Chương 1: Mai tỷ tỷ
Buổi tối, cây quế trước đường toả hương, làn gió êm dịu khẽ thoảng qua, hương thơm bay lững lờ.
Đám nữ nhân trong nội đường ríu rít không ngơi miệng, nghe đau đầu hơn cả tiếng chim tước treo đầu cành, nhưng các nàng vẫn hồn nhiên không phát hiện ra.
Nguyên do là vì Cúc Sênh – con trai của tam cữu mẫu bên Tây viện lấy mất một lượng lớn ngân phiếu khỏi cửa hàng rồi dẫn cô nương thanh lâu Tử Diên bỏ trốn. Nhị cữu mẫu biết chuyện, đương nhiên không vui nổi, khua chiêng gõ trống mỉa mai tam cữu mẫu không biết dạy con.
Mặc dù hai người cữu mẫu của nàng không xuất thân từ vọng tộc, song vẫn có thể coi là danh môn khuê tú. Tuy vậy, họ cũng không phải đèn cạn dầu, nhị cữu mẫu ngang ngược, tam cữu mẫu bụng dạ hẹp hòi, suốt ngày làm loạn đến cả Đông viện Tống gia chỉ vì vài chuyện vặt vãnh.
Con gái của tam cữu mẫu là Tống Lan Nhi thực sự nghe không nổi nữa, lén trừng mắt: “Chuyện ca ca lấy tiền, ta và mẫu thân không hề hay biết, mong Nhị nương bớt lời, để đức lại đi.”
Thẩm thị khinh thường cười lạnh: “Không hỏi đã lấy thì chính là ăn trộm, chẳng lẽ ta nói oan cho hắn?”
“Ngươi…” Tống Lan Nhi bị chặn họng, á khẩu không nói nên lời, quay sang nhìn Tống Nguyễn Lang đang bình tĩnh uống trà: “Đông gia, người bảo chuyện này phải làm sao đây?”
Tống Nguyễn Lang năm nay mới mười sáu, thuộc hàng nhỏ tuổi nhất trong đám cùng trang lứa, nhưng lại là người quản lý sản nghiệp Tống gia, mấy kẻ dưới đều gọi nàng là đại Đông gia, trong Tống gia không có ai dám làm càn trước mặt nàng.
Tống Nguyễn Lang nhàn nhã thưởng trà, đặt chén trà xuống, nói: “Báo quan ư, chuyện xảy ra từ đêm qua, chắc hằn giờ này biểu ca Cúc Sênh đã ra khỏi thành rồi.”
Nghe vậy, Trang thị cả kinh: “Không thể báo quan, cuối năm nay Cúc Sênh sẽ thành thân, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì An gia chắc chắn sẽ đòi từ hôn.”
“Ôi, bây giờ mới biết việc trong nhà không thể truyền ra ngoài ư?” Thẩm thị tỏ vẻ quái gở, cười giễu: “Lúc đầu Cúc Sênh không nên thân thì không dạy dỗ cho tốt, tại sao cứ cố chờ đến khi hắn gây chuyện vậy.”
Tống Lan Nhi cáu giận nói: “Nhị nương, người nhất định phải chọn lúc này để nói kháy ư?”
Thẩm thị ném chén trà vỡ “choang” một tiếng, trừng mắt nhìn nha đầu không biết tôn trọng bề trên: “To gan, dám nói chuyện như thế với Nhị nương, mẹ ngươi dạy dỗ ngươi vậy hả?”
Tống Nguyễn Lang nhìn cảnh này mà ngao ngán, ung dung lướt ánh mắt lạnh lùng đến tiểu nha đầu năm tuổi đứng bên cạnh Mạnh Mai nương: “ Phán ca nhi qua đây.”
Phán ca nhi sợ đến mức đứng sững tại chỗ, hai búi tóc nhỏ thắt lựa đỏ, ngước đôi mắt to tròn sáng long lanh lên nhìn thoáng qua Mạnh Mai nương, thấy mẫu thân đồng ý, nó mới dời đôi chân ngắn của mình, chạy về phía Tống Nguyễn Lang.
Tống Phán Ca bị bệnh bẩm sinh, năm tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói, Tống Nguyễn Lang giang hai cánh tay đón cô bé, ôm vào lòng.
Tống Phán Ca nhìn nàng một cách cứng nhắc, khuôn mặt bé nhỏ phồng lên cực kỳ căng thẳng. Tống Nguyễn Lang đưa tay chạm lên, nàng lập tức hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía Mạnh Mai nương, trông như sắp khóc tới nơi.
Tống Nguyễn Lang kịp thời chìa ra một viên kẹo đường, vẻ mặt đứa nhỏ thay đổi nhanh hơn sắc trời, tiểu cô nương vừa thấy kẹo mới nín không khóc nữa.
Nàng vừa dỗ dành vừa nói với hai cữu mẫu: “Nhị biểu ca đã lấy hết tiền trong nhà, không thể không lấy về. Trước mắt không báo quan, phái toàn bộ người của hai viện Đông, Nam đi tìm, nếu hai ngày sau vẫn không tìm ra thì chỉ có thể giao cho quan phủ thôi.”
Kết quả này làm cho Trang thị đang mải khóc lóc cũng phải gật đầu lia lịa: “Được, nghe theo Đông gia.”
Mặc dù Thẩm thị thầm không cam lòng nhưng bởi đó là quyết định của Tống Nguyễn Lang nên chỉ đành biết phận mà im miệng.
Tống Nguyễn Lang: “Vậy thì ta không giữ chân hai vị cữu mẫu nữa.”
Đám người lục tục thưa dần, Tống Nguyễn Lang vẫn ôm Tống Phán Ca không rời tay, Mạnh Mai nương chỉ có thể ở lại yên lặng chờ đợi.
Nàng nhìn Tống Nguyễn Lang, trong đôi mắt như làn thu thuỷ lộ ra chút cảm xúc u buồn, từ từ rũ mắt xuống.
Từ khi Tống Phán Ca ra đời, đây là lần đầu tiên Tống Nguyễn Lang bế cô bé, Mai nương ngẫm lại, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng, rời đi muộn một chút cũng không sao.
“Tại sao lúc nãy Mai tỷ tỷ không nói lời nào?”
Bị điểm danh bất ngờ, Mạnh Mai nương không khỏi ngạc nhiên.
Nàng mặc trên người một chiếc áo ngoài cân vạt màu bạch lan, dưới là váy trắng xếp ly, tóc búi cao theo kiểu phụ nhân, đôi lông mày mảnh cong cong như lá liễu, đôi mắt hạnh chan chứa ẩn tình, vừa có nét trong trẻo của thiếu nữ hai bốn xuân xanh, vừa mang theo mấy phần phong lưu của người thiếu phụ.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng đáp lại: “Chuyện này ta không tiện nói xen vào.”
Lúc này lại đến lượt Tống Nguyễn Lang kinh ngạc, trong trí nhớ của nàng, Mai tỷ tỷ không phải người rụt rè như vậy.
Lần đầu gặp mặt nhau ở rạp hát khi còn nhỏ, Tống Nguyễn Lang tè ra quần, may mà Mạnh Mai nương đã dẫn nàng vào phòng thay quần.
Mạnh Mai nương lớn hơn nàng tám tuổi, khi ấy giống như đậu khấu đang độ xuân thì, từng cái nhăn mày, từng nụ cười tựa hoa dành dành lần đầu hé nở, vừa xinh đẹp vừa thuần khiết.