Chương 5: Ngươi muốn ở trên? (h)
Con người, là linh trưởng của vạn vật, không có nanh vuốt sắc nhọn, không có thân thể cứng rắn, không có lực lượng hung mãnh, nhưng lại điều khiển vạn vật.
Trời có ba báu vật: mặt trời, mặt trăng, ngôi sao; con người có ba báu vật: tinh, khí và thần. Đối với yêu, ba báu vật của con người chính là tinh nguyên được thiên nhiên ưu đãi.
Nhưng, cũng không phải người nào cũng có tinh nguyên này. Giống như một ông già sắp chết, ba bảo vật này đã suy tàn; nếu như là trẻ nhỏ, sẽ chưa ngưng kết thiên địa chi khí. Điều mà yêu thích nhất chính là thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia, ba bảo vật kia đều thuần túy tươi mới.
Yêu muốn tu luyện từ người, chỉ có thể lấy tinh nguyên kia, không thể lấy mạng người. Lấy mạng người chính là chạm vào Thiên Đạo, nhập ma, không cách nào thăng thiên tử phủ. Vì vậy, có thể nhân yêu đồng tu.
Đồng tu cần minh ước trao đổi tinh nguyên giữa hai người. Người chỉ cần lấy một giọt huyết tinh cho yêu ăn vào là được, nhưng yêu lại cần dùng linh lực trăm năm để rót vào trong cơ thể con người.
Linh khí tu luyện ra không dễ, yêu chọn người đồng tu phải vô cùng thận trọng. Không dễ để tìm được người đồng tu, một là họ phải tự nguyện, nhưng thế nhân vừa nghe đến yêu thì nào có tự nguyện; hai là yêu rất kén người, muốn ba bảo vật phải tươi mới, nếu trên người người này lại có thêm vương khí, thế thì làm ít công to.
Ngưng Yên gặp được Lý Dao là cơ duyên khó có được. Nàng tìm đến Lý Dao chính là muốn tiết tinh khí đang đấu đá lung tung trong cơ thể Lý Dao.
Trong cơ thể con người không có yêu đan quản lý linh lực, linh lực chỉ có thể tá loạn ở tứ chi bách hài. Đây cũng là nguyên nhân khiến mạch đập của nàng rối loạn, thân thể gầy yếu. Mười năm tích tụ, nếu nàng không tiết ra thì sẽ gây tổn thương đến tính mạng.
Còn chưa chờ Lý Dao cẩn thận thưởng thức thân thể mềm mại của nàng, dáng người nhỏ xinh uyển chuyển đã lập tức phủ lên người Lý Dao, đôi môi đỏ mọng dán lên cần cổ thon dài trắng nõn, đầu lưỡi mềm ướt dịu dàng liếm mút da thịt, khiến toàn thân Lý Dao khẽ run lên.
Nữ tử hoàng gia đến tuổi cũng sẽ học một chút bí kỹ xuân cung, Lý Dao tất nhiên biết nàng đang làm gì, mà bản thân Lý Dao cũng đã sớm muốn làm chút gì đó, chẳng qua là ngại vì hai người mới gặp mặt lần đầu, đường đột như vậy cũng không tốt, nhưng lại không biết Ngưng Yên sẽ chủ động như vậy.
Trong thâm cung, năm tháng dài dằng dặc, chuyện cung nữ đối thực* với nhau, Lý Dao đã từng gặp rất nhiều. Thiên kim nhà quyền quý đương thời nuôi nhốt sủng cơ, chuyện nữ – nữ quan hệ thịnh hành. Thân là Quận chúa, Lý Dao muốn nàng cũng không phải là chuyện lớn gì.
(Đối thực*: Đối thực nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ “vợ chồng” giữa cung nữ và thái giám. – Wikipedia).
Quân hữu tình, khanh hữu ý, đó chính là thiên lôi câu động địa hỏa*.
(Thiên lôi câu động địa hỏa*: sét trời hấp dẫn lửa đất, ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.)
Nhưng nàng cảm thấy không đúng, nàng càng muốn ở phía trên hơn. Nghĩ đến đây, Lý Dao lập tức lật người đè nàng xuống dưới thân mình.
Thân thể thường ngày gầy yếu, sau khi nhìn thấy Ngưng Yên lại giống như toàn thân tràn đầy lực lượng, giống như đêm trăng tròn hàng tháng, khí huyết bắt đầu cuồn cuộn, nguồn nhiệt không ngừng từ bụng truyền đến toàn thân.
Động tác lật người đè xuống đột ngột của nàng khiến Ngưng Yên hít vào một hơi.
Ngưng Yên bình tĩnh lại, đôi mắt màu tím nhìn vào đôi mắt đen, cười duyên nói: “Ngươi muốn ở phía trên?” Đã có minh ước đồng tu, người nào trên người nào dưới đều có thể giúp nàng tu luyện, nàng không thèm quan tâm đến việc này.
Đôi mắt màu đen hẹp dài bùng lên hai ngọn lửa, chăm chú nhìn nàng, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vào bụng.
Ngưng Yên đã chạm đến dục vọng cắn nuốt người khác trong mắt nàng, cũng không hề xấu hổ hay sợ hãi, ngược lại duỗi tay cởi đồ ngủ của nàng, một đôi chân mảnh khảnh móc lấy thắt lưng nàng, kéo nàng xuống, để cho thân thể hai người dán sát lấy nhau.
Lý Dao chỉ cảm thấy từng động tác, từng cử động của Ngưng Yên đều vô cùng quyến rũ. Cho dù nàng chỉ yên lặng đứng đó cũng khiến người ta không thể dời mắt, huống chi là bị nàng trêu chọc càn rỡ như vậy.
Đôi môi mềm gợi lên một nụ cười tà tứ, ngay sau đó bắt lấy đôi môi anh đào của nàng, đầu ngón tay đi tới ngực Ngưng Yên, nắm chặt một bên đầy đặn xoa nắn suồng sã.
“Ưm…” Động tác xoa nắn của nàng khiến thân thể mềm mại của Ngưng Yên run rẩy, đôi môi đỏ mọng bật ra tiếng thở dốc khoan khoái.
Dường như bị người phía dưới lây nhiễm, trong mắt Lý Dao tràn đầy vẻ đa tình.
Đôi môi nàng lui lại, dụ dỗ nói: “Thích không?” Lòng bàn tay trắng nõn vẫn không ngừng nắm lấy bầu vú căng đầy, sau đó dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào đầu ngực, khiến cho nụ hoa nhạy cảm đứng thẳng.
Ngưng Yên thoải mái nheo mắt lại, giống như một chú cún con đang hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân.
“Ưm… sờ nữa đi, dùng cả hai tay sờ.” Ngưng Yên vừa nói, nắm lấy tay còn lại của Lý Dao phủ lên bầu vú trắng nõn, muốn nàng nhào nặn mạnh mẽ.
Lý Dao vốn dĩ muốn dùng lời nói trêu chọc nàng, nhưng không ngờ nàng không những không có sự rụt rè của nữ nhi, mà còn phóng đãng muốn người ta sờ mình, điều này khiến Lý Dao cảm thấy xấu hổ.
Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra cũng đúng, nữ nhân này cũng dám cởi hết quần áo, chủ động leo lên giường nàng, làm sao có thể cảm thấy xấu hổ được.
“Ngươi… đồ yêu tinh này…” Lý Dao khẽ lẩm bẩm, nhìn chăm chú vào bầu vú mềm mại đang khẽ đung đưa vì bị nàng nắm lấy, ánh mắt tối sầm lại vì dục vọng.
Gì? Mình còn chưa tự giới thiệu mà, sao nàng lại biết mình là yêu?
Đôi mắt đẹp khẽ mở ra, mang theo chút mờ mịt, dáng vẻ kia vừa thuần khiết vừa lẳng lơ. Đều là nữ tử, nhưng Lý Dao cũng bị nàng câu mất ba hồn bảy vía, chỉ muốn chiếm nàng một cách mãnh liệt, khiến nàng lộ ra dáng vẻ quyến rũ gợi cảm nhất.
Lý Dao lui người, gập cong hai chân của nàng.
Ngưng Yên đang nghi ngờ, lập tức cảm giác hoa huyệt mẫn cảm bị môi lưỡi ngậm lấy, hơi nóng ẩm ướt chạm vào khiến hoa huyệt trở nên tê dại: “Ưm…”