Chương 6: Dỗ ngủ
Người lớn bị ức hiếp đều học cách giấu trong lòng, nhưng trẻ nhỏ lại không biết cách giấu diếm. Trời vừa tối, Phán Ca đã bắt đầu sốt cao, toàn thân nóng như lửa đốt.
Mai Nương vô cùng hoang mang sợ hãi, người duy nhất nàng có thể nghĩ đến chỉ có Tống Nguyễn Lang.
Lúc đó Tống Nguyễn Lang mới từ ruộng trở lại, cả ngày vội vàng thu hoạch, lại thuê nông hộ gần đó hỗ trợ mới miễn cưỡng thu hoạch được vài mẫu bạch truật.
“Dương chưởng quỹ, nhớ nhất định phải thông gió, chờ mấy ngày nữa phơi khô, nếu không sẽ bị mốc.”
Dương chưởng quỹ tiễn Tống Nguyễn Lang ra cửa: “Đông gia yên tâm, ngài cứ về nghỉ ngơi trước đi, trời đã không còn sớm nữa.”
Còn chưa lên xe ngựa, Mai Nương đã vội vã chạy tới, Tống Nguyễn Lang nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng, vội vàng đi qua.
“Sao thế?”
Mai Nương toàn thân ướt sũng, nghẹn ngào nói: “Phán Ca bị sốt rồi.”
Tống Nguyễn Lang vừa chạm vào, lập tức ôm vào lòng, nói: “Hồng Tụ, đi tìm mấy bộ quần áo sạch sẽ đến đây.”
Tống Nguyễn Lang vào phòng, để đại phu ngồi đó, kéo cánh tay Phán Ca ra, sau khi chẩn mạch một hồi thì kê đơn thuốc.
Mai Nương đứng ở một bên lòng như lửa đốt, không ngừng tự trách mình.
Hồng Tụ tìm quần áo đến: “Thiếu phu nhân, ngài theo ta lên lầu đi.”
Mai Nương lắc đầu không chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm Phán Ca đang ở trong lòng Tống Nguyễn Lang.
Thừa dịp học đồ trong tiệm thuốc đi nấu thuốc, Tống Nguyễn Lang thay quần áo ướt cho Phán Ca, rồi quay đầu nhìn Mai Nương đang hoảng sợ: “Mai tỷ tỷ cũng đi thay xiêm y đi.”
Dứt lời, Tống Nguyễn Lang ôm Phán Ca xuống lầu, để lại một mình nàng ở trên lầu thay quần áo.
Đến khi Mai Nương xuống lầu, thấy Tống Nguyễn Lang đang đút thuốc cho Phán Ca, lúc này hai chân nàng như mọc rễ ở thang lầu, đôi mắt ẩm ướt ánh lên sự đau lòng.
Uống thuốc xong, Tống Nguyễn Lang đưa hai mẹ con về nhà, trên đường Mai Nương cố ý muốn ôm lấy con gái.
Tống Nguyễn Lang thấy thế hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Mai Nương vẫn luôn nhìn đứa trẻ đang ngủ say: “Không có chuyện gì, là ta vô ý, để Phán Ca bị lạnh.”
Tống Nguyễn Lang vốn định trực tiếp đưa người về Đông viện, nhưng bị Mai Nương ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là đưa Hồng Tụ quay đầu đến Nam viện.
Mưa rơi ngày càng nặng hạt, Hồng Tụ có gọi cửa thế nào cửa cũng không mở, cuối cùng tức giận quay trở lại.
Lúc đó trong lòng Tống Nguyễn Lang có cảm giác sung sướng không nói nên lời, có lý do hợp lý đưa Mai Nương đến Đông viện.
Đặt Phán Ca xuống, Mai Nương ngồi xuống giường, lòng bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vỗ về đứa nhỏ.
Tống Nguyễn Lang cởi áo nằm xuống, nói: “Ngủ đi.”
Mai Nương ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt ngân ngấn nước, một lúc sau mới chậm rãi nằm nghiêng vào trong.
Tống Nguyễn Lang mệt mỏi cả ngày, đầu vừa chạm gối đã ngủ, ban đêm nghe thấy bên tai có giọng nói rất thấp, nàng mông lung mở mắt, mới phát hiện Mai Nương đang khóc.
Mai Nương chôn mặt ở trong chăn, tiếng khóc phát ra giày vò như chết đuối.
Tống Nguyễn Lang xoay người ôm lấy nàng từ phía sau, dịu dàng vỗ về nàng giống như đang dỗ Phán Ca: “Trẻ nhỏ đổ bệnh không thể tránh được, Mai tỷ tỷ đừng quá tự trách mình.”
Tiếng khóc trong chăn lập tức dừng lại, thân thể Mai Nương giống như dây cung bị kéo căng. Tống Nguyễn Lang không nghe thấy tiếng khóc, chẳng bao lâu lại ngủ mất.
Mai Nương nhìn cánh tay nàng vắt ngang hông mình, thức trắng đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, Mai Nương chưa ăn sáng đã trở về Nam viện, Tống Nguyễn Lang không giữ được nàng, đành để nàng quay về.
Sau đó, khi ăn sáng, chợt nhớ ra thuốc của Phán Ca còn chưa lấy, Tống Nguyễn Lang tự mình đến Nam viện. Nào ngờ, vừa vào viện đã nghe tiếng Nhị cữu mẫu khiển trách, nói những lời mỉa mai.
“Thỉnh an Nhị cữu mẫu.”
Một tiếng kêu vang dội khiến ba nữ nhân trong nội đường đều nghe thấy rõ ràng, Thẩm thị lập tức thay đổi sắc mặt, cười đứng dậy.
“Sao Đông gia lại rảnh rỗi tới đây? Mau, còn chưa dùng điểm tâm đúng không?”
Tống Nguyễn Lang sải bước đi qua, nhìn về phía Mai Nương đang đứng: “Sao biểu tẩu lại đứng?”
Thẩm thị sợ nhất chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, nghe vậy lập tức vẫy tay kêu Mai Nương: “Không có đứng, Mai Nương mau ngồi xuống ăn cơm.”
Tống Nguyễn Lang đặt thuốc lên bàn: “Đã ăn ở Đông viện rồi. Đây là thuốc của Phán Ca, đêm qua vốn định đưa biểu tẩu về, nhưng gọi cửa một lúc lâu không có ai mở, cũng không thể đứng mưa ướt được.”
Thẩm thị cười khan hai tiếng: “Thì ra là như vậy, đa tạ Đông gia.”
“Không cần cảm ơn, vậy ta đi trước, Nhị cữu mẫu không cần tiễn.”
Tống Nguyễn Lang thưở nhỏ đã không thích đến Nam viện, vội vã nói hai câu rồi rời nhà chính. Mới vừa đến trong sân đã thấy Vọng Đệ đang ngồi chơi một mình, tay chân đầy bùn đất.
Nàng tin mắt nhận ra túi kẹo đường trên tay đứa trẻ, trong lòng đoán được tại sao hôm đó Phán Ca lại tới Đông viện.