị ngọt ngào của nàng. Nước bọt khẽ rỉ ra khóe miệng hai người, khiến cho nàng phát ra tiếng rên rỉ mê người…
Cho đến khi đã thỏa mãn, Lý Dao mới cam tâm buông tha đôi môi đỏ mọng, nhưng đầu lưỡi vẫn không ngừng liếm liếm môi châu của nàng.
“Ngươi là ai?” Lý Dao vừa hỏi, vừa không ngừng mổ lên đôi môi đỏ mọng kia mấy cái.
Đôi mắt tím nhìn lại nàng, cánh môi cong cong: “Ta là Ngưng Yên.”
Động tác trên môi của Lý Dao dừng một chút, suy tư trong chốc lát, xác định mình không hề quen biết nàng. Lại hỏi: “Vì sao lại tới đây?”
Ngưng Yên nói nửa thật nửa đùa: “Nếu ta không tới, e rằng ngươi đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.”
Khi gặp gỡ Lý Dao, Ngưng Yên đang ở kỳ Độ Kiếp, thấy trên người Lý Dao có vương khí, nên đã ước định đồng tu, nghĩ sau khi độ xong sẽ tới tìm Lý Dao. Nhưng lúc độ kiếp nàng bị thương không nhẹ, chỉ đành phải trở về động phủ nghỉ ngơi, lần tu luyện này kéo dài mười năm. Nàng vừa khôi phục lập tức không quản ngày đêm mà chạy đến.
Lý Dao nghe nàng trả lời, lập tức cho rằng nàng là danh y mà mẫu phi mời tới để chữa trị cho mình. Nhưng mà vì sao nàng lại xuất hiện lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?
Còn chưa chờ nàng hỏi ra nghi vấn của mình, Ngưng Yên đã bắt đầu cởi từng lớp quần áo của mình.
Khi lớp quần áo được cởi ra, từng tấc da thịt trắng nõn và mềm mại hiện ra trước mắt nàng, cho đến khi toàn thân không còn mảnh vải.