Chương 101
Tắm xong, Lăng Gia phủ khăn tắm, thổi khô tóc cho Lộ Lộ. Sau đó bảo Lộ Lộ vào giường nghỉ ngơi, còn mình thì đi nấu cơm.
Trải qua lần sóng gió này, Lăng Gia khắc ghi thêm hai chữ quý trọng, cô cũng khắc sâu những lời mà Tang Du đã nói “Lộ Lộ là người rất dễ thỏa mãn” chắc đúng là như thế thật. Nếu như trước đây, Tang Du đi tìm Lộ Lộ ngay sau khi nói chia tay thì ắt hẳn là Lộ Lộ cũng sẽ quay về? Tình cảm dễ dàng làm cho người ta mất đi dự sáng suốt thường có, những người chìm đắm trong tình yêu nhất định phải nhận ra cái sai của mình đúng lúc để kịp thời sửa chữa, nếu không chắc chắn sẽ phải hối hận cả đời. Lăng cảm thán.
Truyền xong hai bình, lại được tắm một cái, Lộ Lộ cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều. Nằm trên giường một lát, cảm thấy chán, Lộ Lộ lấy đồ ngủ mặc vào rồi xuống giường, muốn đi đến nhà bếp tìm Lăng Gia.
Đi ngang qua phòng trách, từ khe cửa Lộ Lộ thấy Lữ Nam đang ngủ say. Vốn định đóng cửa lại giúp Lữ Nam, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế là Lộ Lộ đi vào.
Cô đến đến bên cạnh, khom lưng nhìn khuôn mặt của Lữ Nam, Lộ Lộ nở nụ cười. Lúc ngủ trông Lữ Nam trong sáng hơn khi tỉnh rất nhiều, không có chút hình dáng nào của một kẻ thích vờn hoa bắt bướm cả, ngược lại còn giống như một cô gái ngây thơ thuần khiết. Chắc là Lữ Nam yêu Tang Du nhiều lắm nhỉ? Nếu không sao lại nỗ lực vì Tang Du nhiều như vậy, còn cam tâm tình nguyện làm nhiều thứ cho Tang Du đến thế?
Lộ Lộ trở về phòng ngủ lấy máy ảnh, lại đi ra phòng khách chụp lại khuôn mặt Lữ Nam lúc đang ngủ. Cô định đem bức ảnh này gửi cho Tang Du, bởi vì bỗng nhiên Lộ Lộ cảm thấy rằng trên đời này chỉ có Lữ Nam mới thật sự đem lại hạnh phúc cho Tang Du.
Đặt máy ảnh xuống, Lộ Lộ đi đến cạnh bên, đưa tay lay đầu Lữ Nam một cái. Thấy Lữ Nam không có động tĩnh gì, thế là Lộ Lộ liền ngồi xổm xuống, lấy tay đặt bên giường chống cằm, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lư, nhân lúc chị còn ngủ, tôi nói với chị đôi lời. Những lời này tôi cũng chỉ dám nói trong lúc chị không nghe thấy gì thôi. Này đồ con lừa, rõ ràng là chị rất tốt, sao trước đây chơi bời như thế? Chị thật sự không sợ nhiễm bệnh à? Tôi cũng phải lo cho chị ….”
“Đồ đểu! Nào có ai mắng người khác như vậy!” Đột nhiên Lữ Nam mở mắt ra.
Lộ Lộ bị dọa cho giật nảy mình “Chị tỉnh rồi à!”
“Bị mắng cho tỉnh lại đấy! Xem ra khỏe hơn rồi nhỉ.” Lữ Nam véo má Lộ Lộ, hỏi “Muốn nói với tôi điều gì?”
Lộ Lộ cười ngại ngùng “Không có gì, không có gì.”
“Cứ xem như tôi đang ngủ là được, nói đi, bất kể nói gì thì chị đây cũng không trách.”
“Thật sự không có gì mà” Lộ Lộ xoa má, xấu xa nói: “Thật ra tôi chỉ muốn nói với chị rằng Tang Du là một người con gái tốt, trước kia tôi thật sự rất yêu cô ấy, yêu đến nỗi không thể dùng từ ngữ để diễn đạt. Lúc đó cả thế giới của tôi chỉ có riêng mình cô ấy, dù cho có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần nghĩ đến Tang Du, lòng tôi cũng sẽ hạnh phúc…”
“Bây giờ cũng thế?” Lữ Nam ngắt lời Lộ Lộ.
“Không có, lòng tôi đã thay đổi, bây giờ chỉ có Lăng Gia mà thôi” Lộ Lộ ngồi xếp bằng trên thảm “Ở trên núi hai ngày, tôi đã nghĩ rất nhiều. Lăng Gia là người tốt nên dĩ nhiên bạn thân của cô ấy cũng sẽ không xấu, kể cả Hoàng Úy Nhiên. Chuyện tôi và Hoàng Úy Nhiên có mâu thuẫn, bất quá chỉ là tôi không hiểu được chị ta, chị ta cũng không thể hiểu nổi tôi. Nhìn nhận mọi việc theo một hướng khác, bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều, không còn mệt mỏi và rắc rối như trước đây nữa. Lữ Nam, chị cũng là người tốt, bây giờ Tang Du chưa thể hoàn toàn buông được tôi, chị nhất định phải kiên trì chờ đợi cô ấy, được không? Nếu cô ấy đã quyết định ở bên cạnh chị, thì chắc chắn cô ấy sẽ cố gắng buông tôi xuống, vì thế nên chị nhất định phải chờ đợi cô ấy, nhất định phải bảo vệ cho cô ấy, nhất định phải dành những điều tốt đẹp nhất của chị cho cô ấy. Tôi thừa nhận rằng đến bây giờ tôi vẫn còn rất quan tâm Tang Du, không muốn nhìn thấy cô ấy phải đau khổ vì chuyện tình cảm nữa, chị có thể làm được mà, không phải sao?”
Lữ Nam thở dài xót xa: “Nếu như tôi không yêu Tang Du, tôi sẽ thật sự hy vọng rằng hai người có thể quay về với nhau. Hỏi em một vấn đề tế nhị nhé, nếu cả Tang Du và Lăng Gia cùng rơi xuống biển, em sẽ cứu ai trước?”
“Nếu thật sự hai người cùng rơi xuống biển thì tôi sẽ cứu Lăng Gia trước, đồng thời cũng sẽ gọi chị đến cứu Tang Du.” Lộ Lộ nói với Lữ Nam bằng giọng điệu như đang giảng giải cho con trẻ: “Thế nhưng mà cái ví dụ này rất vô trách nhiệm, sao chị có thể trơ mắt nhìn người chị yêu chạy xuống biển, phải không? Lúc nào chị cũng phải ở bên cạnh cô ấy, giữ cho cô ấy trong vòng an toàn nhất có thể, đem tất cả mọi nguy hiểm đẩy ra ngoài, trước khi Tang Du đi xuống biển thì phải đưa cho cô ấy một cái phao mới đúng. Tôi đã có Lăng Gia, đây là sự thật, trong lòng Tang Du có chị, đây cũng là sự thật. Chúng ta không thể nào quay về như lúc xưa nữa, chị không cần phải lấy cái ví dụ đậm mùi ghen tuông như thế.”
Lữ Nam cãi bướng “Tôi có ghen đâu.”
“Được rồi, chị không ghen” Lộ Lộ cười thoải mái “Yên tâm đi, trước khi Tang Du chưa buông hẳn được tôi, tôi sẽ không thường xuyên gặp gỡ cô ấy. Trước kia nai và cá quấn quýt lấy nhau, nhưng bây giờ nai đã có nhà, không thể quấn quýt lấy cá được nữa. Bây giờ đổi thành lừa quấn quýt lấy cá, lừa chắc chắn phải kiên nhẫn cùng cá xây dựng mái ấm của hai người, nhé? Còn nếu như lừa mà biến lại thành bướm, suốt ngày chơi trăng đùa hoa như trước đây, thì tôi nhất định sẽ thiến chị. À, mà không đúng, chị là lừa cái, không có gì để mà thiến, gay nhỉ, thôi để tôi tìm ra cách đã rồi nói sau.”
Lữ Nam chớp mắt liên tục “Mày còn đang bệnh chị không xử mày, nhưng sau này còn gọi chị là lừa nữa thì dù cho mày có là đực hay là cái thì chị cũng sẽ thiến mày!”
“Vậy thừa dịp còn chưa hết bệnh, gọi thêm vài cái nữa nha.” Lộ Lộ cợt nhả “Lừa ơi, lừa đần ơi. Triệu Cao chỉ hươu bảo là ngựa, còn chị chỉ lừa bảo ngựa. Chậc, chị và Lăng Gia được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, cho nên về miền quê chẳng biết cái gì cả, hai người đã bỏ lỡ rất nhiều thú vui của cuộc đời có biết không? Đúng là hai đứa trẻ đáng thương mà, trước đây Tang Du rất thích đi hái rau dại, tôi cũng thường làm rau dại cho cô ấy ăn. Đợi lúc nào rảnh tôi sẽ hướng dẫn chị cách làm rau dại, Tang Du mà giận dỗi thì chị cứ dùng rau dại dỗ dành là cô ấy lại vui vẻ ngay ấy mà.”
“Tang Du thích ăn rau dại? Em không nói tôi còn không biết, em biết làm loại rau dại nào?”
“Nhiều loại lắm… sau này tôi bày cho.”
“Được rồi, ngày mai viết hết những gì em biết vào email rồi gửi cho tôi.”
“Chị vội vã như vậy để làm gì?”
“Hai người thì yên ổn rồi, nhưng con đường hía trước tôi phải đi còn rất dài, không vội mà được à?”
“Chúc chị nhanh chóng đến được đích nhé.”
“Cảm ơn lời chúc của em.”
“Đừng khách sáo.”
Đang trò chuyện thì điện thoại của Lữ Nam vang lên, là Hoàng Úy Nhiên gọi đến. Hoàng Úy Nhiên nóng làm muốn biết Lăng Gia đã tìm được Lộ Lộ hay chưa, Lữ Nam nói tìm được rồi, lúc này Hoàng Úy Nhiên mới yên tâm. Cô không muốn mối quan hệ của mình và lăng Gia trở nên căng thẳng, nếu đã tìm được Lộ Lộ thì còn cách để làm hòa. Hoàng Úy Nhiên nói muốn mời Lăng Gia và Lộ Lộ một bữa cơm để xóa bỏ những hiềm khích trước đây. Hoàng Úy Nhiên chịu cúi mình muốn làm hòa cũng là điều hiếm có. Thế nhưng Lữ Nam không dám thay mặt Lăng Gia và Lộ Lộ để quyết định, chỉ nói với Hoàng Úy Nhiên rằng việc này để hỏi lại Lăng Gia cái đã.
Cúp máy, Lữ Nam nói với Lộ Lộ: “Úy Nhiên muốn mời em và Lăng Gia đi ăn cơm, muốn làm hòa với hai người. Em thấy thế nào?”
Lộ Lộ cúi đầu suy nghĩ, rồi cô nói: “Hoàng Úy Nhiên chỉ muốn làm hòa với Lăng Gia, để Lăng Gia đi là được. Nhờ chị ở bên xoa dịu hai người, tôi không đi đâu.”
“Em cho rằng Lăng Gia có đi không?”
“Phải đi chứ, ba người là bạn thân lâu năm, vấn đề gì cũng có thể nói thẳng, nhưng nếu có thêm tôi nữa thì sẽ thành ra bất tiện.” Lộ Lộ nhìn trời đang dần tối lại bên ngoài cửa dổ, cô nói: “Hoàng Úy Nhiên không phải Liêm Pha, tôi cũng không phải Lận Tương Như. Hoàng Úy Nhiên sẽ không thật lòng muốn chịu đòn nhận tội với tôi, tôi cũng không thể thật lòng thật dạ xin lỗi cô ấy. Đã như vậy thì không cần thiết phải giả dối cho nhau xem. Nhưng Lăng Gia thì khác, công việc của Lăng Gia cần Hoàng Úy Nhiên, bây giờ Hoàng Úy Nhiên đã cho Lăng Gia một bậc thang để xuống, thế nên Lăng Gia nhất định phải đi.”
“Em để Lăng Gia tha thứ cho Hoàng Úy Nhiên dễ dàng đến thế?”
“Tôi không phải Bồ Tát, lòng dạ làm gì rộng lượng đến mức đó. Chị và Lăng Gia đều đã có rạn nứt với Hoàng Úy Nhiên, nhưng công việc của ba người đều có liên quan đến nhau mà, tôi không muốn nhìn ba người gây khó dễ cho nhau chút nào.”
“Thiệt thòi cho em rồi.”
“Vậy phải xem tôi chịu thiệt thòi vì ai” Lộ Lộ xoa đôi chân đang run lên vì tê, cô cười yếu ớt nói: “Tư Mã Thiên đánh giá Phạm Thư rằng ‘Chịu ơn một bữa ăn cũng báo; người ta trợn mắt một cái cũng phải trả thù’ câu này rất đúng với tôi, đặc biệt là nửa câu đầu, tôi rất thích. Lăng Gia đã làm nhiều việc vì tôi, hai người phụ nữ ở cạnh nhau thì phải giấu diếm cha mẹ, bạn bè và cả đồng nghiệp, lúc nào cũng cần chú ý cẩn thận. Vì địa vị của Lăng Gia ở Thụy Phong nên cô ấy càng phải cẩn thận hơn, lỡ quan hệ hai bên căng thẳng, Hoàng Úy Nhiên đem chuyện của chúng tôi ra nói khắp nơi. Tôi thì không sao, nhưng Lăng Gia thì không thể. Vừa nãy tôi cũng đã nói, trước khi cô ấy đi đến biển phải đưa trước cho cô ấy một cái phao, dù cho cuối cùng có phải dùng đến phao hay không thì chuẩn bị trước biện pháp an toàn vẫn là điều cần thiết.”
“Nói thế cũng đúng, yên tâm đi, Hoàng Úy Nhiên có đôi lúc hành xử chưa đúng nhưng cô ấy không phải người xấu, mồm miệng cũng rất kín đáo.” Lữ Nam ngáp một cái, nói: “Ngay cả Phạm Thư cũng lôi ra nói được, đúng là cô vợ đảm đang tài giỏi.”
“Quá khen… biết sử sẽ biết nhìn cao trông rộng. Đáng tiếc tôi chỉ toàn lý thuyết suông mà thôi, nhìn cao trông rộng không bằng chị và Lăng Gia. Chị ngủ tiếp đi, tôi ra ngoài.”
“Ừ” Lữ Nam rất nghe lời, nhắm ngay mắt lại.
“Nói ngủ là ngủ luôn à?” Lộ Lộ bĩu môi, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ngủ như thế hèn gì bị Tang Du đè cho chết đi sống lại, đáng đời! Há há.”
Lữ Nam ngẫm nghĩ lại những lời Lộ Lộ vừa nói với mình, không kiềm chế được nụ cười. Cô cầm điện thoại lên, nhanh chóng nhắn cho Tang Du một cái tin: “Lộ Lộ đã khá hơn nhiều, tôi nhớ em.”
Hai phút sau, Lữ Nam nhận được tin nhắn. Tang Du nói: “Thăm Lộ Lộ xong, chúng ta cùng về nhà.”
Lữ Nam cười, nụ cười ấy càng thêm rạng rỡ động lòng người.
Lộ Lộ vào bếp, đứng ở cửa nhìn dáng vẻ bận rộn của Lăng Gia. Hạnh phúc dâng lên ngập tràn, giống như trận cãi vã hai ngày trước chỉ là giấc mơ của riêng cô mà thôi.
Lăng Gia nhìn thấy Lộ Lộ, nhíu mày hỏi: “Không phải bảo em nằm trên giường mà chờ à? Sao lại xuống?”
“Trên giường không có chị, chán chết đi được.”
Lăng Gia vẫy tay về phái Lộ Lộ, nói: “Lại đây.”
Lộ Lộ đi đến, Lăng Gia hôn lên má Lộ Lộ một cái thật kêu “Tắm xong đúng là thơm thật, lại đó ngồi trò chuyện với tôi đi.”
“Vừa nãy Hoàng Úy Nhiên gọi điện cho Lữ Nam, muốn mời chị và tôi cùng đi ăn một bữa cơm, tiện thể giải thích.”
“Không đi!” Lăng Gia quả quyết từ chối.
“Tôi không đi, chị đi đi. Chị đã đồng ý với tôi là không làm căng với Hoàng Úy Nhiên mà.”
“Tôi đồng ý lúc nào vậy?” Lăng Gia bỏ muối vào nồi, nói; “Tôi biết em đang nghĩ gì, cho dù đi thì cũng phải đợi đến lúc Hoàng Úy Nhiên mời đến lần thứ ba rồi mới tính. Hôm nay miễn cưỡng xem như là lần đầu tiên, cứ chờ thêm đi, hai ngày sau chắc chắn cô ấy sẽ gọi điện cho tôi, rồi sau đó chắc chắn sẽ tự đến tìm tôi. Lúc đó để một mình tôi đi, em cứ ở nhà là được, việc này em đừng lo nữa, nhé?”
“Được rồi, hai ngày nữa tôi cũng phải đi làm, dù sao chị đã biết nên làm gì là được. Chị đang nấu gì vậy?”
“Em còn đang cảm, nấu mấy món dễ hấp thu, cháo nữa.”
Lộ Lộ nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ, cô nói: “Tang Du sắp tan làm, lát nữa cô ấy sẽ đến, chị làm nhiều hơn một chút đi. Đợi Tang Du đến, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
“Biết, đang làm thêm đây. Tang Du thích ăn gì?”
“Thích ăn cay, chị làm thêm món gì cay đi.”
Lăng Gia nhìn Lộ Lộ rồi hỏi: “Tôi thích ăn gì?”
Cái này mà cũng ghen? Lộ Lộ lườm Lăng Gia một cái, tức giận nói: “Chị thích ăn tôi!”
Lăng Gia ngẩn ra, rồi cười to.
Phòng bếp tỏa mùi thơm của thức ăn, người đã vài ngày chưa biết đến cơm là gì như Lộ Lộ bỗng nhiên cảm thấy đói không chịu được.
Lộ Lộ tham lam gắp một món lên nếm thử, hỏi Lăng Gia: “Ngày mai chị đi làm à?”
“Ngày mai ở nhà với em, nếu em khỏe hơn thì ngày mốt tôi sẽ đi làm.”
“Tôi khỏe rồi mà.”
“Khỏe cái gì mà khỏe? Trán còn nóng bừng đây này. Điện thoại của em hư rồi, ngày mai tôi sẽ mua cho em một cái, thích loại gì? Hay là dùng loại giống như tôi?”
“Dùng cái giống chị. Của chị màu trắng, tôi muốn màu đen, đồ đôi trắng đen.”
“Ồ, tôi còn tưởng em sẽ bảo tôi mua đồ nhái thôi.”
“Đồ điện tử và dụng cụ vẽ tôi chỉ dùng hàng có nhãn hiệu, ví dụ như máy tính thì chỉ dùng của Apple, điện thoại thì Nokia. Còn những thứ khác thì hàng nhái cũng được, quần áo mặc được là được, đồ ăn cho vào miệng được là được, không hàng hiệu cũng không sao hết.”
Lăng Gia nhớ đến những lời Mai Hinh đã nói với mình, nhìn Lộ Lộ, cô hỏi: “Lúc mới gây dựng sự nghiệp, chịu rất nhiều vất vả đúng không?”
Lộ Lộ ngơ ngác một lúc mới hiểu Lăng Gia đang muốn nói đến điều gì, cô lắc đầu: “Không, có những thứ tiền chẳng mua được. Hơn nữa so với dân tị nạn ở châu Phi thì tôi còn sướng hơn không biết bao nhiêu lần. Mà, đừng có mải nói nữa, lo nấu đi.”
“Á!” Lăng Gia vội vàng chỉnh lửa nhỏ hơn “Tất cả là tại em làm cho tôi phân tâm, lát nữa đồ ăn mà không ngon thì đừng trách tôi!”
“Chủ quan không làm tốt, chỉ lo đổi lỗi cho nguyên nhân khách quan.”
“Thích đấy, ý kiến gì?”
“Đương nhiên là phải ý kiến!”
Sáu giờ Tang Du tới, mọi người chào hỏi nhau xong, Lữ Nam kéo Lăng Gi đi vào nhà bếp. Lữ Nam muốn dành không gian để Lộ Lộ và Tang Du thoải mái trò chuyện, cũng là để bảo Lăng Gia quản Lộ Lộ chặt hơn chút, đừng để cho Lộ Lộ suốt ngày gọi mình là lừa, thật gợi đòn!
Tang Du nhìn khuôn mặt gầy đi trông thấy của Lộ Lộ, lòng cô đau đớn không thôi. Lộ Lộ cười, nói: “Đừng lo, cậu xem bây giờ mình rất tốt mà.”
“Tốt chỗ nào? Mặt cắt không ra một giọt máu” Tang Du thở dài, cô kéo lấy tay Lộ Lộ, nói: “Lộ, cậu quỳ gối trước mặt Hoàng Úy Nhiên, phần nhiều là vì Lăng Gia nhưng thực ra có một một phần nguyên nhân là vì mình, cậu có biết rằng mình không muốn hay không? Mình thà rằng bị Hoàng Úy Nhiên trả thù cũng không muốn nhìn thấy cậu vứt bỏ đi vẻ kiêu ngạo. Sau này mình sẽ hạnh phúc, cậu cũng phải thật hạnh phúc, chúng ta ai cũng phải hạnh phúc, được không?”
“Ừ” Lộ Lộ gật đầu, cô nói “Du, lúc ở trên núi, mình sốt cao không còn chút sức lực, đêm đó mình nghĩ nếu như mình cứ thế mà chết đi thì có ai vì mình mà khóc hay không? Chắc chắn là có, nhưng người mà mình có thể nghĩ tới được chỉ có cha mẹ, có cậu và Lăng Gia, còn có Tần Hạo, Mai Hinh và Viên Viên nữa. Ngoài ra, chắc sẽ không ai thật lòng khóc cho mình. Vì để cho mọi người không phải khóc, thế nên mình phải sống thật tốt. Quỳ xuống rồi vẫn dễ dàng đứng lên, nhưng chết rồi thì không thể sống lại, cho nên chúng ta phải sống, sống thật khỏe mạnh. Và đã là sống, nên không thể tránh được những điều oan ức, thiệt thòi. Cậu đừng nghĩ về chuyện đó nữa, mình cũng sẽ không đặt nó ở trong long, chỉ cần sau này không gặp Hoàng Úy Nhiên nữa là được, nhé?”
“Ừ, mình đã báo cho Tần Hạo và Mai Hinh biết chuyện cậu trở lại. Ngày mai hai đứa nó sẽ đến thăm cậu.”
“Được, Lăng Gia cũng nấu xong cơm rồi, chúng ta ăn tối đi.”
“Ừ.”
Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian trôi qua thật mau. Lộ Lộ lúc nãy đói bụng đến như thế nhưng lúc ăn cũng không thật sự thèm ăn cho lắm, chẳng qua là vẫn cố gắng ăn nhiều hơn chút. Lộ Lộ muốn khỏe lại thật nhanh, sức khỏe kiểu nửa sống nửa chết thế này, cô không thích.
Ăn xong, Lữ Nam và Tang Du cùng nhau trở về nhà. Không biết vì sao, dọc trên đường đi Tang Du cứ nhìn chằm chằm vào nửa bên khuôn mặt của Lữ Nam, giống như đang nghĩ về điều gì đó. Lữ Nam không quấy rầy Tang Du, chỉ yên lặng lái xe.
Mãi đến ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên, Tang Du mới xa xăm nói: “Lữ Nam, chúng ta phải thật hạnh phúc.”
Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại nhưng chứa đựng sức nặng ngàn cân. Lữ Nam chỉ cảm thấy vô cùng tin tưởng vào tương lai phía trước.
Khoảnh khắc mà đèn xanh sáng lên, Lữ Nam nói: “Sẽ, sẽ thật hạnh phúc.”
Tang Du mỉm cười, nghiêng người hôn xuống môi Lữ Nam “Về nhà thôi.”
“Ừ, về nhà.”
Dòng xe chậm rãi chạy về phía trước, chạy về một nơi có tên gọi là nhà.
Mười giờ tối, Lăng Gia lấy nhiệt kế ra đo thân nhiệt Lộ Lộ. Vẫn còn sốt nhẹ, cô đưa thuốc cho Lộ Lộ uống, nếu như ngày mai Lộ Lộ vẫn chưa hết sốt hẳn thì xem ra chỉ còn cách truyền thêm hai chai thôi.
Thật bất hạnh, ngày hôm sau nhiệt độ cơ thể của Lộ Lộ vẫn không bình thường trở lại. Thế nên đành phải truyền thêm hai chai. Lăng Gia ngồi bên cạnh, vừa gọt táo vừa nói “Vài bữa nữa tôi đi mua cái máy chạy bộ, sau này rảnh thì em chạy bộ rèn luyện sức khỏe đi.”
Lộ Lộ dẩu môi: “Tôi ngày đứng vẽ, tối về còn phải vật lộn trên giường nữa, thế là quá đủ để rèn luyện rồi. Chị còn nhẫn tâm bắt tôi chạy?”
“Thế nào cũng phải chạy, chạy trên máy để tối chạy trên giường khỏe hơn.” Lăng Gia cây ngay không sợ chết đứng.
“Sao ăn nói bậy bạ mà mặt không hề đỏ lên chút nào vậy nhỉ?”
“Đỏ mặt với em làm gì?” Lăng Gia lắc dao gọt hoa quả, nói: “Nếu em không chạy, tôi sẽ mua xe đạp tập thể dục, vậy hẳn là em sẽ thích.”
“Thế sao chị không chịu rèn luyện sức khỏe?”
“Ai nói tôi không? Trước khi yêu em, tôi ngày nào đi cũng tập gym đấy.”
“Thế sao yêu rồi lại không đi tập gym nữa?”
“Yêu rồi thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em, chẳng còn muốn tập tành gì nữa. Với cả lăn lộn trên giường cũng quá bằng tập thể dục rồi.”
“Không biết, mua xong phải chạy cùng với tôi, chị không chạy thì tôi cũng sẽ không chạy.”
“Ngay cả chuyện này cũng muốn mặc cả với tôi? Đúng là hư đốn quá rồi!” Lăng Gia đưa táo cho Lộ Lộ, nói: “Ăn đi, phải ăn hết.”
Chuông cửa vang lên, Lăng Gia đi ra ngoài mở cửa, khách đến là Tần Hạo và Mai Hinh.
Lần đấu đến nhà của Lăng Gia, Tần Hạo và Mai Hinh không khỏi quan sát khắp nơi. Cả hai người đều cảm thán rằng để đủ tiền mua mặt căn hộ thế này thì mình còn phải phấn đấu làm việc hai mươi năm nữa mới đủ nhỉ?
Hai người đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lộ Lộ, nước mắt của Mai Hinh dâng lên, chỉ chực chờ rớt xuống. Lộ Lộ cười, vẫy tay với Mai Hinh, cô nói: “Mai Hinh, lại đây ngồi đi, mình không sao mà.”
Mai Hinh ngồi ở mép giường, chàm vào mặt Lộ Lộ, nói: “Sau này đừng chơi trò mất tích nữa, dù cho có đi đến đâu thì cũng phải nói cho mình một tiếng.”
“Ừ, biết rồi.”
Tần Hạo và Mai Hinh đến cũng đúng lúc Lăng Gia muốn đi ra ngoài mua điện thoại cho Lộ Lộ, cô nói với Mai Hinh: “Ba người cứ chuyện trò đi nhé, điện thoại của Lộ Lộ hỏng rồi, tôi tranh thủ đi mua cho cô ấy một cái.”
Lộ Lộ lầm bầm: “Đâu có cần gấp.”
“Em không cần nhưng tôi cần! Có chuyện cần tìm thì biết làm sao bây giờ? Em nghĩ tim tôi còn khỏe đến nỗi chơi thêm vài lần trốn tìm với em được nữa à? Đi đây!”
Lăng Gia nói đi là đi, như một cơn gió. Tần Hạo dụi mắt, nghĩ thầm rằng siêu nhân Flash cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Lăng Gia đi nhanh, về cũng nhanh, chưa đến một tiếng đồng hồ sau cô đã vác theo túi lớn túi nhỏ về nhà. Không kịp để đồ xuống, Lăng Gia xách luôn vào phòng ngủ. Tần Hạo và Mai Hinh đang trò chuyện với Lộ Lộ, không biết nói chuyện gì mà cả ba người đều đã cười ngả cười nghiêng.
Thấy Lăng Gia đã về, Mai Hinh liền kéo Tần Hạo đứng lên, cô nói: “Chị về rồi, chúng tôi cũng phải đi.”
Lăng Gia giữ lại: “Ở lại ăn cơm trưa đi, tôi mua thức ăn cả rồi.”
Tần Hạo nói: “Thôi, chiều chúng tôi còn phải đi xem nhà nữa. Thấy Lộ Lộ không có việc gì là chúng tôi yên tâm rồi.”
Lý do thế thì không tiện để giữ lại nữa, Lăng Gia chỉ còn cách tiễn khách.
Ra ngoài phòng, Mai Hinh nói với Lăng Gia: “Hãy đối xử với cô ấy thật tốt, chị là người quyết đoán hơn Tang Du, tôi tin chị sẽ khiến cho Lộ Lộ hạnh phúc. Nhưng đừng dễ dàng nói ra lời chia tay với cô ấy nữa, được không?”
Lăng Gia gật đầu, có được bạn bè như thế là may mắn đến mức nào?
Nghĩ đến Hoàng Úy Nhiên, Lăng Gia lặng lẽ thở dài. Cô đi đến trước khung ảnh pha lê, lấy tấm ảnh chụp chung của ba người xuống, thay vào bằng ảnh của mình và Lữ Nam rồi đặt lại chỗ cũ.
Trở về phòng ngủ, Lăng Gia lấy hộp điện thoại ra từ đống đồ, mở hộp đựng ra rồi đưa máy cho Lộ Lộ, cô nói: “nhìn xem có thích hay không, ngoài màu ra thì hoàn toàn giống nhau.”
Lộ Lộ nghịch điện thoại rồi cười híp mắt, thích không nỡ buông nhưng vẫn ra vẻ nói: “Vỏ điện thoại bằng nhựa không đẹp, vì dùng đồ đôi với chị nên tôi chỉ còn cách nhắm mắt tạm chấp nhận.”
“Này thì tạm chấp nhận!” Lăng gia cốc đầu Lộ Lộ: “Tiền nào của nấy, vỏ nhựa rơi mới không vỡ. Mà, hôm nay mệt chết đi được, đi mua sắm toàn mặc cả, thế nhưng vẫn có cảm giác bị chặt chém.”
Lộ Lộ ngạc nhiên trợn to hai mắt, không thể tin được kêu lên: “Lăng Gia, chị mua đồ mà cùng mặc cả cơ à, cũng biết so sánh giá tiền! Còn biết bị bán đắt! Mẹ ơi! Thật kỳ diệu!”
“Không biết là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã à? Ở cạnh bên em nên tôi bị dính chút mùi đấy. Trưa nay muốn ăn gì?’
“Vẫn chưa đói mà.”
“Không đói cũng phải ăn, tôi đi nấu cơm đây.”
…
Sau hai ngày, cuối cùng thì Lộ lộ cũng dần hạ sốt, đã đến lúc Lăng Gia phải đi làm.
Lăng Gia đi làm nhưng vẫn bắt Lộ Lộ phải ở nhà, dù sao cũng vừa mới khỏi bệnh, không được đi làm. Lộ Lộ bĩu môi gật đầu nghe theo.
Buổi sáng Lộ lộ ở nhà đọc sách, giữa trưa mười một rưỡi Lăng gia gọi điện về dặn dò cô ăn uống đầy đủ.
Lộ Lộ cúp máy xong, bỗng thấy chán, nghĩ một hồi rồi mặc quần áo vào, đi ra ngoài dạo.
Ven đường là những hàng cây sồi thấp lùn xanh tốt, không biết từ đâu có một bông hoa bay đến, bông hoa đã khô, bị gió lạnh làm cho run rẩy. Lộ lộ cúi người nhặt bông hoa lên, nhìn ngắm, cẩn thận vuốt ve từng cánh hoa sau đó bỏ vào túi. Nếu bị vùi dập ở nơi này rồi thì làm sao đứng lên được nữa, Lộ Lộ thầm nghĩ.
Lộ Lộ đưa tay bắt một chiếc taxi, xe chạy tới Thụy Phong.
Tiểu Chu thấy Lộ Lộ, cậu ta vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng hỏi Lộ Lộ đã ổn hơn chút nào hay chưa. Lộ Lộ đáp đã ổn hơn nhiều, lại trò chuyện với Tiểu Chu vài câu, sau đó đi vào phòng làm việc của Lăng Gia.
Liên tục vài ngày nghỉ việc khiến công việc của Lăng Gia dồn đống lại, cô ăn qua loa bữa trưa rồi lại tiếp tục bận rộn. Tối tăm mặt mũi đến nỗi ngay cả Lộ Lộ đi vào cũng không nhận ra.
Lộ Lộ cũng không quấy rầy cô, chỉ lặng lẽ kéo cửa chớp lại, sau đó nằm xuống salon nghỉ ngơi. Không có Lăng Gia bên cạnh, cho dù có việc để làm thì Lộ Lộ cũng sẽ cảm thấy chán, có Lăng Gia bên cạnh thì cho dù không có chuyện để làm cũng cảm thấy vui. Cô thầm nghĩ được ở cạnh bên Lăng Gia thì cuộc sống lúc nào cũng sẽ hạnh phúc.
Lăng Gia khát, cầm cốc đi lấy nước, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Lộ Lộ đang nằm trên ghế. Lăng Gia cho rằng mình hoa mắt, cô dụi mắt, nhìn lại một lần nữa nhưng vẫn thấy Lộ Lộ.
Lăng Gia buông cốc, đi đến bên cạnh Lộ Lô, sờ trán của cô. Cũng xem như là ổn, không còn sốt nữa.
Lộ Lộ bị Lăng Gia chạm vào nên tỉnh, cô ôm lấy Lăng Gia, nhẹ nhàng nói: “Ở nhà chán nên đến đây với chị.”
Lăng Gia hỏi: “Ăn trưa chưa?”
“Rồi.”
“Còn thuốc?”
“Cũng uống rồi.”
“Vừa khỏi bệnh đã chạy tới chạy lui, em đúng là đứa không biết nghe lời.”
“Nhớ chị.”
“Ừ, vậy chiều em ở lại đây cùng tôi, tối chúng ta cùng nhau về nhà, nhé?”
“Được.”
“Em ngủ tiếp đi, tôi còn phải làm việc.”
“Ừ.”
Lăng gia tiếp tục làm việc, Lộ Lộ tiếp tục ngủ. Mười phút sau, Lộ Lộ không ngủ được nữa, cô đi đến bên cạnh, nằm sấp lên bàn làm việc ngắm Lăng Gia.
Lăng Gia cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp lắm, khi làm việc chị còn đẹp hơn cả khi ở trên giường.”
Lăng Gia im lặng.
Lộ Lộ phì cười, bỗng lòng rung động, cô kéo mặt của Lăng Gia lại rồi hôn. Lăng Gia liếc nhìn cửa sổ, cũng may rèm cửa đã hạ xuống, cô yên tâm mặc cho Lộ Lộ hôn, hưởng thụ sự lưu luyến trong nụ hôn của Lộ lộ dành cho mình.
Hôn ở tư thế này làm Lộ Lộ không thoải mái, thế là cô kéo cả ghế xoay lại rồi ngồi trên đùi Lăng Gia. Vừa hôn vừa đưa tay vào trong váy, đùa bỡn khiêu khích ngực của Lăng Gia.
Lăng Gia tránh né nụ hôn, đè tay của Lộ Lộ lại, khẽ nói: “Đúng là đồ háo sắc, mới vừa khỏi bệnh đã làm bậy rồi? Muốn gì thì về nhà rồi muốn, đây là phòng làm việc.”
“Chính ở phòng làm việc mới có hứng thú chứ.”
“Về ghế salon mà ngủ đi!”
“Không, hôn lại đi.”
Nhìn thấy Lộ lộ xinh đẹp như thế, Lăng Gia rung động, chiều theo ý của Lộ Lộ, hai người lại hôn tiếp. Hôn thì hôn, hôn thôi mà có vấn đề gì đâu.
Lăng Gia không có vấn đề, nhưng Lộ Lộ thì có.
Nụ hôn của Lộ Lộ càng ngày càng nóng, dần dần hôn xuống đùi của Lăng Gia. Khi mà Lăng Gia nhận ra điều này thì cũng là lúc Lộ Lộ đã nhấc một chân của cô lên, đưa đầu vào sâu trong váy của.
Lăng Gia tức điên, làm việc này trong phòng làm việc là điều mà ngay cả nghĩ cô cũng không bao giờ nghĩ tới. Cơ thể bị Lộ Lộ làm cho có phản ứng, muốn mở miệng nói gì đó cũng không dám nói, muốn đạp lại không nỡ đạp, chỉ còn biến nắm chặt tay cầm của ghế xoay. Thỉnh thoảng đưa mắt liếc về phía cửa, thầm cầu nguyện lúc này đây đừng có ai đi vào.
Cảm nhận được Lăng Gia đang lo lắng, Lộ Lộ đưa tay lên vuốt ve môi Lăng Gia, ậm ừ nói: “Giờ nghỉ trưa không có ai vào đâu, cho dù muốn cũng không vào được, tôi đã khóa cửa rồi.”
Lăng Gia lúc này mới yên tâm lại, cô mút ngón tay của Lộ Lộ, nhắm chặt mắt. Lăng Gia thề rằng sau này sẽ không cho Lộ Lộ đến phòng làm việc của mình nữa! Lộ Lộ mà đến thì không cãi nhau cũng là chơi trò mạo hiểm, người bình thường ai mà chịu cho được?
Lộ Lộ rất chuyện nghiệp, thầm hạ quyết tâm phải làm cho Lăng Gia nở rộ đến mức tận cùng, cho dù địa điểm có hơi sai sai nhưng Lộ Lộ cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Trời biết hai ngày ở trong động cô dã nhớ Lăng Gia biết bao nhiêu. Trong lúc tuyệt vọng đó, mỗi phút mỗi giây Lộ Lộ đều nghĩ về Lăng Gia. Khi ấy Lộ Lộ mới hiểu ra rằng trong lòng mình, ngoài Lăng Gia ra thì cũng chỉ còn Lăng Gia mà thôi, không còn bất cứ điều gì khác nữa.
Cơ thể của Lăng Gia run rẩy, đôi mắt vẫn đang nhắm chặt, dừng như xúc cảm vẫn còn bám chặt lấy cô không buông.
Lộ lộ đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên mặt của Lăng Gia. Cô lấy khăn ướt giúp Lăng Gia lau sạch sẽ, sau đó lại sửa sang lại quần áo cho Lăng Gia. Xong xuôi, Lộ Lộ ghé vào bên tai, nhỏ giọng hỏi: “Thích không?”
Lăng gia dần mở mắt, véo má Lộ Lộ, giận dữ nói: “Nếu còn làm bậy nữa thì biến về nhà cho tôi!”
Lộ lộ chép miệng, tiếp tục hỏi: “Ơ, thế là không thích à?”
Lăng Gia mặc kệ Lộ lộ, cô xoay ghế lại, tiếp tục làm việc.
Lộ Lộ bị bơ, nhưng cho dù thế cũng không làm cô nản chí. Kéo cửa chớp lên, rót cho lăng Gia một ly cà phê rồi kính cẩn dâng cà phê cho Lăng Gia như thể người hầu. Sau đó vớ lấy cây bút và một tờ tạ chí trên bàn, ngồi xuống đối diện với Lăng Gia, vừa xem vừa vẽ.
Bỗng nhiên Lộ Lộ nhớ tới một bài hát cũ tên là “Bạn ngồi cùng bàn”, đúng là bây giờ hai người giống như hai cô bé tiểu học ngồi cùng bàn thật. Lộ Lộ lấy ra bông hoa trong túi, thả xuống bên cạnh ống đựng bút của lăng Gia. Không lâu sau, một tờ giấy A4 trắng đã bị cô vẽ kín.
Chính giữa tờ giấy là hình vẽ chibi hai cô bé con đang ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ. Trên bàn học có để vài cây bút máy, thước và tẩy. Cô bé tóc thật dài đang nói với cô bé có mái tóc ngắn hơn rằng: “Mình rất thích cái đứa ngồi cùng bàn của mình.”
Cô gái tóc ngắn hơn gào lên: “Ngu ngốc! ME TOO!”
Lăng Gia nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vừa ngoan ngoãn lại vừa nghịch ngợm của Lộ Lộ, lắc đầu, nở nụ cười.