Chương 3: Tiểu chất nữ
Sau giờ ngọ, Mai Nương theo Thẩm thị đến chùa dâng hương cầu nguyện. Chùa Quan Âm Tống Tử lúc nào cũng đầy hương khói, cách rất xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
Sau khi xuống xe ngựa, Mai Nương theo sát Thẩm thị. Thẩm thị không bao giờ keo kiệt tiền hương khói, mỗi lần đều quyên tặng trên trăm lượng, sợ trời cao sẽ chặt đứt hương khói nhà họ.
Sau đó Thẩm thị đi lạy Quan Âm, Mai Nương đi mua hương, bất giác mặt trời dần ngả về tây, ráng mây đỏ tía giống như nữ tử múa lụa mỏng ở phía chân trời.
Dưới mái hiên Đông viện Tống gia cũng không yên ổn, tam cữu mẫu ở trong Nam viện lại khóc sướt mướt rồi.
Tống Nguyễn Lang âm thầm đổ mồ hôi, hỏi thăm: “Tìm được biểu ca Cúc Sênh rồi sao?”
“Vẫn chưa, bọn họ cưỡi ngựa tìm mấy chục dặm cũng không tìm được, nên làm gì bây giờ đây Đông gia?”
Tống Nguyễn Lang mệt mỏi cả một ngày, nghe tiếng khóc lóc ầm ĩ cũng đau cả đầu. Nàng thầm thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Hồng Tụ, sai người đến quan phủ một chuyến.”
Ai biết được Trang thị vừa nghe, lập tức trở nên kích động, phản bác một cách gay gắt: “Không được, không thể báo quan được. Đông gia, nếu như người ngoài biết chuyện, vậy Cúc Sênh còn mặt mũi nào nhìn người nữa đây?”
Tống Lan Nhi cũng không tình nguyện làm vậy, nói: “Đúng vậy, làm thế chẳng phải là để cho người ta chế giễu sao?… Lại nói… lại nói ta vẫn chưa thành thân nữa…”
Tống Lan Nhi mười bảy tuổi, theo lý cũng coi như là đại khuê nữ rồi, ban đầu đã định hôn với một nhà, nhưng khi chuẩn bị phát thiếp nàng ta lại không muốn, hôn sự lúc này mới kéo dài tới hôm nay.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Nguyễn Lang bị buộc phải bỏ đi ý nghĩ báo quan.
“Được rồi, cữu mẫu đi về trước, chuyện này ta sẽ điều tra.”
“Đông gia, vậy thì vất vả cho ngươi rồi, cữu cữu ngươi đi Thượng Kinh đưa thuốc, cữu mẫu chỉ có thể cầu xin ngươi.”
Vừa nói, cữu mẫu lại khóc lên, Tống Nguyễn Lang đã quen với chiêu bài này, cũng chẳng cảm thấy xót xa gì, vội kêu Tống Lan Nhi đỡ người trở về, dặn dò mấy câu chăm sóc.
Mẫu thân Tống Nguyễn Lang vốn là người chưởng quản Tống gia, ở trong Đông viện lớn nhất, tổng cộng ba viện, đình đài lầu các, lối đi quanh co, đông có hồng mai, hạ có hoa sen hoa súng, quanh năm suốt tháng không hề thiếu sắc hoa.
Đến sương phòng, Hồng Tụ bĩu môi nói: “Đông gia, chuyện Tây viện, thật ra chúng ta không quản cũng được.”
Ban đầu khi Đông viện phát tang, cũng không thấy Tây viện lo lắng, giả vờ đến phúng viếng, miễn cưỡng nặn ra vài giọt nước mắt rồi đi.
Lúc ấy Tống Nguyễn Lang mới chỉ mười tuổi, theo quy củ của tổ tiên, hẳn là sẽ do hai viện Tây, Nam thay phiên nuôi dạy. Lúc ấy Trang thị lấy lý do dưới trướng có con trai con gái, hữu tâm vô lực, không muốn chăm sóc.
Bây giờ sáu năm trôi qua, Tây viện còn không biết xấu hổ mà đi tìm tiểu thư, quả thật là da mặt còn dày hơn tường thành.
“Đông viện Tống gia là đích tôn, lại là đại chưởng quỹ, xảy ra chuyện, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Hồng Tụ gật đầu, nhưng vẫn không cam lòng, cảm thấy bất bình thay Tống Nguyễn Lang: “Trước kia khi tranh giành đại chưởng quỹ, cũng đâu thấy nghĩ đến đích tôn hay không.”
Tổ tiên Chu gia không có thói xấu trọng nam khinh nữ, tuy Tống Trường Anh là phận nữ, nhưng lại là một người rất giỏi trong chuyện làm ăn. Năm đó Tống lão gia không để ý đến sự phản đối của mọi người, dứt khoát kiên quyết giao gia nghiệp cho Đông viện.
Sau đó Tống Trường Anh qua đời, cũng giao lại cho con gái Tống Nguyễn Lang, điều này cho đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Tống Nguyễn Lang lệnh cho Hồng Tụ đi chuẩn bị xe ngựa, mới ra cửa đã thấy Tống Phán Ca đang núp ở góc tường. Tiểu cô nương nhìn nàng vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng trong đôi mắt to đen láy lộ ra sự mong ngóng.
Nàng từ từ đến gần Tống Phán Ca, ngồi xổm xuống: “Sao lại tự mình đi ra đây? Nương đâu?”
Hồng Tụ nói: “Nghe nói Nam viện cũng đi lạy Quan Âm rồi.”
Nhị cữu mẫu từ trước đến nay tin thờ thần thánh, thường xuyên đi chùa cũng không có gì lạ. Tống Nguyễn Lang khoát tay ôm lấy Phán Ca: “Vậy hôm nay tiểu cô dẫn ngươi đi chơi, được không?”
Nàng vốn tưởng rằng khuôn mặt Phán Ca và Mai tỷ tỷ có mấy phần giống nhau, không ngờ tính tình cũng không khác nhau lắm, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, nàng vừa ôm lên đã rất biết điều mà gục trên vai nàng.
Tống Nguyễn Lang ôm nàng lên xe ngựa, vừa kiểm tra cửa hàng vừa mua đồ ăn cho nàng. Đến khi tới tiệm thuốc, Tiểu Phán Ca đã hoàn toàn bị đồ ăn ngon chinh phục.
Dương chưởng quỹ của tiệm thuốc nói: “Đông gia, buổi tối ăn ở đây hay là trở về?”
Tống Nguyễn Lang để cho Phán Ca ngồi trên đùi mình, càng nhìn càng thấy yêu thích, nàng bớt thời gian liếc nhìn chưởng quỹ nói: “Ngươi đi chuẩn bị một chút, lát nữa mang đi.”