3 – Ngoại truyện 3: Tuổi thơ
“Mau trả cho tôi!”
Lúc hoàng hôn, Âu Tiểu Điềm lúc đó mười tuổi, cô bé bất chấp ánh nhìn của người đi đường, nhìn lên cây gào to.
“Đừng có lấy bong bóng của tôi mà hu hu hu… Trả lại cho tôi hu hu hu…” Cô bé khóc nức nở, cố gắng hết sức để nhảy lên nhưng không thể bắt được quả bóng bị mắc kẹt trên tán cây.
Những gì người qua đường nhìn thấy là một quả bóng bay bị mắc kẹt trên cây cao, một cô bé đang gào to với cái cây. Kỳ lạ thay, thứ Âu Tiểu Điềm nhìn thấy chính là một hai con quỷ nhỏ đang cười khúc khích quan sát dáng vẻ của cô bé, khi cô bé cố gắng nhảy lên mà không sao với được quả bóng bay.
Con quỷ toàn thân đỏ ngầu nói với cô bé: “Ha ha ha, cô nhóc này có thể nhìn thấy hai chúng ta, thú vị thật, thú vị thật.”
Con quỷ màu xanh quay đầu hỏi con quỷ màu đỏ: “Người anh em, ông nói xem, nếu hai chúng ta làm hỏng đồ chơi của cô nhóc này, nhìn nó khóc sướt mướt có phải rất thú vị không?”
“Con người mà có thể nhìn thấy quỷ, quả thật là ly kỳ, ông có ngửi thấy mùi hương thơm ngọt này không? Có phải nó phát ra từ trên người cô nhóc này không? Nhìn bộ dáng cũng khá mềm mại, đồ ăn ngon, đồ ăn ngon.” Quỷ đỏ lộ ra cái răng nanh vàng vàng: “Hay là bắt cóc nó, cắn một miếng thịt của nó uống với rượu ngon, cũng rất mất hồn.”
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt con quỷ xanh, nó phụ họa: “Mẹ nó, người anh em, ông thật thông minh, ý kiến này rất được! Lần trước ăn thịt người phụ nữ kia không ngon, thịt lại già, tôi nhổ vào.”
Thấy không lấy được bóng bay, mà quỷ trên cây cũng chẳng lạ gì, Âu Tiểu Điềm nghĩ hay là thôi đi… Cũng không phải chỉ có lần này cô bé bị cướp đồ, cùng lắm là xin mẹ mua cho mình cái khác. Lúc cô bé đang chuẩn bị xoay người bỏ đi, quỷ đỏ gọi cô bé lại: “Này nhóc con, ông đây có thể giúp nhóc lấy thứ này xuống, có điều hai chúng tôi giúp nhóc, nhóc phải cho chúng tôi chút lợi ích, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, nhóc hiểu không?”
“Tôi không hiểu, nếu các ông muốn thì bóng bay kia cho các ông đấy, tôi không cần.” Âu Tiểu Điềm không muốn dây dưa nữa, cô bé muốn chạy, nhưng hai chân giống như bị dính chặt xuống đất, không nhúc nhích được.
Quỷ xanh nhảy xuống khỏi cây, cất giọng the thé: “Nhóc con, đừng có không biết điều, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Hai anh em tôi ăn mấy miếng thịt của nhóc, nhóc cũng không chết được.” Không phải là không thể giải quyết cô bé ngay lập tức, tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của con người quả thực rất thoải mái!
“Đừng, đừng tới đây!” Lần này Âu Tiểu Điềm thật sự sợ hãi, lúc trước mấy con quỷ nhỏ kia cũng chỉ đùa cợt cô, không có ai muốn ăn thịt cô thế này cả.
Quỷ đỏ hét xuống dưới tán cây: “Anh em, tôi quay về chuẩn bị rượu, ông nhanh lên một chút, tôi nóng lòng muốn ăn thịt rồi.” Quỷ đỏ nói xong lập tức biến mất.
“Không vấn đề, tôi sẽ về ngay.” Khi quỷ xanh chộp được cánh tay của Âu Tiểu Điềm, nó đột nhiên thét chói tai: “A! A! A! Tay của tôi, tay của tôi…”
Đứng giữa bọn họ chính là cô gái tóc đen bồng bềnh, xinh đẹp tuyệt trần, cô lạnh mặt vặn gãy cổ tay tên quỷ xanh, chưa nghe nó kêu trời trách đất xong đã hất tay ra xa, quăng nó đụng mạnh vào trên cây khô.
“Cút.” Giọng cô gái thờ ơ nhưng lại khiến người ta ớn lạnh. Cô rất muốn thẳng tay giết chết đồ khốn kiếp này, nhưng cô bé kia còn nhỏ, cô không muốn để cô bé phải chứng kiến cảnh máu tanh khi còn nhỏ tuổi.
Quỷ xanh tự biết nó không phải là đối thủ của cô gái này, lập tức bỏ chạy chứ không chịu thiệt.
Sau khi Âu Tiểu Điềm nhìn rõ khuôn mặt cô gái, nước mắt cô bé lập tức chảy lách tách, chạy lên trước ôm lấy thắt lưng cô gái: “Hu hu hu… dì Nguyệt Nguyệt, hu hu, Tiểu Điềm sợ lắm…”
Tiêu Nguyệt không thích tiếp xúc quá gần với người khác, nhưng vẫn ôm lấy cô bé, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc, không sao rồi, dì Nguyệt Nguyệt ôm con một cái sẽ không sợ nữa, đúng không?”
“Vâng.” Âu Tiểu Điềm được dỗ dành yên lòng, ở trong ngực Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Nguyệt: “Về nhà thôi.”