Chương 8: Tình nghĩa từ nhỏ
Lúc này Kim Viện nói là vậy, nhưng nếu là năm năm trước, nàng ta tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.
Nàng ta từ nhỏ đã ái mộ Tống Quan Trúc, dùng mọi cách lấy lòng Thẩm thị, thân thiết mà gọi bà ta là dì. Vốn dĩ tưởng rằng hôn sự sẽ thuận lợi, ai ngờ trong lòng Thẩm thị lại hoàn toàn chướng mắt Kim Viện.
Thẩm thị muốn môn đăng hộ đối, thế nên Mạnh Mai Nương mới là con dâu tốt nhất của bà ta. Nhưng Kim Viện không biết chuyện, cho đến khi thấy khua chiêng gõ trống mới hiểu ra.
Lúc ấy Kim Viện đi tìm cái chết, đợi một năm, Thẩm thị đột nhiên tới cửa chịu nhận lỗi, nói bằng lòng cho nàng ta vào cửa, nhưng chỉ là thiếp thất.
Kim Viện yêu mà không có được, đã đồng ý. Ban đầu khi mới vào cửa, Tống Quan Trúc luôn luôn che chở nàng ta, nhưng sau khi sinh đứa nhỏ, giống như nước đun sôi, từ từ nguội lạnh.
Thẩm thị: “Chuyện này ngươi không thể trách người khác được. Lúc cầu thân ta đã nói rõ, là chính ngươi gật đầu đồng ý.”
Lời này khiến Kim Viện đuối lý, lập tức không nói được gì nữa, rầu rĩ quay mặt đi.
Sau khi hai người nghe cãi vã, Mai Nương mới có cơ hội chen vào nói: “Nương, nghỉ ngơi trước đã.”
Thẩm thị né tránh tay nàng đang muốn đỡ: “Ngươi đi về trước chăm sóc Phán Ca đi, Kim Viện lưu lại, ta có chuyện muốn nói.”
Mai Nương thi lễ rồi rời đi, có điều nàng chưa đi xa, mà núp ở bức tường chỗ khúc quanh.
Gả vào đây sáu năm rồi, nàng hiểu Thẩm thị rất rõ. Trong gia yến Kim Viện đã nói những lời đó, nhất định bà ta đã nghe ra.
Quả nhiên, không lâu sau đã nghe Thẩm thị hỏi: “Ngươi vừa nói Mai Nương bất chính, có thật không?”
Kim Viện nhướng mắt, cả giận: “Ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả bộ sao?”
Thẩm thị: “Thật không?”
“Biểu ca nhà mẹ đẻ nàng tới cửa sau tìm nàng, hai người đụng chạm, ở bên ngoài một lúc lâu mới trở về.”
Lời này khiến Thẩm thị giận đến phát run, liên tục mắng mấy câu không biết xấu hổ.
Mai Nương ở sau tường tâm xám như tro tàn, toàn thân bất lực mềm nhũn dựa trên vách tường, giống như mình có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Ngày tiếp theo, Hồng Tụ tay cầm khuyên tai ngọc bích sáng long lanh bước vào phòng, giao cho Tống Nguyễn Lang đang tính sổ sách: “Cái này phát hiện được ở hiệu cầm đồ.”
Tống Nguyễn Lang liếc mắt một cái đã nhận ra là của Cúc Sênh: “Xem ra người vẫn chưa ra khỏi thành.”
Tống Nguyễn Lang không nhanh không chậm đứng dậy: “Nói cho cữu mẫu, không cần nôn nóng, hai ngày nữa hắn sẽ tự quay về.”
Hồng Tụ cầm xiêm y, hầu hạ Tống Nguyễn Lang mặc vào: “Đông gia, thứ Cúc Sênh thiếu gia đem đi cầm chính là khuyên tai ngọc hắn đeo từ nhỏ, chỉ có hai mươi lượng, có thể thấy đã cùng đường mạt lộ rồi.”
“Thế thì chưa chắc.”
Cúc Sênh từ nhỏ quần áo lụa là, nếu không phải tam cữu ép hắn vào học đường mấy năm, đoán chừng ngay cả chữ cũng không biết.
Mấy năm trước đi tiệm thuốc, ngay cả ngân phiếu thật giả cũng không phân biệt được, hiển nhiên không biết giá trị của khuyên tai ngọc, cầm lấy hai mươi lượng, còn cho rằng mình chiếm được lời lớn.
“Đông gia, vậy ngài còn quản sao?”
Tống Nguyễn Lang: “Đại hôn của Cúc Sênh là vào cuối năm, đến lúc đó Nhị cữu Tam cữu cũng đã trở lại, có quản hay không cũng đều là chuyện này.”
Huống chi, với tính tình của Tam cữu, biết Cúc Sênh bỏ trốn cùng nữ tử thanh lâu, nhất định sẽ chặt đứt chân hắn.
“Chờ qua hai ngày này rồi nói sau.”
Những chuyện vụn vặt của Nam viện nên để nó ầm ĩ trước, làm ăn cũng không thể hoang phế, nó liên quan đến kế sinh nhai của trên dưới một trăm miệng ăn.
“Đúng rồi, hai ngày này ngươi đến Nam viện nhiều một chút, ta sợ Phán Ca có việc gì, Mai tỷ tỷ lại giống như lần trước.” Hoảng hốt dến mức cái gì cũng quên, trời mưa ngay cả dù cũng không mang.
May mà gặp nàng, nếu không gặp, hai mẹ con chắc chắn sẽ đều ngã bệnh.
Hồng Tụ cười nói: “Đông gia, sau khi lão gia phu nhân lần lượt qua đời, chúng ta và Mạnh gia đã ít lui tới. Tuy rằng Mạnh tiểu thư đến Nam viện, nhưng ta thấy nàng với ngài cũng không thân thiết.”
Chuyện mà người sáng suốt có thể nhìn ra được, Tống Nguyễn Lang sao lại không biết. Chẳng qua ban đầu Mai Nương không mở miệng với nàng trước, tính tình của nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ lấy lòng, nhưng chuyện nàng thấy được, thì không thể bỏ qua.
Nên chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Tình nghĩa từ nhỏ sao có thể dễ dàng xa lạ như vậy, chẳng qua cả hai đều không rảnh rỗi mà thôi.”
Từ hôm đó đến mấy ngày sau, Hồng Tụ thường xuyên đến Nam viện tặng đồ, hai lần đầu còn có thể nghe Thẩm thị hô to gọi nhỏ, nhưng sau đó không nghe thấy gì nữa.
Chẳng qua nàng ta phát hiện Mai Nương thường xuyên một mình rơi lệ, hỏi thì nàng chỉ lắc đầu nói không có chuyện gì.