Chương 105
Nắng chói chang, như thể chiếu rọi hết được mọi ngóc nghách tăm tối của nhân gian.
Lăng Gia dẫn mọi người đến một nhà hàng rộng rãi sạch sẽ, Lộ Lộ nắm tay của Lăng Gia đong đưa qua lại, khẽ cười.
Bầu trời của riêng một người thì tự do và đẹp đẽ, nhưng khoảng trời của hai người thì có sát cánh và sẻ chia. Từ lúc ngây thơ đến khi chín chắn, đó là con đường trưởng thành bắt buộc phải đi.
Đến nhà hàng, sau khi gọi đồ ăn, mọi người cùng nhau trò chuyện. Thừa lúc mọi người không chú ý, Lăng Gia ghé đến sát tai Lộ Lộ, thầm thì: “Nếu sau này còn không ăn trưa đàng hoàng nữa, thì ra sô pha mà ngủ nhé. Trong vòng ba tháng không được phép bén mảng đến phòng ngủ!”
Lộ Lộ nhỏ giọng cười: “Không được vào phòng ngủ càng tốt, đỡ bị chị hành hạ.”
“Nói không biết ngượng à, tối qua là ai hành hạ ai?” Lăng Gia véo thật mạnh lên đùi Lộ Lộ, Lộ Lộ đau đến nỗi suýt nữa thì hét toáng lên.
Phùng Khải nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngưu: “Lăng Gia làm gì? Đã có bạn trai chưa?”
Tiểu Ngưu nhìn chiếc nhẫn trên tay Lăng Gia, nói: “Chắc là có rồi, chị ấy là tổng biên tập của Thụy Phong, không cùng đẳng cấp với chúng ta đâu.”
Tổng biên tập của Thụy Phong? Phùng Khải chán nản, đúng thật là không cùng một đẳng cấp. Nhìn quần áo Lăng Gia đang mặc trên người, lại nhìn chiếc nhẫn trên tay Lăng Gia, dù rằng có vẻ giản dị thế thôi nhưng cái nào mà không có giá hàng ngàn, hàng vạn? Phùng Khải biết mình biết ta, cậu ta hiểu phụ nữ như Lăng Gia cậu ta không theo đuổi nổi, hãy cứ thực tế mà sống, tìm một người giống mình, như Tần Hạo và Mai Hinh vậy, có lẽ đó mới là hướng đi đúng đắn. Nghĩ đến đây, sự rung động nhất thời mới chớm nở đã bị dập tắt.
Phòng làm việc nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, bởi vì sắp tới có rất nhiều hợp đồng, mà khách quen cũng đã tích trữ được một lượng kha khá. Từng có nhiều người hỏi bọn Tần Hạo cần thêm người hay không, nhưng tất cả đều bị Tần Hạo từ chối. Lý do từ chối rất đơn giản, đây là phòng làm việc thôi chứ không phải công ty, không cần nhiều người làm gì. Hơn nữa càng nhiều người thì tiền công chia đều càng ít, tính ra cũng không có lợi. Và còn, nếu cần người thì bọn họ sẽ nhờ giáo sư Đinh giới thiệu đến, họ không dám tin tưởng thực lực tay nghề của người ngoài, sợ danh tiếng gây dựng bấy lâu nay sẽ đi tong. Tần Hạo, Mai Hinh và Lộ Lộ đã tính, trong vòng mười năm phòng làm việc chỉ có thể nhận tối đa mười người, công việc bây giờ năm người bọn họ hoàn toàn có thể xoay sở được, sau này nếu như không kham nổi mới tính sau. Như thế, mặc dù khá mệt, nhưng bước từng bước chậm mà chắc mới làm họ cảm thấy yên tâm.
Phùng Khải không ngờ cái phòng làm việc bé tẹo này cũng có thể quen biết với người có tầm cỡ như Lăng Gia, cậu ta hỏi Tiểu Ngưu: “Sao mọi người quen chị ấy?”
“Chị không quen Lăng Gia, nghe nói bọn Tần Hạo quen biết lúc vẽ ở Thụy Phong.” Tiểu Ngưu chăm chú nhìn Phùng Khải, cười gian xảo: “Không phải là chú em để ý người ta rồi đấy chứ? Tình yêu sét đánh à?”
Phùng Khải bị nói trúng tim đen, mặt thoắt cái đỏ bừng, miệng ấp a ấp úng không nói nên lời.
Tiểu Ngưu cười hề hề: “Nếu muốn lọt vào mắt xanh của Lăng Gia, thì con đường ngắn nhất là nịnh bợ Lộ Lộ. Lộ Lộ thân với chị Lăng Gia lắm, vừa hay Lăng Gia cũng chưa kết hôn, bảo Lộ Lộ giật dây cho, biết đâu chú em có chút cơ hội đó.”
Phùng Khải muộn phiền: “Sao người ta lại chú ý đến kẻ nghèo rớt mồng tơi như em được? Đừng chọc em nữa.”
Tần Hạo thấy Phùng Khải và Tiểu Ngưu kề tai nói nhỏ, thuận miệng hỏi: “Hai người thì thầm cái gì đấy?”
Tiểu Ngưu chỉ chỉ Lăng Gia, lại chỉ chỉ vào Phùng Khải, cười đầy ẩn ý.
Tần Hạo chợt hiểu ra, sau đó cười to. Mắt nhìn người của Phùng Khải tốt thật, đáng tiếc chàng hữu tình nhưng nàng lại vô ý.
Mọi cử chỉ của Tiểu Ngưu đều đã bị Lộ Lộ thu hết vào mắt, cô ngó sang Phùng Khải đang đỏ bừng khuôn mặt, trong lòng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lộ Lộ ghé sát vào bên tai Lăng Gia, nói: “Sao đi đến đâu chị cũng trêu ong chọc bướm được thế nhỉ? Đúng là đồ gieo họa!”
Lăng Gia không thèm nhìn vẻ mặt đầy ghen tuông của Lộ Lộ, cô hào hứng chuyện trò với đám Tần Hạo. Lăng Gia dung giọng điệu của một người chị, hỏi Phùng Khải: “Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, tác phẩm tốt nghiệp và luận văn em đã làm xong hết chưa?”
“Tác phẩm tốt nghiệp đã làm xong, nộp cho trường lâu rồi” Phùng Khải xấu hổ gãi đầu “Nhưng mà luận văn tốt nghiệp… bị giảng viên trả về ba lần rồi.”
Lộ Lộ thuận miệng nói: “Viết luận văn là thứ dễ nhất, có sẵn mẫu trên mạng ấy, em lên cnki.net tải vài mẫu về, nhào nặn chỉnh sửa vài chỗ là xong thôi. Luận văn nhan nhản thế kia, sao chép đại một cái là được!”
Lăng Gia ngạc nhiên nhìn Lộ Lộ, hỏi: “Trước đây em cũng làm luận văn theo cách này à?”
Sao chép luận văn thôi mà cũng phải kinh ngạc đến mức ấy à? Đúng là tóc dài kiến thức ngắn mà, Lộ Lộ lúng túng ho khan một cái, không nói nữa.
Mai Hinh cười ha hả, cô nói: “Trước đây Lộ Lộ nổi danh là “sao chép gia” đó, trình độ sao chép không ăn vượt mặt được đâu, thầy Đinh nhìn thấy cũng chỉ còn biết cười.”
Lăng Gia tò mò: “Trình độ sao chép thế nào?
“Để tôi nói cho chị biết” Tần Hạo búng tay cái tách, cười to nói: “Giống như nguyên văn là một cộng một bằng hai, Lộ Lộ sẽ chế biến thành năm trừ ba bằng hai, hoặc tám chia bốn bằng hai. Không hoàn toàn giống với nguyên mẫu, cũng không thể xem như vi phạm bản quyền. Cô ấy làm luận văn cho người khác đổi lấy hoa quả trái cây, chúng tôi không biết, đứa nào cũng tưởng rằng luận văn là tự cô ấy viết, thế nên chúng tôi đứa nào cũng nhờ Lộ Lộ viết luận văn. Phùng Khải, em mà muốn sửa lại luận văn thì nhờ Lộ Lộ là chuẩn nhất đó.”
Phùng Khải mừng rỡ, vội vàng chắp tay nịnh bợ: “Chị Lộ Lộ, luận văn của em bị trả về ba lần rồi, đau lòng lắm! Trời sinh em đã không có năng khiếu văn chương, trước ngày năm tháng sáu mà luận văn vẫn chưa được chấp nhận là em xem như xong luôn! Xin chị hãy cứu giúp lấy em!”
Tự nhiên rước thêm việc vào thân, Lộ Lộ có chút không muốn, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Phùng Khải cô lại không nỡ từ chối. Chỉ còn cách cắn răng gật đầu đồng ý: “Đêm nay gửi luận văn qua email cho chị, chị sửa giúp cho, nhưng lâu lắm rồi không viết luận văn, không quen tay nữa rồi, nên nếu có bị trả trở về thì cũng đừng trách chị.”
“Không trách không trách, chắc chắn không trách mà!”
Tiểu Ngưu vỗ vai Phùng Khải, cười nói: “Mới một bài luận văn thôi đã làm chú em phải bứt đầy bứt tóc, chậc, chú em mà thi môn chính trị thì còn phải đến mức nào nữa nhỉ?”
“Đừng nhắc đến chính trị nữa, nhắc đến là phát điên” Phùng Khải liên tục thở dài “Em bỏ rất nhiều công sức vì môn chính trị, còn đổ bao nhiêu tiền vào học thêm môn đấy, kết quả công cốc. Chị Ngưu, em rất khâm phục mọi người vì đã tốt nghiệp được, quá khó khăn!”
Tần Hạo hỏi: “Điểm của em thế nào?”
“Hai môn chuyên nghành đều hơn 130, tiếng Anh 40, thiếu một tí nữa thôi là qua, chính trị 56. Mười tháng cố gắng đổ xuống sông xuống biển, nhắc đến nghiên cứu sinh thôi là đau lòng muốn chết.”
“Chính trị mà có 56, đúng là dân đen không quan tâm đến thời sự” Lộ Lộ ra dáng như một học giả: “Trước đây chị cũng định thi nghiên cứu sinh, thế nên chuyên tâm nghiên cứu những cuốn sách về chính trị, phát hiện ra những người biên tập lại cuốn Hồng Bảo Thư là Dương Quan, Đái Gia Kiền, Triệu Lượng Hoành, Từ Duy Phàm. Đa số họ đều là cán bộ nhà nước, một đám đảng viên thì đương nhiên phải ngợi ca nhà nước, thế nên sách chính trị toàn là quan điểm của nhà nước. Bình thường chỉ cần xem tin tước thời sự thì bảy, tám mươi điểm là không thành vấn đề. Cần gì phải đi học thêm, đúng là phí tiền!”
[Hồng Bảo Thư còn có tên là Mao ngữ lục: Là một cuốn sách tập hợp lại một số câu nói nổi bật trong các tác phẩm văn chương của Mao Trạch Đông. Mao Trạch Đông là tác giả, còn người biên soạn là Dương Quan, Đái Gia Kiền, Triệu Lượng Hoành, Từ Duy Phàm. Đây là cuốn sách được xuất bản nhiều thứ hai thế giới, sau Kinh Thánh và thường được xuất bản với bìa ngoài màu đỏ nên được gọi là “Hồng Bảo Thư”. Người dân Trung Quốc ai cũng biết Hồng Bảo Thư, nhưng không nhiều người biết (thật ra là không để ý) đến các biên tập viên của cuốn này.]
Lăng Gian trợn mắt, người ta thi nghiên cứu sinh học môn chuyên nghành trợt mặt ra, còn Lộ Lộ thi nghiên cứu sinh lại rảnh rỗi đi tìm hiểu xem ai đã biên tập sách, nói Lộ Lộ không quái thai thì ai tin? Đúng thật là hợp đi làm điệp viên, cũng may là trước kia không thi vào nghiên cứu sinh, nếu không mà lỡ đậu thì chắc chắn sẽ là một phần tử phản động làm đau đầu đảng nhà nước.
Mọi người chuyện trò một lát, Tần Hạo nói: “Tôi và Mai Hinh chuyển đến nhà mới, xa phòng làm việc, định mua chiếc xe. Chư vị có cái nào muốn giới thiệu không? Nhưng phải nói trước, không được giới thiệu mấy cái đắt tiền đâu đó, tôi không mua nổi đâu, tiện lợi là được rồi.”
“QQ” Lộ Lộ đáp ngay lập tức “Tầm rẻ người ta chọn QQ nhiều lắm, tiện lợi mà.”
Mai Hinh nói: “Tiện thì tiện, nhưng nghe nói QQ mau hư lắm.”
“Au…” Lộ Lộ nghĩ một lát rồi nói “Bitauto?”
[ Bitauto là một công ty sản xuất xe hơi nội địa của Trung Quốc. Tiếng Trung gọi hãng Bitauto là “ao thác”, còn gọi Audi là “ao đì.”.]
Mai Hinh lau mồ hôi “Làm sợ muốn chết, còn tưởng cậu nói Audi.”
“Thiếu một chữ thôi mà cách xa ngàn dặm nhỉ” Lộ Lộ cười ha hả “Nếu không thì cậu mua Nissan đi, hoặc là Toyata, Honda đều được cả. Con người Nhật Bản tuy không tốt lắm, nhưng sản phẩm thì rất tốt. Xe của bố mình cũng là Toyota, tiết kiệm xăng cực.”
“Sẽ cân nhắc.”
“Xe cho gia đình thì BYD hay Mazda cũng được.” Tiểu Ngưu nói: “Em có một đứa bạn cùng lớp cũng bán xe, là Huyndai, nhưng mà em không thích xe của Hàn.”
“Huyndai thì thôi đi.” Phùng Khải lắc đầu: “Huyndai thì thà mua Nissan còn hơn, bằng tiền nhau nhưng đồ Nhật Bản tốt hơn.”
Tần Hạo gật đầu: “Xe của Hàn thì thôi đi, tôi với Mai Hinh tối nào cũng vào mấy trang web xem xe, chỉ muốn tìm một chiếc phù hợp với gia đình mà giá tốt, ai ngờ chọn hoa cả mắt.”
“Tôi có một người bạn buôn bá xe hơi” Lăng Gia lấy từ ví ra một tấm danh thiếp đưa cho Tần Hạo “Nếu muốn mua xe thì đến gặp anh ta, tôi sẽ gọi điện bảo anh ta giúp cậu chọn lựa một cái, về giá cả cũng có thể sẽ giảm cho cậu một chút.”
Tần Hạo nhận danh thiếp, rất cảm kích “Lăng Gia, chị lúc nào cũng giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi không biết phải cảm ơn chị như thế nào.”
“Ấy, bạn bè mà, giúp được thì giúp chứ” Lăng Gia cười thoải mái “Ăn nhanh lên, chiều mọi người còn phải làm việc. Cậu đừng khách khí với tôi, dễ như ăn kẹo ấy mà.”
Dễ như ăn kẹo? Phùng Khải nhìn Lăng Gia, đôi lông mày kiếm dính lại thành một đường. Người phụ nữ như Lăng Gia, chỉ dành để ngắm mà thôi.
Tối về, Lộ Lộ mở email ra, nhận được luận văn của Phùng Khải gửi cho cô. Lộ Lộ đọc kỹ một lượt rồi tìm lại những bài luận văn hay trước kia mình đã lưu lại, tìm thêm một ít tài liệu trên mạng, sao đó thêm bớt chỉnh sửa, thêm bớt xong rồi lại lạch cạch gõ máy một hồi. Lăng Gia bưng hồng trà đến ngồi bên cạnh cô, nhìn hai tay của Lộ Lộ múa máy trên bàn phím lại vô thức mà bị cuốn vào.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, Lộ Lộ vươn vai một cái, dựa vào lòng Lăng Gia, lười biếng nói: “Sửa xong rồi, mệt quá đi mất.”
“Sửa xong rồi hả, hay là chép xong?” Lăng Gia cảm thấy bó tay.
“Chép? Được rồi, tôi sẽ xem là chị đang nói mê sảng” Lộ Lộ đắc ý cười hả hê “Từ lúc tập tành sao chép luận văn, tôi mới biết thành quả của các chuyên gia nghiên cứu khoa học nước ta là ở đâu ra, tôi rất có tiềm chất của chuyên gia đúng không?”
“Em có tiềm chất của gián điệp thì có.” Lăng Gia hôn lên mặt Lộ Lộ: “Đi tắm đi, để tôi xem em chép thế nào.”
“Còn chị? Không tắm à?”
“Tôi vừa tắm rồi.”
“Tắm thôi một lần nữa không được à?”
“Không!” Lăng Gia lườm Lộ Lộ một cái “Đừng có nghĩ đến chuyện bậy bạ, hôm nay tôi vừa mới đến ngày đây.”
“Chậc, đáng tiếc thật” Lộ Lộ thở dài thườn thượt “Chị đến là tôi cũng sắp đến, chúng ta chênh lệch không lâu.”
“Ừ, mai phải đến siêu thị mua ít băng. Khoảng thời gian này ăn cay ít thôi, em đi tắm nhanh đi.”
“Được rồi.” Lộ Lộ đứng lên, đột nhiên lại nói: “Sau này chị đừng đến tìm tôi nữa, tôi thấy Phùng Khải có ý với chị rồi đấy.”
“Nhiều người có ý với tôi lắm, cứ kiêng người này dè người kia thế thì tôi chỉ còn cách trốn trong nhà thôi.”
“Ừ, nhà vàng cất người đẹp, đúng ý tôi rồi đấy.”
“Bớt lắm mồm. Yên tâm đi, thằng nhóc Phùng Khải kia có vẻ là người hay thẹn thùng xấu hổ, không dám có tâm tư gì với tôi đâu. Tôi nhìn người rất chuẩn mà.” Lăng Gia nắm tay Lộ Lộ, nói: “Cuối tuần tôi phải đi Thâm Quyến và Thượng Hải một chuyến, nhân lúc mấy ngày nghỉ này, muốn được ở cạnh em được chút nào hay chút ấy.”
“Hả! Chị đi công tác bao lâu?”
“Thâm Quyến hai ngày, Thượng Hải bốn năm ngày nữa, đại khái chắc là một tuần.”
“Lâu thế?” Lộ Lộ dẩu môi ôm chặt Lăng Gia “Vậy ngày mai chị cùng đi vẽ tranh với tôi nhé.”
“Ừ, Tuệ Tuệ mang thai vài tháng rồi, sáng mai tôi đến thăm chị dâu một chút đã, thuận tiện thăm cha mẹ luôn. Chiều lại ở cùng với em.”
“Cha mẹ chị có biết chị ở cùng tôi không?”
“Tạm thời còn chưa biết, sau này cũng khó nói được, giấy không gọi được lửa mà” Lăng Gia hỏi: “Em sợ họ biết được tôi và em ở cùng nhau à?”
Lộ Lộ lắc đầu “Tuổi của họ lớn rồi, không chịu được chuyện như vậy, cũng giống như cha mẹ tôi thôi… Tôi chỉ sợ chị sẽ phải chịu áp lực.”
“À, không đâu, yên tâm đi. Cha mẹ tôi không sao cả, cha mẹ em rồi từ từ tôi cũng sẽ thuyết phục họ, tôi sẽ làm chủ tình hình mà.” Lăng Gia vênh váo “Đừng có ăn no rửng mỡ lo lắng linh tinh, cứ để mọi chuyện cho tôi là được rồi.”
Lộ Lộ sững sờ, thở hổn hển tự nói thầm “Có lòng tốt mà bị nói thế đấy!”
Hôm sau Lăng Gia về thăm cha mẹ, sau đó gọi điện cho người bạn buôn bán xe hơi. Tần Hạo và Mai Hinh mua được một chiếc Volkswagen mới tinh với giá rẻ, đôi vợ chồng son chuyển vào nhà mới, lại có xe mới, vui như mở cờ trong bụng. Rối rít cảm ơn Lăng Gia không thôi.
Tần Hạo đã có bằng lái từ lâu, thế là Mai Hinh phải tự học lái xe, cảm thấy cô đơn nên rảnh rỗi là Mai Hinh kéo Lộ Lộ đi tập lái xe cùng mình. Thỉnh thoảng Lộ lộ hứng chí lên cũng cầm vô lăng đánh võng vài vòng, cô lái xe như người say rượu. Mai Hinh sau vài lần ngồi sau tay lái của Lộ Lộ thì không dám rủ Lộ Lộ đi tập lái cùng mình nữa. Ai ngờ Lộ Lộ bắt đầu nghiện lái xe rồi, cũng không muốn ngồi nhìn Mai Hinh lái nữa, thế là cô dụ dỗ Phùng Khải và Tiểu Ngưu đi tập lái xe cùng mình. Kết quả, sau vài vòng đánh võng của Lộ Lộ, có đánh chết Phùng Khải và Tiểu Ngưu cũng không bao giờ dám đi tập lái cùng với Lộ Lộ nữa.
Mai Hinh thấy không lay chuyển được lòng “hiếu học” của Lộ Lộ, chỉ còn biết tố cáo với Lăng Gia. Lăng Gia vừa nghe, giận sôi tiết, cô hung ác véo má Lộ Lộ, dạy bảo: “Trước kia tôi bảo đi học lái xe thì em không đi, bây giờ không cho đi lại quyết học cho bằng được. Em sinh ra là để chống đối lại tôi có phải không?”
“Nào có” Lộ Lộ xoa mặt, bào chữa cho mình: “Chẳng qua tôi thấy lái xe rất vui thôi mà, thật ra kỹ năng lái xe của tôi rất tốt, đó là cố ý dọa bọn Mai Hinh thôi.”
“Kỹ năng lái tốt mà lái như say rượu thế kia? Đánh võng cho con người ta sợ chết khiếp? Có quỷ mới tin em!” Lăng Gia cầm một đống quần áo ném vào trong long Lộ Lộ “Đi giặt quần áo! Ngày kia tôi phải đi Thâm Quyến rồi, đừng có giở trò chủ vắng nhà gà vọc niêu tôm! Sau này muốn học lái xe thì học với tôi, không có tôi bên cạnh thì không được động vào xe!”
“Biết rồi.”
Lộ Lộ miệng đáp lời, trong long nghĩ xe đắt tiền như thế, chơi mà lỡ hư thì phải tự bỏ tiền ra sửa, dại gì. Vẫn là lấy xe Mai Hinh mà chạy cho an toàn, Volkswagen mà, mình chỉ thích mặt của Volkswagen thôi, dễ bắt nạt! Nghĩ đến Mai Hinh, Lộ Lộ bẻ khớp tay thở dài, ôi, con người bây giờ thật yếu đuối, mới có thế thôi đã sợ chết khiếp vậy rồi, đúng là yếu đuối!
Rồi nhìn về đống quần áo, Lộ Lộ lại ủ rũ, thật sự thì Lăng Gia có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc không vậy? Trên đời có người ác đến mức này sao? Chị và Lữ Nam là bạn bè cơ mà? Sao không học được cái tính cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa của Lữ Nam vậy? Người ta đến ngày cần phải nghỉ ngơi bồi bổ máu có biết hay không?
Sắp đi công tác rồi vẫn không quên hành hạ bà đây! Lộ Lộ giơ tay tạo thành hình cái dao, hướng về phía bóng lưng của Lăng Gia bổ xuống một cái, đáng chết!
Bỗng nhiên, Lộ Lộ cảm thấy Lăng chính là kiểu “Người con gái này nhân gian không nên có, trên trời kia cũng khó có mấy người”. Lộ Lộ chiến đấu cùng đống quần áo, trong lòng thầm than thở. Bên trên đầu thì bế tắc, nhưng phần dưới lại không ngừng tuôn trào.
[“Người con gái này nhân gian không nên có, trên trời kia cũng khó có mấy người” là câu trích dẫn từ truyện Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung, câu văn nói về Hoàng Dung.]