Chương 4: Cho bú
Khi nàng đang trêu chọc chất nữ, một người vội vàng đi tới tiệm thuốc, châu hoa, trâm cài tóc trên đầu rối loạn, trên trán có chút mồ hôi.
Tống Nguyễn Lang còn chưa kịp giương mắt, Phán Ca trong lòng đã hành động trước, chỉ ra cửa ê a hai tiếng.
Trái tim hoảng loạn của Mai Nương cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thi lễ với nàng: “Đông gia.”
Tống Nguyễn Lang thấy nàng hơi thở hỗn loạn, có chút tự trách nói: “Ta đã kêu Hồng Tụ nói với Nam viện sẽ đưa Phán Ca ra ngoài chơi một chút.”
Mai Nương gật đầu, dùng tay lau mồ hôi trên mặt: “Đã nói rồi, là do ta không yên lòng, sợ Phán Ca quấy rầy Đông gia.”
Tống Nguyễn Lang rút khăn tay đưa qua, cười cười: “Không đâu, Phán Ca rất ngoan ngoãn, giống như tỷ tỷ vậy.”
Lời này giống như liễu rủ đầu, trêu chọc trái tim Mai Nương. Nàng ra vẻ trấn định lấy khăn lau mồ hôi, không dám nói tiếp.
Phán Ca giãy khỏi vòng tay nàng, nóng lòng muốn cho mẫu thân xem những thứ mà hôm nay Tống Nguyễn Lang mua cho mình, lại đưa viên kẹo đến bên miệng Mai Nương.
Mai Nương: “Nương không ăn, Phán Ca ăn đi.”
Tống Nguyễn Lang lại đột nhiên đổi ý, đưa tay về phía chưởng quỹ: “Không mang về nữa, ăn ở đây.”
Mai Nương ôm lấy Phán Ca định đi, Tống Nguyễn Lang gọi nàng lại: “Lát nữa ngồi xe ngựa của ta trở về, ăn cơm trước.”
Màn đêm buông xuống, những ngọn nến đỏ được thắp sáng trên bàn, Hồng Tụ mang những món ăn thường ngày lên lầu hai, Tống Nguyễn Lang và Mai Nương ngồi ăn cùng nhau.
Phán Ca đã ăn đồ ăn vặt no nê, nhưng nàng vẫn rất quy củ ngồi trên ghế.
Tống Nguyễn Lang thấy Mai Nương ăn cơm cực kỳ câu nệ, liền dùng đũa gắp thức ăn cho nàng: “Mai tỷ tỷ không cần khách sáo với ta.”
Mai Nương gật đầu, nhìn rau trong chén, ánh mắt gượng gạo: “Ừ.”
Sau khi ăn xong, ngồi trên xe ngựa trở về, Phán Ca ở trong ngực Mai Nương ngủ thiếp đi, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, cực kỳ đáng yêu.
Tống Nguyễn Lang không nhịn được dùng tay gõ nhẹ lên chiếc mũi nhỏ của nàng, nói: “Mai tỷ tỷ ở Nam viện có tốt không?”
Mai Nương kinh ngạc khi nghe nàng hỏi như thế, hốc mắt đột nhiên khẽ run, lập tức nói: “Rất tốt.”
“Vậy thì tốt, có chuyện gì có thể tới tìm ta.”
Xe ngựa đi tới Nam viện trước, Hồng Tụ nhảy xuống xe ngựa, tiến lên gõ cửa.
Nhưng gõ hồi lâu vẫn không thấy có người mở cửa, nàng ta không khỏi lầm bầm: “Thiếu phu nhân trở về cũng không biết sao? Kỳ quái.”
Mai Nương ôm Phán Ca lảo đảo xuống xe, nhìn cửa viện đóng chặt, ảm đạm cúi đầu. Lúc này, Tống Nguyễn Lang lên tiếng: “Tới Đông viện ngủ trước đi.”
Đông viện Tống gia, sương phòng của Tống Nguyễn Lang rộng hơn, hơn nữa phòng khách đã lâu không có người ở, nàng liền sắp xếp hai mẹ con đến phòng của mình.
Dù sao đều là nữ tử, cũng không có gì kiêng kỵ.
Sau khi Mai Nương đặt Phán Ca xuống, nàng hơi lộ vẻ luống cuống. Trên giường còn có mùi hương của Tống Nguyễn Lang, nàng chậm chạp cởi áo ngoài, ngồi xuống giường.
Tống Nguyễn Lang cầm cây nến đỏ tiến đến cạnh giường, thấy Mai Nương đang mặc áo ngủ dựa vào đầu giường, khuôn mặt đỏ bừng bên ánh nến, làn da trắng nõn như phấn, đỉnh bầu ngực căng ra mở ra hai bên cổ áo không khít với nhau, có thể mơ hồ thấy được cảnh xuân bên trong.
Lần này khiến nàng nhớ tới mùa đông năm mười một tuổi ấy, cảnh tượng khi Mai Nương vừa mới sinh.
Khi đó phụ thân mới vừa qua đời không lâu, mẫu thân vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất trượng phu, cả ngày bận rộn để giải tỏa nỗi buồn, ngay cả Nam viện sinh con gái, bà cũng thoái thác để nàng thay mặt đi thăm.
Trước khi đi còn sợ mình vụng về không biết nói chuyện, nhắc lại chuyện năm xưa, khiến Mai Nương mất hứng. Thế nhưng sau khi vào viện mới phát hiện, căn bản không ai đến thăm Mai tỷ tỷ.
Mùa đông lạnh thấu xương, trong phòng ngủ vắng ngắt, nàng vén rèm đi vào bên trong thăm dò, Mai Nương trán mang ngạch, cổ áo ngủ run rẩy mở ra, trong lòng ôm một đứa bé trắng trẻo mập mạp.
Mai Nương lộ ngực, thân thể mảnh mai trắng như tuyết cùng bầu ngực nặng trĩu cực kỳ không tương xứng, đứa bé nhắm hai mắt bú núm vú đỏ thắm, dòng sữa trắng đục trào ra từ miệng đứa bé.
Mai Nương lấy khăn tay lau sữa trên khóe miệng của đứa bé, sau khi đứa bé nuốt hết sữa trong miệng, nó lại há miệng ngậm chặt đầu vú đỏ óng ánh.
Tống Nguyễn Lang lén lút nhìn, thấy đứa bé ăn thật ngon, nàng bất giác cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Mai Nương đã ôm con cả ngày, bả vai bên trái cho tới lưng đều đau nhức, nàng nhẹ nhàng ôm đứa bé sang hướng khác.
Kết quả không cẩn thận suýt nữa đã ngã khỏi giường. Tống Nguyễn Lang sải bước tới đỡ nàng, lúc ấy khuôn mặt Mai Nương đỏ bừng như máu, né tránh ánh mắt của nàng.
Ánh mắt Tống Nguyễn Lang không tự chủ được di chuyển xuống dưới, úm vú ẩm ướt và sáng bóng có màu đỏ tím, có vết lõm do vết cắn của đứa bé.
Mai Nương sau khi nhận ra đã che lại quần áo, cố giả bộ bình tĩnh để dỗ con, nhưng Tống Nguyễn Lang vẫn nhìn thấy sữa rỉ ra từ núm vú thấm qua lớp vải áo.
Tống Nguyễn Lang vốn đã quên mất cảnh tượng đó, nhưng vì cùng giường chung gối với Mai Nương, cảnh tượng đó lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Tống Nguyễn Lang ngủ đến nửa đêm thì thấy miệng đắng lưỡi khô, đang định đứng lên uống nước thì phát hiện trên người hơi nặng, là cánh tay của Mai Nương vắt qua người Phán Ca, khoác lên người nàng.