Chương 106
Sau ngày nghỉ đó, Lăng Gia trở lại công ty xử lý chút việc vặt, buổi sáng thứ tư, cô chuẩn bị vài bộ quần áo, hôn tạm biệt Lộ Lộ rồi bắt đầu chuyến công tác.
Lộ Lộ ở nhà một mình, bên cạnh thiếu mất một người, buổi tối có xoay sở cách nào cũng không ngủ được, chỉ còn biết gọi điện nhắn tin quấy nhiễu Lăng Gia. Lăng Gia cũng vui vẻ vì bị quấy nhiễu, lần nào cũng nhắn tin với Lộ Lộ đến lúc mí mắt nặng trĩu mới ôm di động ngủ trong hạnh phúc.
Buổi tối xa nhau đầu tiên, Lộ Lộ nằm mơ, Lăng Gia cũng nằm mơ. Lộ Lộ mơ cô bị Lăng Gia hành hạ, Lăng Gia mơ cô và Lộ Lộ triền miên.
Sáng ngày thứ hai, Lăng Gia cầm máy lên gọi điện cho Lộ Lộ, điện thoại vừa kết nối Lăng Gia đã nói ngay: “Tôi nằm mơ, mơ thấy em, xuân mộng!”
Lộ Lộ nói: “Tôi cũng nằm mơ, cũng mơ thấy chị, ác mộng!”
Lăng Gia điên tiết, cúp máy ngay lập tức.
Lộ Lộ ngẩn ra, này người phụ nữ kia, phải biết cái gì gọi là dịu dàng hòa nhã chứ!
Đầu mùa hè ở phương bắc, ánh mặt trời phả ra hơi thở của mùa hè. Mặc dù đã qua mùa xuân, nhưng nhiệt độ vẫn cao thấp thất thường. Ai ai cũng mặc quần áo mỏng manh, những cô gái đi trên đường diện váy áo, dáng vẻ thướt tha yêu kiều.
Gần đây các mẫu thiết kế của Tang Du nhận được rất nhiều khen ngợi, tiền lương cũng theo đó mà tăng lên một mốc mới, nỗ lực và khổ cực trong công việc được đền đáp, điều này làm cho Tang Du rất vui vẻ. Tang Du vui vẻ thì Lữ Nam cũng vui theo và người vui mừng không kém là cha mẹ của Tang Du.
Cha mẹ Tang Du hiểu rõ con gái nhà mình là đứa ngoan ngoãn, căn bản chẳng cần phải lo lắng điều gì. Thế nhưng Tang Du từ nhỏ đến lớn chưa một lần yêu đương, cái này thì có chút ngoan ngoãn hơi thái quá. Cha mẹ Tang Du mà biết cô không chỉ từng yêu hai lần, mà còn yêu đến long trời lở đất với hai người con gái, nếu biết được điều đó thì họ cũng chẳng dám nghĩ Tang Du là ngoan nữa. Cái gọi là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, chính là dành cho Tang Du.
Thấy con gái đã hai mươi bảy tuổi rồi, công việc cũng gọi là thành công, thế nên đã đến lúc bàn chuyện chung thân đại sự rồi. Cha mẹ Tang Du bắt đầu vô tình cố ý giới thiệu bạn trai cho cô, nhưng Tang Du cứ lờ như gió thoảng bên tai, không đồng ý cũng không từ chối. Tang Du nghĩ, cha mẹ thúc dục cũng chẳng hề gì, nhưng muốn con gặp mặt? Mơ đi!
Người lớn tuổi luôn thích con cháu đi theo con đường mà họ đã vạch ra, bởi vì chính họ ngày xưa cũng đã từng như thế. Đời mỗi người chỉ ngắn ngủi có vài chục năm, rốt cuộc nên sống vì mình hay vì người khác, đây là lựa chọn khó khăn mà ai cũng phải đối mặt.
Có rất nhiều người đi theo con đường mà cha mẹ mong muốn, kết quả tất nhiên là ai cũng vui vẻ, giống như Chu Tĩnh. Ít người thì sống theo khát khao của bản thân, kết quả gia đình không êm ấm, giống như Lộ Lộ.
Không phải cứ mất đi là nhận lại được, nhưng được cái này thì luôn mất cái kia, đây là thực tế đau đớn.
Tang Du chọn sống cho bản thân mình, vì cô đã có động lực và cả năng lực. Động lực là tình yêu với Lữ Nam, năng lực là cô có thể tự lập một mình. Hơn nữa đã có “người đi trước” điếc không sợ súng là Lộ Lộ làm tấm gương, nên càng khiến cho Tang Du không nao núng chút nào khi đối mặt với cha mẹ. Quan niệm của Tang Du rất đơn giản, trước kia Lộ Lộ trẻ vậy đã không sợ thì mình đây bây giờ đã lớn còn cần gì phải sợ?
Tang Du không lo lắng chuyện chồng con, cha mẹ của cô cũng không thật sự lo lắng cho lắm. Hai ông bà bàn bạc vơi nhau, con gái mình đã hai mươi bảy tuổi, không nhỏ nhưng cũng chẳng tính là lớn… Nhìn bạn bè, đồng nghiệp của con gái đều cuối hai mươi hoặc đầu ba mươi mới kết hôn, thế nên không cần giục dã gấp gáp làm gì. Đợi đến lúc con gái ba mươi mà vẫn chưa có động tĩnh thì ta gấp sau!
Đúng thật là đến lúc đó rồi thì cha mẹ Tang Du không gấp cũng không được.
Đã quyết định như thế, nên cha mẹ Tang Du bắt đầu luôn kế hoạch, thỉnh thoảng hai chữ “hôn nhân” lại được họ nhắc đi nhắc lại trước mặt Tang Du.
Chuyện trọng đại nhất trong đời mỗi người là thành gia lập thất, họ nóng lòng trông ngóng con gái tìm được một tấm chồng tốt. Cũng may Tang Du không ở cùng với cha mẹ, nên tai cũng được yên tĩnh ít nhiều.
Phụ nữ đến tuổi, chuyện cưới gả là không thể tránh khỏi. Cho nên việc bị thúc dục hôn nhân không chỉ có Tang Du mà cả Lữ Nam cũng bị.
Lữ Nam chống đối cha mẹ đã thành truyền thống, hai cha con nói với nhau chưa được hai câu là cha của Lữ nam đã tức đến nghiến rang. Cha mẹ Lữ Nam cảm thấy hết cách với con gái mình, ngoài nói mãi nói hoài ra thì cũng chỉ còn biết bực tức. Cả Lữ Nam lẫn cha mẹ cô đều đã sớm quen với điều này, vậy nên nói tóm lại, Lữ Nam chưa từng chịu áp lực từ chuyện hôn nhân.
Cha của Lữ Nam mỗi khi nhìn con gái đều không kiềm chế được mà lắc đầu, than thở hoặc chỉ muốn lao luôn đầu vào miếng đậu hũ cho rồi. Nuôi đứa con gái thì lại chẳng khác nào đứa con trai, nuôi thằng con trai lại như đứa con gái. Ông có một khát khao tột cùng rằng con trai và con gái của mình đổi giới tính cho nhau, được vậy thì ông chẳng cần phải lúc nào cũng phải ôm cục tức vào người.
Mà bên kia, cha mẹ của Lăng Gia chưa bao giờ từng yên lòng về chuyện hôn nhân của Lăng Gia. Đặc biệt là mẹ Lăng Gia, bà thấy chuyện kết hôn của con gái như trở thành tâm bệnh của bà, chẳng thể nào yên lòng cho nổi.
Trước khi đi công tác, lúc Lăng Gia về thăm nhà, mẹ cô còn nói một trận về vấn đề chồng con với cô. Lăng Gia không phải dạng chống đối cha mẹ như Lữ Nam, cũng không thờ ơ hờ hững như Tang Du. Lăng Gia chỉ ngồi nghe rồi cười, vỗ về cánh tay của cha rồi liên tục gật đầu, bộ dạng nghiêm túc nước đổ đầu vịt.
Thái độ của Lăng Gia làm cho mẹ rất hài lòng, nhưng lại khiến cha xem thường. Tính của Lăng Gia thế nào, người làm cha là ông hiểu rõ nhất. Lăng Gia ôm lấy cánh tay của ông, ý rõ ràng muốn nói rằng cha đừng để cho mẹ nói nhiều nữa, nếu không con sẽ khai ra chuyện ong bướm lăng nhăng khi xưa cha đã làm!
Đành phải nhắm mắt làm ngơ, thúc giục cô mau đi về. Lăng Gia vớ được sự giải vậy của cha, phủi mông một cái liền chạy, còn nhẹ nhàng vuốt tay cha một cái. Thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Lăng Gia, cha cô tức đến nội thương.
Bỗng nhiên cha của Lăng Gia muốn tìm cha của Lữ Nam để tâm sự, không phải để nói về điều gì khác mà là tâm sự về Lữ Nam và Lăng Gia. Tâm sự xem vì sao cả hai đứa đều đã gần ba mươi rồi nhưng vẫn chưa chịu kết hôn. Lữ Nam thoạt nhìn là kiểu không nghe lời, còn Lăng Gia nhà mình thoạt nhìn là kiểu cực hiểu chuyện, nhưng Lăng Gia mới là đứa hiểm độc. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đột nhiên ông cảm thấy bản thân mình còn bất hạnh hơn cha của Lữ Nam nhiều.
Phàm là những người ở trong loại tình yêu bị cho là trái với luân thường đạo lý này, gần như ai cũng phải lo lắng về tương lai. Lăng Gia có tự tin, có lạc quan cách mấy đi chăng nữa, thì khi đối mặt với cha mẹ, lòng cô dù ít dù nhiều cũng sẽ thổn thức không yên.
Dũng cảm nhất thời thì dễ thôi, nhưng dũng cảm đến cùng mới là khó.
Đêm nay, Lăng Gia lẻ loi một mình giữa đường phố náo nhiệt ở Thâm Quyến xa xôi. Lăng Gia mở lòng bàn tay của mình ra, nhìn đường số mệnh, cô ngẩn người thật lâu. Những đám mây hoặc hồng hoặc xanh cứ lững lờ trôi, ánh lên vô vàn sắc thái của cuộc sống.
Nghĩ đến Lộ Lộ, Lăng Gia nắm bàn tay lại, nắm chặt lấy những đường số mệnh. Dẹp bỏ suy nghĩ mông lung u ám đang bày ra trước mắt, khóe môi Lăng Gia ngập tràn sự dịu dàng. Bởi vì ta không biết phía trước sẽ có chuyện gì xảy đến nên tương lai mới thú vị, cứ như thế cùng nhau đi về phía trước, chỉ cần nắm tay người, dù cho sóng gió ập đến cũng chẳng âu lo.