Chương 103
Mùa xuân nhiều gió, mà còn là gió lớn, vừa ấm lại vừa mát.
Những người đi thuận chiều gió thì chắc chắn là sẽ tiết kiệm được kha khá sức lực, còn ai mà đi ngược chiều gió thì hầu hết đều phải tốn không ít sức.
Dù cho là thuận hay nghịch chiều gió thì điều không ngoại lệ là tóc ai cũng sẽ bị thổi cho rối bời, hoặc quần áo sẽ bị dính chút bụi.
Nhưng những người đang vội vã rảo bước kia không quan tâm được nhiều điều nhỏ nhặt đến thế, vén lại tóc, phủi lại quần áo, họ vẫn tiếp tục cất bước.
Chớp mắt đã tới giữa tháng năm, gió nhỏ dần lại, trời ngày càng nóng lên, bóng dáng của mùa hè đã rủ rỉ xuất hiện.
Chu Tĩnh vẫn giữ mối quan hệ bạn bè với Lộ Lộ, cô giới thiệu cho bọn Lộ Lộ không ít khách hàng. Tình cờ có việc đến gần văn phòng của bọn Lộ Lộ, Chu Tĩnh sẽ ghé vào ngồi một chút, cô thích nơi làm cho người ta được thả lỏng tâm tình như ở đây.
Lộ Lộ, Tần Hạo và Mai Hinh đã quen biết Chu Tĩnh từ lâu nên khi nói chuyện họ không dè chừng khoảng cách quá nhiều. Còn hai cô cậu sinh viên chưa bước chân ra trường là Tiểu Ngưu và Phùng Khải chỉ mới quen biết Chu Tĩnh, lại thấy Chu Tĩnh quý phái như thế, vậy nên khi nói chuyện bao giờ cũng mang theo chút thận trọng đến ngây ngô. Điều này làm cho Chu Tĩnh nhớ lại chính bản thân mình lúc còn là sinh viên, thời gian trôi thật sự nhanh quá, từ lâu cô gái ngây ngô trước kia đã không còn tồn tại, thay vào đó năm tháng đổi lại một người phụ nữ lõi đời khôn khéo. Hạnh phúc hoặc bất hạnh, cuối cùng cũng chỉ còn là ký ức mà thôi, Chu Tĩnh thầm than thở.
Có lần Chu Tĩnh hỏi Lộ Lộ: “Em có tin vào số phận không?”
Lộ Lộ nói: “Tin, cũng không tin.”
“Sao lại thế?”
“Chị nhìn xem” Lộ Lộ chỉ lên bầu trời “Chúng ta thường gọi nó là ông trời, ông trời gần như nắm giữ tất cả số phận của chúng sinh. Sống đến bây giờ mới nhận ra, ông trời cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chị càng chấp nhận số phận thì nó lại càng chèn ép chị… chị càng cố gắng thay đổi số phận thì cuộc sống của chị sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn. Đấu với trời rất vui, chỉ là chị có kiên trì được đến cùng hay không mà thôi.”
Chu Tĩnh gật đầu mỉm cười, cô thừa nhận, cô vẫn còn thầm thích Lộ Lộ. Thứ tình cảm này như một dải sương trắng đang lượn lờ lưng chừng rừng thông trên núi vào sáng sớm, nó rất đẹp, nhưng đưa tay ra lại không thể chạm đến được.
Đã là của bạn thì chạy cũng không thoát, không phải của bạn thì cố gắng cũng không có được. Chu Tĩnh hiểu rất rõ rằng Lộ Lộ không thể thuộc về mình, cho nên cô chấp nhận duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường này để giữ lại những hình ảnh tốt đẹp nhất trong lòng hai người. Ai nói như thế thì không hạnh phúc?
Chu Tĩnh vẫn không biết Lộ Lộ có hứng thú với đàn ông hay phụ nữ, cô cũng không cố gắng để biết điều đó. Chu Tĩnh cảm thấy được làm bạn cùng với Lộ Lộ đã là tốt rồi, nhưng Chu Tĩnh cũng lờ mờ cảm giác được Lộ Lộ và Lăng Gia vấn đề gì đó. Bởi vì mỗi lần cô vô tình nhắc đến Lăng Gia thì ánh mắt của Lộ Lộ đều sáng lên, loại ánh sáng đó không thể giả tạo được, cũng rất khó để giấu đi. Chu Tĩnh đã từng yêu, cô biết thứ ánh sáng trong mắt Lộ Lộ nói lên điều gì.
Chu Tĩnh cảm thấy thú vị, thế nên những lúc gặp Lăng Gia, cô thường làm như vô tình nhắc tới Lộ Lộ, sau đó chăm chú quan sát biểu hiện của Lăng Gia. Hiển Nhiên là Lăng Gia cáo già hơn Lộ Lộ rất nhiều, gần như không để lộ ra chút sơ hở nào, nhưng ý cười sâu trong đôi mắt lại bị Chu Tĩnh bắt được.
Chu Tĩnh không muốn vòng vo thêm nữa, chỉ đơn giản là hỏi thẳng Lăng Gia: “Em thích Lộ Lộ?”
“Thích chứ, không phải chị cũng rất thích Lộ Lộ sao?” Lăng Gia hỏi đùa lại.
“Em cũng thích Lộ Lộ giống như chị thích Lộ Lộ?”
“Em thích Lộ Lộ như tất cả mọi người thích Lộ Lộ.”
“Vòng vo với chị có mệt hay không?”
“Không mệt.”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, lòng ai cũng hiểu, có những chuyện đoán được là đủ rồi, không cần thiết phải nói ra, cũng không cần thiết phải truy hỏi đến cùng.
Chu Tĩnh từng nghi ngờ Lộ Lộ và Lữ Nam, nhưng cô không nghĩ rằng Lăng Gia mà cũng rơi vào lưới tình với phụ nữ. Nhớ đến hai “kẻ thù” Lộ Lộ và Lăng Gia trong bữa tiệc kỷ niệm thành lập công ty của mình có gì đó mờ ám, lại nhớ đến những biểu hiện của Lộ Lộ và Lăng Gia vào mùng bốn tết. Những điều được che dấu kỹ dần dần hiện ra, Chu Tĩnh cười đắc ý, quả nhiên là trong lòng ai cũng đều có một ngọn Brokeback Mountain!
Có đôi khi Chu Tĩnh cũng phải thở dài, nếu đã lựa chọn hôn nhân mà còn theo đuổi tiếng gọi của trái tim, dù cuộc hôn nhân đó có là hữu danh vô thực đi chăng nữa, thì tình yêu mà cô bảo vệ cũng sẽ bị mang tiếng là gian dâm.
Người theo đuổi Chu Tĩnh không phải là ít, có nam cũng có nữ, đàn ông đối với Chu Tĩnh là bỏ qua không tính, nhưng phụ nữ thì cô cũng rất kén chọn. Những người mặt hoa da phấn tầm thường, Chu Tĩnh không vừa mắt, huống hồ cô đã qua cái tuổi muốn làm gì thì làm, cho nên Chu Tĩnh sẽ không tùy ý làm bừa. Chu Tĩnh thích những người phụ nữ nguyên tắc lại độc lập giống như Lăng Gia, hoặc giống như Lộ Lộ, nhưng những người như thế làm gì có ai tình nguyện ở cạnh bên phụ nữ đã có chồng như cô? Làm gì có ai tình nguyện cả đời phải đóng vai kẻ thứ ba lén lén lút lút? Được cái này mất cái kia, đã tới nước này thì cũng thật khó để không nhắm mắt chấp nhận số phận.
Bỗng nhiên Chu Tĩnh muốn có một đứa con của chính mình, nhưng nếu thật sự có con rồi thì tình yêu mà cô muốn có cũng sẽ tan thành mây khói. Nhất thời Chu Tĩnh lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, mâu thuẫn chồng chất.
Việc mà Chu Tĩnh có thể làm bây giờ cũng chỉ là chờ đợi người phụ nữ của đời mình xuất hiện, hoặc là chờ đến lúc mình buông xuôi chấp nhận số phận.
Có thể thấy rằng, cuộc sống không khó khăn, chỉ có lựa chọn là khó khăn mà thôi. Dù cho cuộc sống có thuận lợi hay không thì lòng ai cũng luôn tồn tại những mối sầu não riêng.
Quãng thời gian này, Lăng Gia vẫn đối đãi với Hoàng Úy Nhiên như xưa, thoáng nhìn qua quan hệ bạn bè của họ thật thân mật không có khoảng cách. Hoàng Úy Nhiên cho rằng Lăng Gia đã tha thứ cho mình, vậy nên cực kỳ vui mừng, nhưng chỉ có trong lòng Lăng Gia là hiểu rõ mình đối với Hoàng Úy Nhiên sẽ không bao giờ có thể thân thiết và chân thành như trước kia được nữa. Lăng Gia xưa nay luôn là người thù dai, cô sẽ chẳng bao giờ quên được chuyện Hoàng Úy Nhiên đã từng dẫm đạp lên lòng tự trọng của người con gái mà cô yêu nhất trên đời này.
Nhưng mặt ngoài Lăng Gia vẫn tỏ ra bình thường, dù sao công việc vẫn cần Hoàng Úy Nhiên giúp đỡ. Lăng Gia, Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam vẫn cứ cách vài ngày lại tụ tập một lần. Lăng Gia vẫn tỏ ra quan tâm đến Hoàng Úy Nhiên, thậm chí ngay đến cả người thông minh như Lữ Nam cũng bị lừa, Lữ Nam cứ cho rằng Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên đã thật sự không còn khoảng cách nữa.
Ngày tháng qua đi, tình cảm của Lữ Nam và Tang Du cũng ngày càng trở nên sâu nặng. Trong khoảng thời gian này, Tang Du ngày càng để tâm đến Lữ Nam hơn, có lúc Lữ Nam phải chiêu đãi khác khứa nên về nhà muộn, Tang Du sẽ cảm thấy nhớ nhung. Có lúc Lữ Nam đi làm về mệt mỏi, Tang Du sẽ vì cô mà đau lòng. Những lúc không ở cạnh nhau, bóng dáng của Lữ Nam cứ quẩn quanh trong đầu Tang Du. Tang Du hiểu rõ rằng cô đã yêu Lữ Nam mất rồi.
Lữ Nam cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tang Du. Đêm nay khi về nhà, Tang Du đang ngồi trên ghế salon đợi cô. Mỗi ngày trở về nhà, được thấy người mình yêu đang chờ đợi mình, điều đó hạnh phúc biết bao nhiêu.
Lữ Nam thả túi xách xuống, hạnh phúc ôm lấy Tang Du, cô hỏi: “Có phải em đã thích tôi rồi không?”
Tang Du đùa: “Không có đâu.”
“Con bé này, lúc nào cũng nói ngược với lòng. Đã ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa, muốn đợi chị về rồi cùng ăn. Đừng nói với tôi là chị đã ăn rồi.”
“Bận rộn cả ngày, thời gian đâu mà ăn? Em tắm đi, tôi đi làm cơm, đêm nay chúng ta ăn món cay Tứ Xuyên.”
“Được.”
Lữ Nam rất vĩ đại, từ nhỏ cô đã ghét ăn cay nhưng vì Tang Du mà Lữ Nam thay đổi khẩu vị của mình. Cô đi tới phòng bếp, đầu tiên là vo gạo, sau đó lấy nguyên luyện chuẩn bị làm canh cá.
Tang Du tắm qua xong, đi vào phòng bếp, đứng lẳng lặng nhìn Lữ Nam đang bận rộn nấu bữa cơm cho mình. Lòng Tang Du hạnh phúc ngập tràn, cô đi đến bên cạnh Lữ Nam, hỏi: “Cần tôi giúp không?”
“Không đâu, tôi sợ em càng giúp càng rối.”
“Tôi cũng muốn học nấu ăn, để tôi giúp chị đi.”
“Muốn học thì rảnh rỗi tôi dạy cho em. Bây giờ vẫn cứ để tôi làm thôi, trong bếp khói dầu, em ra phòng khách xem TV đi, nhé?”
“Được rồi.”
Tang Du đi ra phòng khách, mở TV lên xem một lúc, cảm thấy chán nên lại đi vào phòng bếp, đứng phía sau Lữ Nam, đưa tay vòng lấy eo của Lữ Nam.
Lữ Nam khẽ quay đầu, dụi lên mặt của Tang Du, cười hỏi: “TV không đẹp bằng tôi đúng không?”
“Đúng vậy, không đẹp bằng chị” Tang Du tách ra khỏi người Lữ Nam, chủ động hôn cô, hai bờ môi quấn quít, hơi thở tan vào nhau.
Một lúc lâu sau, Tang Du chạm trán mình vào trán Lữ Nam, nói: “Lúc nãy chị hỏi rằng có phải tôi đã thích chị hay không, tôi nói là không bởi vì bỗng nhiên tôi cảm thấy có lẽ là tôi đã có chút yêu chị mất rồi.”
“Biết ngay là em thích dối lòng mà.” Lữ Nam cười, cắn lấy vành tai của Tang Du, nói: “Nhưng mà mới chỉ có chút yêu thôi, tôi chưa hài lòng, tôi muốn em yêu tôi bằng cả trái tim, hiểu không?”
Tang Du cười gian xảo, tắt bếp, cô hôn khóe môi của Lữ Nam rồi cười quyến rũ nói: “Tôi nhớ chị đã từng nói, chỉ cần yêu thôi là làm được, đúng không?”
Tang Du vừa nói vừa hôn Lữ Nam, bàn tay đặt trên người Lữ Nam bắt đầu di chuyển. Hiếm khi mà Tang Du chủ động được một lần, ân huệ của người đẹp tất nhiên là Lữ Nam sẽ không bỏ qua. Cô ôm lấy Tang Du, nhiệt tình đáp lại, canh cá sớm đã bị Lữ Nam ném sang một bên.
Cuối tháng năm, Thụy Phong tổ chức cho nhân viên đi du lịch, Lăng Gia không muốn xa cách Lộ Lộ liên tiếp vài ngày trời, thế nên lấy ly do sức khỏe để ở lại. Cuối cùng sau bao tháng ngày bận rộn thì Lăng Gia cũng được nghỉ ngơi bốn ngày, nhưng Lộ Lộ không được nghỉ mà vẫn cứ phải đi sớm về trễ. Rốt cuộc, Lăng Gia cũng có cơ hội đích thân nếm trải cảm giác của một bà nội trợ.
Nhân ngày nghỉ, Lăng Gia đi mua máy chạy bộ và xe đạp thể dục với dự định rèn luyện sức khỏe. Nhớ đến trước kia Lộ Lộ đã nói muốn mua xe đạp nhưng vẫn chưa mua được, nhân lúc không có việc gì làm, Lăng Gia một mình đến cửa hàng xe đạp cẩn thận chọn lựa, mua cho Lộ Lộ một cái xe đạp rồi trở về.
Chạng vạng tối, Lăng Gia đi đón Lộ Lộ. Lộ Lộ nhìn thấy chiếc xe đạp mới tinh thì vui đến nỗi không ngậm được miệng, lập tức lái xe đạp chở Lăng Gia đi dạo một vòng. Lộ Lộ chơi ác, cố tình lái xe nghiêng bên này nghẹo bên kia làm cho Lăng Gia sợ đến nỗi hét toáng lên. Lộ Lộ cười to, hất mái tóc dài ra sau xõa vào mặt Lăng Gia. Lăng Gia ngồi ở phía sau, ôm chặt cứng lấy eo của Lộ Lộ, cô cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ mười tuổi, vui vẻ không thôi.
Sau khi ăn tối và tắm rửa xong, tâm trạng của Lăng Gia vẫn vui vẻ như ban nãy. Đắp mặt nạ dưỡng da, mở nhạc lên. Lăng Gia hỏi Lộ Lộ cũng đang đắp mặt nạ: “Biết Waltz không?”
“Biết” Đắp mặt nạ, Lộ Lộ không dám nói nhiều, chỉ ậm ừ trong cổ họng một chữ “biết”.
“Nhảy cùng nhau không?”
Lộ Lộ mở miệng, giọng nói rõ ràng: “Hơn nửa đêm còn nhảy? Vẫn đang đắp mặt nạ trên mặt mà.”
“Nửa đêm lúc nào? Đang sớm mà? Đắp mặt nạ nhảy mới vui.”
“Không muốn, đắp xong mặt nạ rồi tính!”
“Em dám không nghe lời!” Ánh mắt của Lăng Gia toát lên vẻ hung ác.
“Trời ơi điên rồi, lần đầu tiên gặp người đang đắp mặt nạ mà đòi nhảy!”
Lộ Lộ vỗ vỗ lên mặt nạ, hậm hực đứng dậy, Lăng Gia vòng tay ôm lấy eo Lộ Lộ. Một làn váy ngủ khẽ đung đưa, làn váy còn lại khẽ bay lên. Dẫm lên thảm trải mềm mại, hai người nhảy một điệu Waltz đẹp mắt, đương nhiên vẻ đẹp này chỉ giới hạn từ hai khuôn mặt trở xuống.
Lăng Gia cảm thấy vui vẻ, nhưng Lộ Lộ lại không lạc quan như vậy. Cô nhìn khuôn mặt như ma của Lăng Gia, nét cười trên mặt càng làm cho mặt nạ bị méo mó, càng giống ma. Lộ Lộ thầm nói trong lòng, hôm nay xem như phí công đắp mặt nạ rồi, cái này mà Waltz nỗi gì? Giống cương thi nhảy thì đúng hơn.
Lộ Lộ không dám nhìn mặt của Lăng Gia, chỉ nhìn xuống phía dưới. Thấy bộ ngực của Lăng Gia đang tung tăng theo từng bước nhảy, Lộ Lộ thế nhưng lại thấy ngượng vô cùng, chỉ muốn dùng tay che hai mắt lại rồi nhìn trộm giữa các kẽ tay. Lộ Lộ tự trách, đến giờ này rồi mà vẫn còn ngại ngùng, thật là đáng xấu hổ!
Nhảy xong, rửa trôi mặt nạ, hai người lại cùng nhau vùi đầu đọc sách. Lộ Lộ đọc một lát rồi dựa vào Lăng Gia mà ngủ mất, Lăng Gia vốn định tắt đèn rồi cùng Lộ Lộ đi ngủ, nhưng nhìn đến khuôn mặt ngây thơ lúc ngủ của Lộ Lộ, lòng đột nhiên ngứa ngáy. Nhìn đồng hồ đang là mười giờ rưỡi, đêm còn rất dài, có lẽ nên làm chút chuyện gì đó nhỉ, nếu không thì thật sự là lãng phí thời gian.
Lăng Gia cởi váy ngủ của Lộ Lộ, lại lấy người đè lên. Lộ Lộ kêu thảm thiết hai tiếng, biết chắc đêm nay không thể thoát, cuối cùng chấp nhận số phận nhắm hai mắt lại, gân cổ lên. Làm ra vẻ anh dũng hy sinh, muốn chém thì chém muốn giết thì giết.
Bỗng nhiên Lộ Lộ nhớ đến cô giáo dạy văn trẻ trung xinh đẹp hồi tiểu học của mình, cô đang giảng bài “Lỗ Tấn thích quỷ”, buổi học đó cô từng hỏi cả lớp một câu rằng: “Các em thấy trên đời này thứ gì đáng sợ nhất?”
Đám học trò nhỏ nhao nhao giành nhau trả lời. Có đứa nói ma, đứa nói rắn, đứa nói là chuột, đứa nói yêu quái, còn có đứa nói bố và mẹ, đứa thì nói tội phạm, đứa nói con hổ…
Cô giáo nghe câu trả lời của học trò, liên tục gật đầu nhưng chỉ cười không nói đúng sai. Lúc còn nhỏ đó, Lộ Lộ có thắc mắc rằng nhiều đáp án như vậy mà không cái nào đúng hết sao?
Năm tháng qua đi, Lộ Lộ trưởng thành, nhớ đến kỷ niệm trước kia, cô rất muốn quay ngược thời gian để nói với người cô giáo dạy văn năm xưa mà bây giờ đã sớm bước vào hàng ngũ trung niên rằng. Những câu trả lời kia đều sai hết rồi, trên đời này thứ đáng sợ nhất, là người.
Nhưng đêm nay, khi mà cơ thể run rẩy lên theo từng hồi, thì đáp án của Lộ Lộ đã thay đổi. Trên đời này thứ đáng sợ nhất, là phụ nữ bước vào hàng ngũ ba mươi.
Brokeback Mountain là một bộ phim kể về cuộc tình của hai chàng cowboy.
P/S: Có một vài đoạn cập nhật nhỏ ở các chương 24 và 88 (ngày 13/5).