Chương 100
Ngọn núi lớn bị một tầng mây mỏng bao phủ lấy, xa xa có tuyết trắng xóa nối dài cả một vùng. Những con chim sẻ không biết đậu ở đâu đang cất tiếng hót ríu rít vui sướng, vài con chim khách đang đút mồi cho con non. Buổi sáng trên núi lúc nào cũng vừa náo nhiệt lại vừa thanh bình như thế.
Ngoan ngoãn để cho Lăng Gia dìu từng bước xuống núi, cô không còn sức, chỉ đành giao toàn bộ sức nặng của cơ thể mình cho Lăng Gia. Lăng Gia mệt gần chết, Lữ Nam cũng mệt suýt tắt thở, lên núi thì dễ còn xuống mới khó, Lữ Nam lên núi đã mệt lắm rồi nhưng lúc xuống còn phải vác thêm một đống đồ, đó là chưa kể việc cô đang đi trên đôi cao gót như đôi cà kheo kia.
Hơn một giờ sau, cuối cùng ba người cũng ngồi được lên xe. Thấy Lữ Nam sắp đuối, Lăng Gia để cho Lữ Nam ngồi sau chăm sóc cho Lộ Lộ, còn Lăng Gia thì nhanh chóng lái xe chạy về nhà.
Lộ Lộ đã mê man không biết trời đất gì nữa, cô dựa vào vai Lữ Nam rồi ngủ mất.
Về đến nhà, Lăng Gia và Lữ Nam hợp sức lại dìu Lộ Lộ đặt trên giường. Lăng Gia gọi bác sĩ tới, sau khi kiểm tra sơ bộ xong, bác sĩ truyền dịch cho Lộ Lộ. Còn Lộ Lộ thì mí mắt nặng trĩu, cô không ý thức được mình đang ở đâu, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Lăng Gia hỏi bác sĩ: “Cô ấy có cần phải đến bệnh viện không?”
Bác sĩ đáp: “Bây giờ thì không cần, may là em gọi chị đến kịp thời đấy. Cô ấy sốt đến bốn mươi độ rưỡi, nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn thì kiểu gì cũng nguy. Đợi truyền xong hai bình này, nếu cô ấy hạ sốt thì không cần truyền thêm nữa, chỉ cần uống thuốc thôi. Còn vẫn không hạ sốt thì phải truyền tiếp, nếu thế thì em phải gọi điện cho chị.”
“Vâng, còn cần chú ý thêm điều gì không?”
“Cho cô ấy ăn những thứ dễ hấp thu, uống nhiều nước, nhớ cho cô ấy uống thuốc đúng giờ.”
Bác sĩ để lại mấy liều thuốc rồi đi, thấy Lộ Lộ không còn gì đáng ngại, Lữ Nam thở dài nhẹ nhõm. Cô lập tức gọi điện thoại báo cho Tang Du biết đã tìm được Lộ Lộ, bảo Tang Du xong việc thì đến thẳng nhà Lăng Gia thăm Lộ Lộ.
Tang Du nghe được tin xong, không ngồi yên được, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy đến nhìn Lộ Lộ một chút, nhưng rồi lại nghĩ đến việc Lộ Lộ đã có Lăng Gia ở bên cạnh chăm sóc, vội vàng đến thăm hỏi như vậy không được phù hợp với thân phận của mình cho lắm. Lỡ như lúc đó mà không kiềm chế được cảm xúc, thì không những làm cho Lăng Gia khó xử mà cũng sẽ khiến cho Lữ Nam đau lòng. Tang Du nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành phải dằn lòng lại, quyết định chờ đến lúc tan làm mới đến thăm Lộ Lộ.
Lữ Nam cất điện thoại, ba chân bốn chẳng chạy ra phòng khách của Lăng Gia, ngã thẳng cẳng xuống giường, bất tỉnh nhân sự.
Lăng Gia cầm lấy điện thoại của Lộ Lộ xem xét, chẳng trách tắt máy, thì ra điện thoại đã hỏng mất rồi. Ngày mai phải mua cho Lộ Lộ một cái mới thôi.
Lăng Gia đặt điện thoại xuống, cô nằng nghiêng trên giường, vòng tay qua hông của Lộ Lộ. Sốt bốn mươi độ rưỡi, chắc hẳn là Lộ Lộ khó chịu lắm? Cô hôn một cái lại một cái lên mặt Lộ Lộ, cuối cùng lòng cũng yên ổn trở lại.
Lăng Gia chợp mắt nằm bên cạnh ngủ cùng Lộ Lộ, cô cũng rất mệt mỏi. Bao nhiêu ngày Lộ Lộ mất tích là bấy nhiêu ngày Lăng Gia bị mất ngủ, tim giống như bị khuyết đi một phần, lần đầu tiên trong đời cô nếm trải thứ cảm giác dày vò này. Khoảnh khắc đó khi ôm Lộ Lộ vào lòng, Lăng Gia biết cuối cùng cô đã không còn phải mất ngủ nữa.
Lăng Gia chỉnh đồng hồ báo thức rồi tranh thủ chợp mắt, còn phải rút kim truyền cho Lộ Lộ, cô không dám ngủ quá lâu.
Đồng hồ báo thức vang lên, Lăng Gia vội vàng ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, vẫn còn gần nửa bình nhưng Lăng Gia không dám ngủ tiếp. Gần nửa bình thì sẽ hết nhanh thôi, cứ ngồi chờ cho chắc ăn.
Lăng Gia sờ lên trán của Lộ Lộ, khá tốt, đã không còn nóng sốt như lúc nãy.
Một lúc sau, Lăng Gia cẩn thận rút kim ra, động tác hết sức cẩn thận và nhẹ nhàng, cô chỉ sợ làm Lộ Lộ đau.
Lộ Lộ dần dần tỉnh lại, đầu óc nhất thời trống rỗng, vài giây sau mới tỉnh táo trở lại. Mùi hương quen thuộc của người kia, lại về nhà rồi, Lộ Lộ thầm than thở.
Lăng Gia lấy bông băng ấn trên vết kim, hỏi: ”Tôi làm em đau à?”
Lộ Lộ lắc đầu.
Lăng Gia thở phào, rót cho Lộ Lộ một cốc nước, chờ cô uống xong, Lăng Gia mới hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Không đói, không muốn ăn.”
“Để tôi nấu chút gì đó, uống thêm nước đi.” Lăng Gia đưa nước cho Lộ Lộ, đợi cô uống xong, lại nằm nhoài xuống bên người Lộ Lộ, Lăng Gia nói: “Đáng ra hôm đó tôi không nên nổi giận như thế, nói toàn những lời quá đáng, chắc đã làm em tổn thương đúng không? Tôi sai rồi, đừng trách tôi nhé, được không?”
“Chị đã đồng ý với tôi rằng sẽ không bao giờ nói chia tay, nhưng cuối cùng chị vẫn cứ nói” Đôi mắt của Lộ Lộ ứa nước, cô đưa tay lên tự lau đi, nói: “Tôi không biết đó là những lời bộc phát trong lúc nóng giận hay chính là lời sâu trong lòng chị nghĩ đến, cho nên mới dọn đồ ra đi. Chị nói tôi không tin chị, nhưng thật sự không phải như thế. Hai người ở cạnh bên nhau thì lòng tin là điều quan trọng nhất, tôi vẫn luôn hiểu điều đó. Lúc nói chuyện với Tiểu Chu về những người theo đuổi chị, đó chỉ bởi vì tôi thấy chuyện đó thú vị chứ không nghĩ đến điều gì khác, tôi không nên lôi chuyện riêng tư của chị ra để bàn tán với anh ta… Chị chỉ trích tôi về chuyện đó là đúng, đừng áy náy.”
“Ừ”
“Vậy là được rồi.”
“Trời lạnh thế này em chạy lên núi làm gì, không muốn sống nữa à?”
“Không phải như thế” Lộ Lộ khép hờ hai mắt, cặp lông mi cong dài che mất nửa đôi mắt “Lúc đó không còn nơi nào để đến, không biết đi đâu, tôi lên đại một cái xe buýt thế là xe đưa tôi đi đến ngọn núi đó. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng quả nhiên hai chúng ta thật có duyên, ngay cả nơi tôi vô tình đến cũng là nơi mà cả đời tôi không thể quên được. Tôi rất nhớ chị, cho dù chị có nói ra lời chia tay với tôi thì tôi vẫn rất yêu chị, dù chị cho rằng tôi không tin chị nhưng thật ra tôi rất tin chị… tôi tin tưởng từng lời mà chị nói, thế nên khi chị nói muốn chia tay, tôi cũng tin. Lăng Gia, đôi khi những lời trong lúc tức giận cũng là lời nói thật lòng. Đúng là tôi chưa hiểu rõ về chị, sự khác biệt giữa chúng ta là quá lớn, căn bản là tôi chẳng thể nào đuổi kịp theo bước chân của chị, chị nên có một người tốt hơn mới xứng… Chuyện này tuy rằng nhỏ, nhưng cũng đủ để chứng minh rằng giữa chúng ta có vấn đề. Chuyện nhỏ ngày càng tích lũy lại sẽ thành mâu thuẫn lớn, có biết bao nhiêu cuộc tình đã tan vỡ cũng chính vì những vấn đề nhỏ, con đê ngàn dặm còn có nguy cơ bị vỡ chỉ bởi một tổ kiến nhỏ nữa là. Cả hai chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xem chúng ta nên làm gì tiếp theo. Ngày mai khỏe hơn rồi, tôi sẽ đến phòng làm việc ở một khoảng thời gian, chúng ta vẫn nên tạm thời tách ra mới tốt.”
“Không được, như vậy không tốt.” Lăng Gia cầm chặt lấy tay của Lộ Lộ “Đừng tự ti, tuyệt đối đừng bao giờ tự ti… Tôi không cần ai tốt hơn, tôi chỉ cần em, đối với tôi thì em là người tốt nhất. Đừng rời khỏi tôi, không có em tôi chẳng khác nào tàn phế. Vấn đề của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau giải quyết, nhưng đừng rời bỏ tôi, chúng ta luôn ở bên cạnh nhau được không?”
Lộ Lộ cười xót xa, nhẫn tâm nói: “Tôi là người dễ xúc động, không biết xử lý tình huống, cũng không biết làm thế nào để hòa hợp với bạn bè của chị, ngoài vẽ tranh thì tôi chẳng còn biết gì khác. Lăng Gia, tôi không đáng để chị bận tâm lo nghĩ. Tôi không nói chia tay, chỉ nói là hãy tạm rời xa nhau. Chúng ta hãy tách ra một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian đó, chị cứ đi tìm những người khác, nếu như chị tìm được ai phù hợp hơn tôi, tôi sẽ chúc phúc cho chị.”
“Em nói gì vậy! Sao em có thể xem tôi như một quả bóng, tùy ý muốn đá cho ai thì đá?” Lăng Gia vừa bực vừa căng thẳng “Em có biết là em đã rất tốt rồi không, em có phòng làm việc, được làm công việc mà em yêu thích, tiền kiếm được đủ để nuôi sống gia đình, có những người bạn đối xử với em bằng tấm lòng chân thành nhất, mấy người được như em? Có đáng giá hay không, chỉ có tôi mới biết, lời nói của người khác không có giá trị! Là tôi làm cho em tự tị đúng không? Thế thì tôi nghỉ việc, sau này em nuôi tôi nhé? Đừng tách ra, chúng ta cùng nhau cô gắng, nhé?”
Nét mặt lo sợ của Lăng Gia làm cho Lộ Lộ đau lòng, cũng mềm lòng. Trước đây khuôn mặt của Lăng Gia chỉ có tự tin, luôn ngập tràn mưu kế tính toán, nào có sự bối rối như bây giờ?
Nếu vẫn yêu, nếu không muốn chia tay vậy thì cần gì phải cố chấp? Người ta thường nói đời là bể khổ, đã thế thì cần gì phải làm nhau thêm khổ nữa?
Lộ Lộ im lặng thật lâu, lúc trước bởi vì mình cố chấp không chịu cúi đầu yếu thế nên mới mất đi Tang Du, kết quả là ai cũng tổn thương, lần này thì sao? Còn muốn dẫm lên vết xe đổ ngày nào? Người ta thường nói mất bò mới lo làm chuồng nhưng cũng thường nói không có gì là quá trễ, chỉ mong là vậy, chỉ mong mình có thể bỏ được tật xấu của bản thân, chỉ mong mình và Lăng Gia được lâu bền, nhưng sao lòng cứ luôn cảm thấy bất an? Người đã từng quỳ gối xuống như mình có còn đứng thẳng trước mặt Lăng Gia được nữa không? Cho dù có lại đứng lên, thì nên đối mặt với Hoàng Úy Nhiên như thế nào?
Thôi, cứ học theo Tần Hạo vậy, Tần Hạo bị Hoàng Úy Nhiên làm tổn thương làm tự trọng vẫn một lần nữa đứng dậy được, còn thản nhiên bước về phía trước, thì sao mình lại không thể? Người đàn ông bị phụ nữ xem như trai bao cũng chẳng khá hơn bao nhiêu so với một cái quỳ gối.
Lăng Gia nhìn Lộ Lộ mặt nhăn môi nhếch, lòng thấy bất ổn, Lăng Gia hiểu Lộ Lộ đang đấu tranh nội tâm. Mặc dù cô chắc chắn sẽ không để Lộ Lộ đi, nhưng lòng vẫn cực kỳ hồi hộp lo lắng.
Kim giây tích tắc không biết qua bao nhiêu vòng, cuối cùng Lộ Lộ mới cầm lấy tay của Lăng Gia, thở dài nói: “Sau này đừng nói lời chia tay nữa, được không?”
“Ừ, sẽ không bao giờ nói nữa” Lăng Gia biết Lộ Lộ sẽ không bỏ cô mà đi, mũi cảm thấy xót, mừng đến bật khóc.
Lộ Lộ lau nước mắt của Lăng Gia, cười nói: “Chị khóc xấu quá đi mất, sau này đừng có khóc nữa.”
“Vậy sau này em cũng không được tự ti, càng không được bỏ đi mất tăm mất tích. Hai ngày qua tôi sợ gần chết, mãi đến tận bây giờ hết sợ.”
“Ừ, vất vả cho chị. Chị đến chỗ Tần Hạo và Mai Hinh tìm tôi?”
“Đúng vậy, tôi còn gọi điện cho cả Viên Viên và Tang Du nữa.”
“Ôi, lát nữa phải gọi điện lại cho họ, nói với họ là tôi đã trở về, nếu không mọi người sẽ lo lắng.”
“Được, lát nữa sẽ gọi ngay.”
Lăng Gia ôm lấy Lộ Lộ, nói: “Chuyện em đến tìm Hoàng Úy Nhiên, tôi đã biết hết. Đần ạ, sao lại nhận phần thiệt về mình? Sau này đừng như thế nữa! Có nghe hay không?”
“Oái! Sao toàn nhắc lại những chuyện mà người ta muốn quên đi vậy hả! Thật là, mất mặt quá!” Lộ Lộ chôn cả khuôn mặt đỏ bừng của mình xuống gối, khẽ nói: “Tôi sợ bởi vì tôi nên quan hệ giữa chị và Hoàng Úy Nhiên trở nên căng thẳng, đúng lúc chị nói ra lời chia tay, vậy nên tôi mới đến tìm chị ta. Vốn định chân thành xin lỗi Hoàng Úy Nhiên và nói cả chuyện chúng ta đã chia tay cho chị ta biết, không còn chứng ngại vật là tôi, tất nhiên hai người sẽ không còn bị ngăn cách. Như thế thì sau này chị cũng không trách tôi nữa… tôi cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ai ngờ không được như mong muốn, nhưng dù sao thì cũng không còn khúc mắc nữa. Sao chị biết được chuyện tôi đến tìm Hoàng Úy Nhiên?”
“Úy Nhiên nói cho tôi biết.”
Lộ Lộ suy nghĩ một lát rồi nói: “Đừng vì chuyện này mà làm căng với chị ta, được không?”
Lăng Gia ôm Lộ Lộ vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu của Lộ Lộ, cô nhíu mày nói: “Chuyện này tôi biết phải làm gì, em đừng lo lắng, nhé?”
“Ừ” Lộ Lộ không muốn tiếp tục đề tài này mãi, chuyện không vui đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, cô không muốn nhắc lại. Giống như những ngày đầu vất vả khởi nghiệp, khó khăn đã tuột lại ở quá khứ thì cứ để nó lại ở quá khứ, cô không ai muốn nhắc lại nữa. Chờ đến khi thật sự có thể xem nhẹ được những tháng ngày đó rồi mới nói sau.
Lộ Lộ biết bây giờ tâm tình của Lăng Gia cũng giống như mình, ít nhiều gì lòng cũng có chút nặng nề, cô không muốn Lăng Gia phải suy nghĩ nhiều thêm nữa. Lộ Lộ muốn chuyển đề tài đến những chuyện thoải mái hơn, vì thế cô đưa tay vuốt qua ngực của Lăng Gia, không hài lòng nói: “Sao lại nhỏ mất đi rồi này? Chắc là chị lại không ăn cơm chứ gì, mới không ăn mấy ngày đã nhỏ đi trông thấy, chán quá đi mất.”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ lại kiếm chuyện để cợt nhả, tâm trạng cô cũng lập tức khá hơn nhiều. Cô luồn tay vào áo ngủ của Lộ Lộ sờ soạng, nói: “Không phải em cũng nhỏ đi mất rồi à? Còn dám nói tôi!”
“Chị thè lưỡi ra đi.”
“Để làm gì?”
“Thè ra đi mà.”
“Tôi không phải Hắc Bạch Vô Thường, thè lưỡi ra làm gì?”
“Chị không làm theo tôi sẽ tức giận.”
Lăng Gia không nói gì, chỉ đành thè ra nửa cái lưỡi.
Lộ Lộ tiến lại gần, nhằm vào cái lưỡi kia cắn mạnh một cái. Lăng Gia đau đến suýt co giật, Lộ Lộ đắc ý nói: “Đây là phạt chị tội nói linh tinh, sau này không được tái phạm nữa. Lúc Tần Hạo có chuyện, chị nói không đánh thì không chừa, đây là tôi làm theo lời chị vậy nên đừng có trách tôi. Đương nhiên tôi cũng có lỗi, nhưng tôi đã ở trên núi hưởng ba ngày gió núi rồi, ông trời đã giúp chị trừng phạt tôi. Xem như chúng ta huề nhau.”
Lăng Gia che miệng nghẹn lời, đôi mắt tràn ngập nước, khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Lộ Lộ sờ tóc của mình, nói: “Tôi muốn tắm, ba ngày chưa tắm rồi, người bẩn tóc cũng bẩn. Chị trách xa ra, tôi còn chưa khỏi cảm mà.”
“Sao lúc nãy cắn tôi em không lo chuyện này?” Lăng Gia nổi điên: “Tôi cũng không chê em bẩn, không sợ lây bệnh truyền nhiễm của em, sao em nhiều tật xấu thế? Có điều đúng là nên đi tắm, tôi giúp em.”
“Đi thôi.”
Lăng Gia xả đầy nước, dìu Lộ Lộ vào phòng tắm. Lộ Lộ vẫn còn rất yếu, bước đi loạng choạng như người say.
Vào phòng lắm, đầu tiên Lộ Lộ đánh răng, ngoài răng ra thì còn lại từ đầu đến chân cô đều thoải mái giao cho Lăng Gia xử lý. Phòng tắm ấm áp, Lăng Gia gội đầu cho Lộ Lộ xong lại giúp cô kỳ cọ cơ thể. Lộ Lộ thoải mái nằm trong bồn tắm, hài lòng vô cùng, suýt chút nữa lại ngủ mất.
Lộ Lộ giả vờ yếu đuối nói với Lăng Gia đang kỳ cọ cho mình: “Nếu sau này ngày nào chị cũng như vậy thì thật tốt biết bao.”
“Mơ à!” Lăng Gia đổ sữa tắm lên người Lộ Lộ “Nếu không phải vì tôi sai trước, em lại bị bệnh, thì em được hưởng sự đãi ngộ cấp quốc gia này chắc?”
“Ôi” Lộ Lộ thở dài: “Tôi hy vọng rằng chị sai thêm vài lần, tôi cũng bệnh thêm vài lần nữa.”
“Cứ ngồi đó mà hy vọng!” Lăng Gia dùng giọng điệu điềm đạm đáng yêu hỏi: “Vừa nãy tôi gội đầu cho em như thế nào, đang tắm cho em như thế nào, sau này em sẽ không quên chứ?”
Lộ Lộ hiên ngang lẫm liệt đáp: “Đương nhiên không quên, sao mà quên nổi, khó quên lắm.”
“Tốt, hết bệnh rồi thì lo mà hầu hạ tôi đúng như những gì tôi đang hầu hạ em!”
“À mà, tôi có bệnh đãng trí.”
“Tôi chuyên trị mấy đứa có bệnh đãng trí!” Lăng Gia véo mũi Lộ Lộ, nói: “Xoay người lại, kỳ cọ cánh tay.”
“Này! Đồ háo sắc! Kỳ tay thì lo kỳ tay đi, chạm vào ngực của tôi làm gì?”
“Tôi thích! Ý kiến?”
“Này! Đồ háo sắc! Tay ở bên trên cơ mà, sao chị cứ sờ đùi tôi là như thế nào?”
“Tôi thích! Ý kiến cái gì!”
“Tôi có thể không để cho chị giúp tôi tắm nữa, được không?”
“Thật có lỗi! Không thể!”
Có ai lại đục nước béo cò bệnh nhân thế này không? Lộ Lộ phẫn nộ trong trạng thái không một mảnh vải che thân.
[Hắc Bạch Vô Thường là sứ giả của địa ngục, trường được mô tả với cái lưỡi dài.]