Chương 102
Những ngày sau đó, Lăng Gia không cho Lộ Lộ tới Thụy Phong nữa, Lộ Lộ là kẻ không biết suy xét đến mức nào thì cô đã được chứng kiến. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thế nên vì an toàn, Lăng Gia không dám cho Lộ Lộ đến tòa soạn cùng mình nữa.
Ngược lại Lộ Lộ cũng biết thông cảm cho Lăng Gia, nếu không đi chợ mua thức ăn thì cô cũng chỉ quanh quẩn nấu ăn trong bếp, hoặc giặt quần áo, hoặc vẽ gì đó, hoặc đọc sách. Cực kỳ giống với một bà nội trợ nhàn rỗi.
Tối nào trở về cũng có cơm ngon canh ngọt chờ mình, Lăng Gia vô cùng hài lòng. Đến mức cô chỉ muốn Lộ Lộ cứ ở nhà làm nội trợ như thế này cả đời.
Mười lăm tháng giêng là ngày tết nguyên tiêu, khắp mọi nơi chốn bắt đầu trở nên ồn ào náo nhiệt.
Cha mẹ Lăng Gia muốn con gái về nhà sum vầy cùng gia đình, Lăng Gia lại tìm đại một cái cớ để từ chối. Đêm giao thừa đã không thể ở cạnh bên Lộ Lộ, thế nên cô muốn đón tết nguyên tiêu cùng Lộ Lộ.
Hai người cùng nhau đi dạo, mua một đống đồ về nhà. Lăng Gia không thích ăn bánh trôi thế nên Lộ Lộ làm sủi cảo. Lăng Gia biết nấu cơm nhưng không biết làm sủi cảo, Lộ Lộ để cô nhào bột, kết quả là bột mà không quá ít nước thì cũng quá nhiều nước; Lộ Lộ để cô cán bột, kết quả là nếu không cán quá mỏng thì cũng cán ra hình tam giác, hoặc là có nguyên môt cái lỗ ở chính giữa vỏ bánh.
Lăng Gia ngượng quá hóa giận, kiếm cớ ngụy biện cho bản thân: “Làm sủi cảo không tính là làm cơm.”
Lộ Lộ cười, lấy danh ngôn của Khổng Ấy Kỷ để đáp trả: “Tộm sách không tính là trộm.”
Lăng Gia đen mặt, Lộ Lộ càng vui vẻ.
Nếu Lăng Gia đã không biết thì việc làm sủi cảo chỉ còn cách giao hết cho Lộ Lộ.
Sủi cảo của Lộ Lộ da mỏng và nhân bánh nhiều, tròn vo nhưng con lật đật, nhìn trông thật đáng yêu. Lăng Gia cầm một cái đặt vào lòng bàn tay, hỏi: “Học làm sủi cảo của ai?”
“Mẹ tôi.”
“Tính cách của em giống mẹ hay giống cha?”
“Giống cha nhiều hơn.”
“Sao cha và mẹ em gặp được nhau?”
“Quen biết thời đại học, là bạn cùng trường. Mẹ tôi là hoa khôi của trường, cha là hot boy, hot boy tốn hai năm trời theo đuổi hoa khôi của trường, sau đó họ ở bên nhau cả đời. Họ cũng là mối tình đầu của nhau.” Mỗi lần nhắc đến cha mẹ, khuôn mặt của Lộ Lộ lại rạng rỡ vẻ tự hào.
“Hèn gì em lại xem trọng mối tình đầu như thế.” Lăng Gia có chút xót xa.
“Cái gì thế này? Tự nhiêu chuyện nọ xọ chuyện kia.”
“Đã vậy thì chuyện nọ xọ chuyện kia cho nốt.” Lăng Gi hỏi Lộ Lộ: “Thường ngày cha mẹ em nói tiếng phổ thông hay tiếng địa phương?”
“Trước đây ngoài lúc đi học thì cha mẹ của tôi thường dùng tiếng địa phương. Sau khi mang thai thì mẹ tôi chuyển sang dùng tiếng phổ thông, họ muốn giáo dục tôi từ lúc còn là trứng nước, không để cho tôi thua ngay ở vạch xuất phát. Bỗng nhiên đổi sang tiếng phổ thông, hàng xóm và bạn bè sẽ thấy xa lạ nhưng dần dần rồi cũng thành quen thôi.” Lộ Lộ vênh mặt: “Cha mẹ của tôi thật vĩ đại đúng không?”
“Đúng thế, thương thay cho tấm lòng của các bậc cha mẹ, rất vĩ đại.” Lăng Gia vốn đang suy tính, nếu cha mẹ của Lộ Lộ đều nói tiếng địa phương thì cô phải học giọng và tiếng địa phương của nhà Lộ Lộ. Dù sao việc dùng tiếng địa phương để trò chuyện cùng người lớn cũng sẽ khiến cho họ cảm thấy thân thiết hơn, nhưng xem ra không cần nữa rồi. Lăng Gia than thở: “Nghĩ lại thì trước đây người ta sống thật chân thành, đa số chỉ sống trọn đời với một người, bây giờ thì rất ít.”
Lộ Lộ nhún vai “Con người ta ngày càng táo bạo, là vì nhiệt độ trái đất đang ngày càng nóng lên.”
“Ừ, cũng có thể.” Lăng Gia suy nghĩ rồi nói: “Ít lâu nữa bớt chút thời gian, tôi và em cùng về thăm nhà đi.”
Lộ Lộ đang cầm một cái vỏ bánh bỗng sựng lại, cô khẽ nói: “Tôi sợ trở về sẽ làm cho cha mẹ tức giận.”
“Đã nhiều năm trôi qua, giận thì cũng đã giận xong rồi. Yên tâm nhé, có tôi đây, cha mẹ em sẽ không tức giận đâu.”
“Ồ, tự tin thế à?”
“Đương nhiên!”
“Được rồi, đến lúc đó thử bản lĩnh của chị xem sao.”
Tuổi của cha mẹ càng ngày càng cao, cũng đã gần đến lúc phải về hưu, đúng là nên trở về thăm nhà. Ít lâu nữa, tìm cơ hội rồi cùng Lăng Gia về nhà thôi. Lộ Lộ nghĩ thế.
Mười lăm tháng giêng qua đi, cuối cùng những ngày tháng chơi bời thảnh thơi của Lộ Lộ cũng kết thúc. Cô và Tần Hạo, Mai Hinh lại tiếp tục bận rộn. Khoảng thời gian này việc học của Tiểu Ngưu không nhiều, bốn người thường làm việc cùng nhau, hoặc là tranh thủ lúc rảnh rỗi thì vui đùa. Mệt mỏi là điều không tránh khỏi, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Sau năm sáu lần Hoàng Úy Nhiên liên tiếp mời, nhờ Lữ Nam khéo léo đỡ lời, cuối cùng Lăng Gia cũng đồng ý nhận lời mời bữa cơm của Hoàng Úy Nhiên. Thấy Lộ Lộ không đến, Hoàng Úy Nhiên có chút thất vọng nhưng dù sao chỉ cần Lăng Gia đến là đủ rồi.
Lần đầu tiên ba người bạn thân cùng ngồi trong một phòng ăn xa hoa mà không khí lại trầm lặng đến thế. Hoàng Úy Nhiên muốn nói lời xin lỗi nhưng bây giờ đối mặt với Lăng Gia rồi, cô lại không nói nên lời.
Đây không phải lúc để nói nhiều, Lữ Nam không tiện mở miệng. Cô nhìn Lăng Gia, lại nhìn Hoàng Úy Nhiên, cân nhắc một lúc rồi vẫn ngậm chặt miệng.
Cuối cùng Lăng Gia là người đánh tan sự im lặng, cô cười, chủ động nói: “Úy Nhiên, nói ra lời xin lỗi không dễ nhưng chúng ta tưởng, đúng không? Cậu có cảm nhận được lúc xin lỗi cậu, Lộ Lộ đã đấu tranh tâm lý đến thế nào không? Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nhận lời mời bữa cơm này, chúng ta vẫn là bạn tốt. Nhưng mình có một yêu cầu, sau này cậu không được gây khó dễ cho Lộ Lộ nữa, thế nào?”
“Ôi.” Hoàng Úy Nhiên có chút lúng túng “Cậu thấy mình còn dám gây khó dễ cho cô ấy nữa à? Không đâu.”
“Vậy thì tốt rồi, đừng nên vì một chuyện cỏn con mà ảnh hưởng đến tình cảm” Lữ Nam nắm được thời điểm thích hợp, nâng ly rượu giảng hòa “Rượu vào bụng là mọi ân oán đều tan đi, ba người cúng ta vẫn sẽ như trước kia, thật tốt quá.”
Ba ly rượu cụng vào nhau, rượu đỏ thì đã vào bụng rồi nhưng khúc mắc có được gỡ hay không thì còn phải xem ông trời.
Ba người biết cách bắt chuyện ngồi một chỗ với nhau, sau đoạn mở đầu trầm lặng là trở về với cuộc chuyện trò bát ngát trời mây như ngày xưa.
Bữa cơm được một nửa, Hoàng Úy Nhiên nói: “Nam Nam và Tang Du, dù cho bất kể xét từ phía nào cũng xem như là xứng đôi. Nhưng cậu, Lăng Gia, là một người bạn, mặc kệ cậu có muốn nghe hay không thì mình cũng phải khuyên cậu một câu thật lòng. Đến cuối cùng, cậu và Lộ Lộ có hợp với nhau hay không, cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Mình đã nghĩ rất kỹ.” Lăng Gia cắt một miếng beefsteak cho vào miệng, cẩn thận nhai.
Nhiều lời vô ích, Hoàng Úy Nhiên sáng suốt đổ chủ đề, bầu không khí cực kỳ hài hòa. Ba người không ai đề cập đến Tang Du và Lộ Lộ nữa.
…
Ngọn cây đầu cành đã đâm chồi non từ lúc nào, khí trời cũng ngày một ấm dần lên.
Tần Hạo và Mai Hinh sau nhiều lần xem nhà, cuối cùng đã chọn được một căn ưng ý để đặt cọc. Hai người tự tay thiết kế nội thất cho tổ ấm nhỏ của mình, vừa bận rộn nhưng cũng vừa hạnh phúc.
Ngày tháng một khi đã đi vào quỹ đạo của nó thì sẽ trôi qua rất nhanh. Chớp mắt lại đến tháng tư. Xuân về hoa nở, oanh ca yến hót, vạn vật sống lại, khắp trời đất một màu xanh biếc tràn ngập sức sống.
Tới sinh nhật của Lăng Gia, vào những ngày sinh nhật trước kia, thường thì cô sẽ tổ chức một bữa tiệc. Nhưng năm nay, Lăng Gia chỉ muốn ở nhà cùng Lộ Lộ.
Hôm nay Lộ Lộ không đi làm, cô mua sách dạy nấu ăn, nấu một bữa tối theo phong cách phương Tây và làm cho Lăng Gia một cái bánh kem. Trên mặt chiếc bánh vẽ một con hươi sao, còn có cả một con cá nhỏ kèm theo bốn chữ “Tôi yêu Gia của tôi”. Lăng Gia đi làm về, nhìn thấy phòng ăn được trang trí đầm ấm, xúc động đến suýt ngất.
Lộ Lộ cắm một cây nến lên bánh kem, đốt nến lên, cô nói với Lăng Gia: “Ước gì đi.”
Lăng Gia nhắm mắt lại, chắp hai tay ước nguyện, ước xong rồi cô thổi tắt ngọn nến. Lộ Lộ cười, cắt bánh kem, hỏi: “Chị ước gì vậy?”
“Không nói.”
“Nhỏ mọn, ăn thử bánh kem tôi làm đi.”
Lăng Gia ăn một miếng, gật đầu liên tục: “Được đấy, học làm bánh kem khi nào vậy? Trước kia tôi chưa thấy em làm bao giờ.”
“Mới học hôm nay, đây là lần đầu tiên làm, tôi dành chiếc bánh đầu tiên của mình cho chị đấy! Chị có cảm động hay không?”
“Cực kỳ cảm động, lần đầu tiên đã làm ngon được như thế này rồi, em không làm đầu bếp đúng là phí tài.”
“Không phí đâu, tôi chỉ vì chị mà làm đầu bếp thôi.”
“Sao hôm nay ăn nói ngọt ngào thế?”
“Thì hôm nay là sinh nhật của chị mà.” Lộ Lộ mở rượu vang, rót vào ly, lại không cầm lòng được mà hỏi Lăng Gia: “Vừa nãy chị ước gì thế? Bí mật như vậy, nếu chị không nói cho tôi biết thì tôi cũng sẽ không đưa quà sinh nhật cho chị, nói hay không?”
Lăng Gia uống một hớp rượu, liếc Lộ Lộ một cái, nói: “Em đưa quà trước đi rồi tôi sẽ nói cho em biết.”
“Được” Lộ Lộ chạy về phòng ngủ, cầm ra một chiếc hộp nhỏ đã được gói kỹ, đặt xuống trước mặt Lăng Gia “Chị nói trước đi, nói rồi mới được bóc quà.”
Lăng Gia nhìn hộp quà, tiến lại sát bên Lộ Lộ, xấu xa cười hỏi: “Bên trong là nhẫn đúng không?”
“Ồ!” Lộ Lộ trợn to hai mắt, thế mà cũng đoán được? Vì không để cho Lăng Gia đoán được, Lộ Lộ còn cất công gói lại thật kỹ, đúng là vẽ rắn thêm chân mà!
Lăng Gia thấy mình đoán trúng, cười híp mắt mở hộp quà, lấy chiếc nhẫn ra. Là một chiếc nhẫn bạc, hình dáng đơn giản trang nhã, Lăng Gia đeo vào ngón tay, nhìn ngược nhìn xuôi rồi than thở: “Đẹp lắm, kích thước vừa khéo, tôi rất thích.”
Lộ Lộ cười ngây ngốc, bất chợt nhớ ra điều gì đó, cô hét toáng lên: “Sao lại tự đeo? Phải để tôi đeo cho chị mới đúng chứ, chị mau lấy ra đi, tôi đeo cho chị.”
“Tôi chỉ thử xem có vừa hay không thôi” Lăng Gia tháo nhẫn ra, đặt lại vào hộp sau đó đưa tay đến trước mặt Lộ Lộ, nói: “Em đeo cho tôi đi.”
Lộ Lộ trịnh trọng cầm nhẫn lên, lại trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của Lăng Gia. Xong xuôi mới thỏa mãn nói: “Bây giờ thì được rồi!”
“Này” Lăng Gia hôn một cái lên má Lộ Lộ, hỏi: “Sao bỗng nhiên lại tặng nhẫn cho tôi? Muốn buộc tôi lại mãi mãi à?”
“Ừm” Lộ Lộ gật đầu “Tôi không có tiền, không mua được nhẫn kim cương, chỉ mua được nhẫn bạc thôi, sau này chị sẽ mãi đeo nó
đúng không?”
“Tất nhiên là vậy rồi, ngày nào cũng sẽ đeo trên tay!”
Lộ Lộ cười ngây ngô, cười xong còn nói: “Mai cho tôi tám mươi ngàn, gửi vào trong thẻ của Mai Hinh ấy, tôi sẽ đưa số tài khoản của cô ấy cho chị.”
“Sao thế?”
“Nhẫn bảy mươi tám ngàn, tôi mua bằng thẻ của Mai Hinh, dù sao cũng phải trả lại cho người ta.”
“Được, mai tôi sẽ đưa cho em bảy mươi tám ngàn.”
Khóe miệng của Lộ Lộ giật giật, cô nói: “Muốn lấy tám mươi ngàn.”
“Không phải nhẫn bảy mươi tám ngàn à, em muốn lấy tám mươi ngàn làm gì?”
“Tôi cũng phải có chút tiền tiêu vặt chứ!”
“Được rồi, tôi đưa cho em hẳn bảy mươi tám ngàn năm trăm!”
Khóe miệng của Lộ Lộ lại giật mạnh hơn nữa, bỗng nhiên cô nhận ra việc dạy Lăng Gia biết sống tiết kiệm cũng phải là chuyện tốt lành gì.
Thấy biểu cảm của Lộ Lộ, Lăng Gia thầm bật cười. Từ lúc ở bên Lộ Lộ đến nay, Lăng Gia phát hiện cách sống tính toán chi li của Lộ Lộ làm cho cuộc sống của mình có rất nhiều niềm vui không tưởng. Loại niềm vui này, trước kia cô không thể tìm thấy trong cuộc sống phung phí của mình. Loại niềm vui này, chỉ có thể tìm được khi ở bên cạnh Lộ Lộ.
Lộ Lộ có tính kỷ luật rất lớn, cô không vì Lăng Gia có tiền mà cho phép bản thân nâng cao tiêu chuẩn cuộc sống. Giống như Lý Gia Thành mặc dù là một tỷ phú nhưng ông ấy vẫn đi giày vải, vẫn sống trong một căn nhà giản dị. Những thứu đó không liên quan đến niềm kiêu hãnh hoặc lòng tự trọng, chỉ là thói quen mà thôi.
Lộ Lộ nhận những thứ mà Lăng Gia mua cho mình, nhưng cô vẫn sẽ lờ đi những bộ quần áo trên một ngàn, lúc ăn vẫn chỉ đến những quán nhỏ sạch sẽ. Lộ Lộ chưa bao giờ cho rằng bản thân mình là người giàu sang, cô vẫn luôn đặt mình vào hàng ngũ của dân thường, mà cuộc sống của Lộ Lộ ngoại trừ Lăng Gia ra thì cô đúng thật chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Huồng hồ từ nhỏ cha mẹ đã dạy cô rằng muốn làm người chính trực thì phải sống thật giản dị. Cha mẹ là người thầy đầu tiên của một đứa trẻ, lời nói của người thầy đầu tiên luôn có sức ảnh hưởng rất lớn. Lộ Lộ được cha mẹ trực tiếp truyền dạy lại cách làm người, cha mẹ cô cho rằng xa hoa phung phí là một loại tội lỗi, đó là loại tội lỗi mà không ai có thể trả giá được, thế nên Lộ Lộ cũng cho là như vậy.
Lăng Gia rất biết ơn Lộ Lộ, bởi vì Lộ Lộ dạy cô thế nào là sống, phải sống như thế nào. Bởi vì Lộ Lộ làm cho cô hiểu được rằng một căn nhà sang trọng nếu không có người mình yêu thì cũng chỉ là một căn nhà trống rỗng; một mái nhà đơn sơ nhưng chỉ cần có người mình yêu ở đó thì nó chính là nơi lộng lẫy nhất.
Hai người vừa trò chuyện trên trời dưới đất vừa ăn cơm, bỗng nhiên Lăng Gia cảm thán: “Thật hạnh phúc quá. Tôi còn nhớ rõ là năm ngoái sau khi sinh nhật tôi không bao lâu thì em tới Thụy Phong, thế mà chớp mắt thôi chúng ta đã quen biết gần một năm rồi.”
“Đúng vậy” Lộ Lộ cũng xúc động “Lần đầu tiên gặp nhau, chị còn đi dày cao gót so chiều cao với tôi, đúng là không biết xấu hổ.”
“Sao phải xấu hổ? Cho dù không đi giày thì tôi cũng cao hơn em, tôi biết em ghen tị với chiều cao của tôi, không chấp.”
“Cao hơn có một chút thôi, thế mà không biết xấu hổ nhắc đi nhắc lại mãi” Đột nhiên Lộ Lộ cười ha hả, cô ngồi lên đùi còn tay thì ôm lấy cổ của Lăng Gia, uống một hớp rượu rồi lại kề sát bên môi Lăng Gia, ngọt ngào nói: “Tiểu Gia Gia, qua ngày hôm nay chị chính thức bước vào hàng ngũ ba mươi rồi đó, có cảm nghĩ gì không?”
“Không nhắc đến chuyện tuổi tác thì chết à!” Lăng Gia nhéo vào chân của Lộ Lộ một cái thật đau, cô thề rằng đến sinh nhật lần thứ ba mươi của Lộ Lộ thì cô chắc chắn sẽ ra sức léo nhéo chuyện tuổi tác!
“Sao ác thế?” Lộ Lộ xoa chân, lại hôn lên môi Lăng Gia, cô nói: “Phụ nữ ở độ tuổi ba mươi là đẹp nhất, dáng vẻ đằm thắm yêu kiều này là thứ hấp dẫn người khác nhất, giống như chị bây giờ này. Dù cho chị có bốn mươi, năm mươi hay sáu mươi thì trong mắt tôi chỉ có chị là đẹp nhất.”
“Em cũng thế” Lăng Gia hài lòng “Biết vừa nãy tôi ước gì không? Tôi ước rằng tôi được ăn hiếp em cả đời, Lộ Lộ bị tôi ăn hiếp cả đời.”
“Chậc, biết ngay là chẳng ước được điều gì tốt đẹp mà. Chị đeo nhẫn của tôi rồi thì phải theo tôi cả đời.”
“Vậy ngày mai tôi mua một cái nữa cho em đeo vào, em cũng phải theo tôi cả đời.”
“Tốt nhất là đừng mua cái quá đắt, đi xe buýt gặp phải kẻ cướp, lỡ may bị chặt mất ngón tay thì chỉ có chị thiệt thòi thôi!”
“Nói tiếng người đi!” Lăng Gia cười ôm lấy Lộ Lộ, cô hôn Lộ Lộ, lòng không ngừng rung động, tràn ngập yêu thương. Mà tay cũng dần di chuyển về nơi thể hiện tình yêu kia, nơi làm cô mê đắm.
Tim của Lộ Lộ đập bình bịch, cô cảm giác rằng những ngày sau này của mình sẽ không có một ngày nào yên bình. Người ta thường nói phụ nữ ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, sao mà cô quên được rằng phụ nữ ba mươi là sói!
Qua sinh nhật, Lăng Gia lập tức đặt làm một chiếc nhẫn và một bộ khuyên tai. Nhẫn vẫn bằng bạc, hình dáng giống như cái Lộ Lộ đã tặng cho cô, trên nhẫn có khắc tên của cô, một chữ “Gia” nho nhỏ. Khuyên tai mang hơi hướng cổ điển, ngọc bích óng ánh tỏa sáng, thanh lịch lại trang nhã.
Lộ Lộ nhận được quà thì hạnh phúc đến nhảy cẫng, nhanh chóng tháo khuyên tai xuống, đeo quà của Lăng Gia lên. Lại vừa đưa tay trái đến trước mặt Lăng Gia, để Lăng Gia đeo nhẫn cho mình. Lăng Gia cười đeo nhẫn cho cô, vỗ vỗ bàn tay của Lộ Lộ, Lăng Gia nói: “Từ nay về sau họ của em đổi thành Lăng rồi.”
Lộ Lộ chỉ lo ngắm gương, căn bản là không quan tâm Lăng Gia nói gì, ngắm xong rồi mới hiểu ra điều Lăng Gia nói, cô hỏi: “Thế sao không phải là chị họ Lộ?”
“Lăng Lộ Lộ nghe hay biết bao.”
“Lộ Lăng Gia nghe cũng không tệ mà.”
“Đừng có nói nhảm nữa, ban cho em họ Lăng là vinh hạnh của em! Ngày xưa có Lăng Thống, Lăng Mông Sơ, còn nay có Lăng Xương Hoán, Lăng Tắc Dân. Họ Lăng thật huy hoàng!”
“Nhưng họ Lộ cũng đâu thua kém, ngày xưa có người họa sĩ vĩ đại là Lộ Cao, nay có đại danh tác Lộ Xa, họ Lộ huy hoàng hơn chứ!”
“Không đối đầu với tôi thì lòng em ngứa ngáy đúng không?”
Lộ Lộ cười ha hả: “Thôi thì như vậy… tôi là Lăng Thị, chị là Lộ Thị. Chị là của tôi, tôi cũng là của chị, được chưa.”
Lăng Gia không thèm chấp, đảo cặp mắt trắng dã kéo Lộ Lộ đi nấu cơm. Dù sao cũng phải no bụng đã rồi mới có sức mà đấu khẩu.
Cuộc sống của Lộ Lộ và Lăng Gia ổn định, cuộc sống của Lữ Nam và Tang Du cũng dần trở nên ổn định.
Từ lúc ở chung với Tang Du, Lữ Nam đã hoàn toàn lột xác thành một thanh niên nghiêm túc. Đúng giờ đi làm, đúng giờ về nhà, buổi sáng đánh thức Tang Du rời giường, buổi tối nấu cơm cho Tang Du. Nếu hôm nào phải chiêu đãi khách hàng thì cứ cách mỗi một tiếng sẽ điện thoại cho Tang Du. Vô hình trung, chữ “nhà” đã cắm rễ trong lòng Lữ Nam, bất kể làm gì thì điều đầu tiên cô nghĩ tới vẫn luôn là nhà và nhà cũng chính là người kia.
Tang Du thì không xa lạ gì, dù sao cô và Lộ Lộ cũng đã từng có một cái “nhà”. Nhưng Lữ Nam ở trong lòng Tang Du lại ngày càng nặng hơn. Hai người ở cùng nhau, làm cho căn nhà ngày càng trở nên giống một mái ấm thật sự. Trong công việc nếu gặp chuyện không thuận lợi, chỉ cần nằm xuống ghế salon, được người kia ôm một cái thì tất cả mọi phiền não sẽ tan thành mây khói. Tang Du yêu điều đó, bình thản nhưng lại kiên định, giống như nước chảy nhỏ giọt nhưng liên miên chẳng dứt, đó là sự bền bỉ của yêu thương.
Tháng tư vừa qua, tháng năm lại tới.
Công việc của bọn Lộ Lộ ngày càng nhiều, cho dù có Tiểu Ngưu tham gia thì vẫn bận rộn chẳng ngơi tay. Rơi vào đường cùng, đành phải nhờ thầy Đinh giới thiệu thêm người. Thầy Đinh thấy việc làm ăn của trò cưng ngày càng phát triển, lòng ông tràn ngập vui mừng. Thầy cân nhắc rồi giới thiệu đến một chàng trai đại học năm cuối cho bọn họ. Chàng trai này tên là Phùng Khải, cao khoảng một mét tám, làn da trắng trẻo, dáng vẻ nho nhã và tính cách có đôi chút nhút nhát.
Bọn Lộ Lộ tất nhiên là rất hoan nghênh Phùng Khải, bởi vì họ biết thầy Đinh nhìn người rất chuẩn. Người mà ông giới thiệu đến thì đương nhiên là có năng lực.
Vì nơi ở hiện tại không thuận tiện với việc đi lại, Phùng Khải muốn thuê một căn phòng khác. Nhà mới của Tần Hạo và Mai Hinh đã sớm trang hoàng xong, cuối tháng là có thể vào ở, Tần Hạo bảo Phùng Khải chờ thêm vài ngày rồi dọn đến nơi ở cũ của mình. Nhà Tần Hạo thuê vẫn còn hợp đồng đến tháng bảy, Phùng Khải vẫn chưa tốt nghiệp lại mới đi làm, tiền trên người có hạn. Nếu ngày sau đã trở thành bạn bè chung sống lâu dài, thì bây giờ giúp được gì hãy cứ giúp.
Nhớ đến việc mình bị xem thường ở buổi phỏng vấn xinh việc của một văn phòng thiết kế, chàng tranh niên ngây ngô chưa tốt nghiệp xúc động đến suýt rơi nước mắt trước lòng tốt của đám Tần Hạo.
Đến đây, phòng làm việc của Lộ Lộ đã trải qua bốn năm gây dựng. Từ lúc ban đầu chỉ có ba người, đến nay đã có năm người. Năm người trẻ tuổi mang theo hy vọng vững vàng tiến bước về phía trước. Lộ Lộ thường nói, sống đã khó nhưng sống tốt còn khó hơn nhiều lần.
Đúng thế, miễn còn sống là còn hy vọng, còn sống thì hãy cứ sống thật ý nghĩa. Và việc giải thích hai từ “còn sống” nghĩa là gì thì mỗi cá nhân chúng ta có một đáp án khác nhau.