Chương 108
Lữ Nam không uống sữa bột của Tam Lộc nhưng dạo này đầu của cô có chút đau.
(Tam Lộc là một hãng sữa lớn của Trung Quốc nhưng bị dính vụ bê bối melamine năm 2008)
Một trong những nguyên nhân khiến cho Lữ Nam đau đầu chính là khoảng thời gian này công việc quá nhiều, bận rộn đến nỗi chân tay không được ngơi nghỉ, vậy nên giấc ngủ của cô cũng không đầy đủ. Nguyên nhân thứ hai chính là chuyện hai vị phụ huynh luôn miệng thúc giục chuyện đi xem mặt. Ba mươi tuổi là một cột mốc, con gái trên ba mươi còn chưa chịu kết hôn thì cha mẹ sốt ruột cũng là điều bình thường. Mặc dù Lữ Nam không để tâm, nhưng lâu dần rồi cũng sẽ có chút mệt mỏi với những lời thúc dục. Cô rất mệt và phiền, có trang điểm kỹ đến đâu cũng không che giấu được đôi mắt uể oải.
Tang Du biết Lữ Nam khó xử, nên càng quan tâm chăm sóc Lữ Nam hơn. Sau một ngày mỏi mệt, chỉ có trở về nhà mới làm Lữ Nam cảm thấy thư thái. Tang Du đau lòng cho Lữ nam, cũng đau lòng cả cho cha mẹ hai bên. Bước vào con đường không có lối về này, luôn có người phải chịu tổn thương, mà người chịu tổn thương đó, nếu không phải thân nhân thì cũng là người mà mình yêu nhất. Nghĩ đến những giọt nước mắt chắc chắn sẽ có ngày phải rơi xuống đó thì ai mà chẳng đau lòng?
Lữ Nam nghĩ không thể cứ mãi như thế này được, cô bàn bạc với Tang Du. Được cái này thì mất cái kia, nếu phải lựa chọn thì nên chuẩn bị trước sự quyết đoán và dũng cảm. Tất nhiên là Tang Du không ý kiến gì, cô nói với Lữ Nam rằng vào cái ngày mà cô chọn Lữ Nam thì cũng là lúc mà cô quyết định sự lựa chọn của mình. Lữ Nam nghe xong xúc động mãi.
Kể từ lúc hai người thống nhất quyết định thì người mà trước kia luôn tiêu xài hoang phí như Lữ Nam bắt đầu lo lắng gom góp quỹ đen cho riêng mình. Sao lại phải làm như vậy, lý do rất đơn giản, một khi đã căng thẳng với cha mẹ rồi thì cô sẽ có đầy đủ năng lực tài chính duy trì cuộc sống no đủ. Hai người phụ nữ ở cùng nhau thì không có tiền là không được. Lữ Nam là doanh nhân, cô rất thích tiền, quan điểm sống của cô cũng rất thực tế. Nền tảng đầu tiên để nói đến chuyện yêu đương đó là phải có cuộc sống no đủ, cô không thể tuỏng tượng được cuộc sống của một mái nhà tranh hai trái tim vào rồi sẽ biến thành cái gì, dù sao con người ta cũng không thể mài tình yêu ra để ăn thay cơm.
Phần lớn những câu chuyện tình trong cổ tích đều kết thúc bằng bi kịch, giống như Mạnh Khương Nữ và Phạm Hỷ Lương, giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, cũng giống như Lục Du và Đường Uyển. Sở dĩ họ lâm vào bi kịch, là vì ngoài không có đủ tiền ra, họ cũng không có quyền. Nam với nữ đã như thế, thì nữ với nữ sẽ ra sao? Vậy nên có thể thấy được, mặc dù tiền là một thứ tầm thường nhưng nó là nhân tố chủ chốt trong kết quả của mọi thứ trên đời.
Điều này, Lữ Nam hiểu rõ hơn bất kỳ một ai khác. Muốn có tình yêu, trước hết phải có tiền, đặc biệt tình yêu giữa hai người con gái lại càng cần tiền hơn bất kỳ thứ gì khác. Tiền không phải là chìa khóa vạn năng, nhưng không có tiền thì chắc chắn sẽ không bao giờ ổn. Lữ Nam dấu gia đình mua một căn nhà ở vùng ngoại thành, lỡ như một ngày giấy không gói nổi lửa nữa, thì cũng có cái để mà nương thân. Công ty là của cha mẹ, mặc dù Lữ Nam là con gái ruột nhưng em trai Lữ Lâm của cô mới là người thừa kế, kể cả là chị em một nhà thì cũng phải tính toán rõ ràng. Lữ Nam phải tính toán cho tương lai của mình, cô dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để vun vén cho quỹ đen của mình rồi hả hê không thôi vì sự chu đáo của bản thân. Quả thật là đáng để hả hê.
Tang Du cũng không chịu thua kém, cô ngày một nỗ lực hơn trong công việc. Người trước giờ luôn hờ hững như Tang Du cũng bắt đầu tích lũy các mối quan hệ cho riêng mình. Công tự bất xuất đầu, Tang Du cũng muốn mở một công ty cho riêng mình giống như Lộ Lộ. Muốn cho cha mẹ thấy rằng không cô không cần đàn ông vẫn có thể sống tốt. Kiến tha lâu cũng đầy tổ, cô nhất định sẽ từng chút từng chút một làm nên sự nghiệp, phá tan đi những trăn trở và lo âu của cha mẹ.
(Công tự bất xuất đầu: nghĩa đen là chữ công không được có dấu trên đầu, vì chữ công mà thêm dấu trên đầu sẽ thành chữ thổ. Nghĩa bóng là làm công(làm thuê) thì không bao giờ khá nổi.)
Tình yêu và hiện thực bức ép con người ta vào một khe hẹp để dần trưởng thành. Một thoáng trôi qua, cả Lữ Nam và Tang Du bỗng nhiên cảm thấy mình đã hiểu ra rất nhiều điều. Ban ngày hai người thuộc về công việc, ban đêm hai người thuộc về nhau. Dù ban ngày có vất vả bao nhiêu, buổi đêm trở về bên nhau đã mệt nhoài thì vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu. Lăng Gia trở về, Lộ Lộ mặc chiếc váy, đi đôi xăng đan và đeo chiếc khuyên tai mà Lăng Gia mua. Dùng mỹ phẩm, sau một hồi trang điểm lỹ lưỡng, sáng sớm đã chạy đến sân bay đón lăng Gia. Nhìn thấy Lăng Gia đang kéo vali đi ra, rạng ngời trong đám đông. Lộ Lộ lập tức chaỵ tới ôm chặt lấy rồi vùi đầu vào vai Lăng Gia, hít thật sâu mùi hương của Lăng Gia. Lộ Lộ thừa nhận một tuần không gặp làm cô nhớ con người này muốn chết.
Thường ngày Lộ Lộ không luôn để mặt mộc, Lăng Gia nhìn thấy Lộ Lộ vì mình mà trang điểm nên lòng đầy vui mừng.
Lăng Gia chạm vào eo của Lộ Lộ, có vẻ lại gầy hơn một chút, không hài lòng: “Buổi trưa em lại không ăn cơm đúng không? Eo lại nhỏ hơn một chút rồi này, muốn chết à!”
“Đâu có, nhớ chị nên mới gầy mà!”
“Em lúc nào cũng có một đống lý do!” Lăng Gia cười nâng mặt Lộ Lộ lên “Để tôi nhìn xem hoa đào đã nở trên khuôn mặt nhỏ nhắn này hay chưa?”
“Nở rồi, hoa đào nở rộ, đóa đóa vì chị mà nở.”
(Hoa đào nở là hình tượng hay được dùng để nói về nỗi nhớ mong của các cặp tình nhân.)
“Ồ, miệng ngọt thế này là đã làm chuyện gì trái với lương tâm rồi phải không?” Lăng Gia nhìn hai vai trần của Lộ Lộ, lại đưa mắt nhìn những người đàn ông thỉnh thoảng liếc mắt về phía Lộ Lộ. Cô một bên tự hào vì dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều của người mình yêu, một bên thì kéo tay Lộ Lộ đi ra ngoài “Sao không chọn bộ nào che vai? Lớn như vậy rồi còn để đàn ông nhòm ngó à? Em như vậy là dụ dỗ người ta phạm tội có biết không? Cùng tôi về nhà mau.”
Lộ Lộ oan ức: “Tôi vì chị mà sửa soạn hơn một giờ đồng hồ, thế mà chị báo đáp tôi như vậy à?”
“Chứ muốn báo đáp thế nào?” Lăng Gia vừa hỏi vừa đưa tay ra hiệu bắt xe.
Lộ Lộ vội vàng kéo tay Lăng Gia xuống, nói: “Có xe rồi, có xe rồi?”
“Xe ở đâu ra?”
“Tôi lái xe của chị tới.”
Lăng Gia đầu tiên là ngớ người, sau đó giận dữ: “Ngay cả giấy phép lái xe em còn không có, động vào tay lái chưa được mấy lần thế mà dám lái xe ra ngoài? Còn muốn sống nữa hay không? Nhỡ may có chuyện gì đó xảy ra, em nói tôi phải làm thế nào!”
Lộ Lộ không ngờ việc mình lái xe cũng làm cho Lăng Gia tức giận đến thế, cô sợ hết hồn, vội nói: “Đừng nóng, đừng nóng. Chị đi rồi, buổi tối tôi không có việc gì làm nên học lái xe cùng với Mai Hinh. Tôi lái rất cẩn thận mà, sau này tôi sẽ không tự ý lái nữa có được không?”
“Đưa chìa khóa xe cho tôi!”
Lộ Lộ nhanh chóng tìm chìa khóa thả vào tay Lăng Gia. Lăng Gia ném vali cho Lộ Lộ, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng lên xe.
Trên đường đi, Lăng Gia lái xe, mặt vẫn lạnh băng và không hề nói một câu. Lộ Lộ cũng không dám nói gì, chỉ biết liếc nhìn lăng Gia, lòng thì như ngồi trên đống lửa. Mông cọp khó sờ, Lộ Lộ xin thề từ nay về sau không bao giờ động vào xe nữa.
(Mông cọp khó sờ: Không nên động tới kẻ ngang nghạnh.)
Về nhà, nhìn phòng ốc sạch sẽ, Lăng Gia cảm thấy thoải mái, sự tức giận cũng vơi đi hơn nửa nhưng cô muốn gây khó dễ với Lộ Lộ. Lộ Lộ tự ý lái xe đến sân bay, cái này là không muốn sống nữa đây mà!
Lộ Lộ biết mình đã sai, thế nên quyết định dùng hành động thực tiễn để sửa chữa lỗi lầm. Đầu tiên là chuẩn bị nước cho Lăng Gia tắm, sau đó vào bếp lấy những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua, chăm chỉ nấu cơm.
Lăng Gia bước ra khỏi bồn tắm cũng là lúc Lộ Lộ làm xong cơm. Lộ Lộ cười lấy lòng, nói: “Toàn là những món chị thích, đừng giận tôi nữa, có được không?”
Lăng Gia liếc cô một cái, không nói lời nào, bắt đầu ăn.
Trong bữa cơm, chỉ có Lộ Lộ một mình độc thoại nội tâm, Lăng Gia chẳng hề nói câu nào. Ăn cơm xong cô đi thẳng vào phòng ngủ, Lộ Lộ đành dọn dẹp bát đũa. Lộ Lộ nói hết nước hết cái để nịnh bợ, nhưng Lăng Gia ngay đến liếc cũng chả buồn liếc Lộ Lộ một cái. Thế thì làm sao mà Lộ Lộ không nản lòng cho được.
Rửa bát đĩa xong, Lộ Lộ đi tắm, buồn chán nghịch nước, đầu óc rối bời. Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn nhưng tại sao đến trường hợp của cô thì lại trở thành tiểu biệt muốn hôn mê.
Lộ Lộ trùm khăn tắm, chậm chạm đi vào phòng ngủ, Lăng Gia đang ngồi đọc sách ở đầu giường thì nghe được tiếng Lộ Lộ mở cửa, không hề ngẩng đầu lên. Lộ Lộ leo lên giường, dè dặt dựa vào người Lăng Gia, rướn cổ hỏi: “Chị đang đọc gì vậy?”
Lăng Gia không thèm quan tâm.
Lộ Lộ khom lưng nhìn bìa sách “The Memory Keeper’s Daughter, ồ, chị mới mua sách bản gốc à? Trước đây chưa từng thấy nó ở phòng sách.”
(Tạm dịch: Con gái của người giữ hồi ức, một cuốn truyện tâm lý chưa được xuất bản ở Việt Nam.)
Lăng Gia tiếp tục không quan tâm đến Lộ Lộ.
Con người này, quá là không biết điều rồi! Lộ Lộ nóng máu, cô giật lấy cuốn sách của Lăng Gia, ném một cái “bộp” xuống chân giường. Tiếp đó là leo lên đùi, ôm lấy cổ của Lăng Gia, nhái theo giọng xứ Đông Bắc của Tống Đan Đan: “Này! Lăng Gia! Lộ Lộ xin lỗi chị! Tiến đến trước mặt chị, xin chị hãy mở mắt ra nhìn xem tôi đáng thương đến mức nào. Hôm nay chúng ta còn có thể quay về như trước, tấm vé cũ này còn có thể đưa tôi lên chiếc thuyền thủng của chị hay không!”
( Bài “Tiếng sóng ngày xưa”của Mao Ninh, lời bài hát có câu “Hôm nay chúng ta còn có thể quay về như trước, tấm vé cũ này còn có thể đưa tôi lên chiếc thuyền của em hay không.”. Sau này lời bị chế thành “Tấm vé cũ này còn có thể đưa tôi lên chiếc thuyền thủng của em hay không.”)
Lăng Gia nín cười, với tay qua đầu giường cầm một cuốn tạp chí, vẫn không quan tâm đến Lộ Lộ.
Lộ Lộ thấy mặt Lăng Gia có nét cười, bắt đầu dũng cảm hơn, lại giật mất tạp chí của Lăng Gia, làm nũng nói: “Đừng đọc sách nữa được không? Nhìn tôi một chút thôi có được không?”
Lăng Gia đưa mắt nhìn về phía Lộ Lộ, thấy dáng vẻ của Lộ Lộ rõ ràng là đang quyến rũ mình, Lăng Gia bật cười: “Sách là mua cho em, dạo này không thấy em đọc sách anh ngữ, đừng có để vốn kiến thức vất vả học được dần xao nhãng đi. Quyển tiểu thuyết kia rất hay, em rảnh thì đọc đi.”
“Ừ.”
“Từ nhà đến sân bay rất xa, đường xá còn đông đúc, em có biết tự lái xe là rất nguy hiểm hay không?” Lăng Gia dữ tợn nói: “Nếu muốn học lái tôi sẽ dạy em, nhưng trước khi chưa lái thành thạo, chưa có bằng thì không được phép tự lái. Có nghe chưa?”
“Nghe rồi… tôi không thật sự muốn học lái, chẳng qua lái cùng bọn Mai Hinh cho vui thôi. Hôm nay cũng chỉ muốn khiến chị bất ngờ thôi mà, ai biết lại khiến chị tức giận như thế, chị còn giận nữa hay không?”
“Không giận, thật ra lái xa như vậy mệt cho em rồi.”
“Xe của chị dễ lái mà, tôi nhìn qua là biết.”
“Em to gan thì có!”
“Chỉ to gan với chị thôi.” Lộ Lộ hôn Lăng Gia “Sau này sẽ không tiếp tục để chị phải lo lắng nữa, nhé?”
“Ừ, có điều là vẫn phải phạt.”
Lăng Gia kéo khăn tắm trên người Lộ Lộ, nói rồi làm luôn, nghiêng mình đè lên người Lộ Lộ.
“Lại kéo! Phải dịu dàng chứ!” Lộ Lộ vừa hôn Lăng Gia, vừa cởi áo ngủ của Lăng Gia. Trời mới biết cô nhớ Lăng Gia đến ba nhiêu, bảy ngày xa cách này ròng rã như bảy năm. Lộ Lộ cảm thấy mình dường như đã bị bệnh, bệnh tên là nhung nhớ đến tận xương tủy.