Chương 11
Sau bữa cơm trưa, Lăng Gia nằm trên ghế salon chợp mắt nghỉ ngơi. Lộ Lộ không có thói quen ngủ trưa, leo lên thang gấp tiếp tục làm việc.
Lộ Lộ nhìn thấy Lăng Gia đang nhắm mắt nên cố ý thả nhẹ động tác của mình, cố gắng không gây tiếng động ảnh hưởng đến Lăng Gia đang nghỉ ngơi. Không vừa mắt nhau là một chuyện, nhưng đạo đức làm người cơ bản là một chuyện khác. Điều này Lộ Lộ vẫn hiểu rõ.
Lăng Gia nghe thấy âm thanh soàn soạt nhè nhẹ chỉnh màu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy yên bình, cô không ngờ những âm thanh này dễ nghe đến thế, rồi rất nhanh liền rơi vào trạng thái mơ hồ.
Nghỉ trưa thì không thể ngủ quá sâu, nửa tiếng sau Lăng Gia mở mắt, nhìn thấy Lộ Lộ đang cẩn thận thấm nước chỉnh màu gần như không tạo ra tiếng dộng, khóe miệng vểnh lên một tia mà ngay cả chính cô cũng không biết mình cười.
Ba giờ chiều, Mai Hinh đến tìm Lộ Lộ, cô hướng Lăng Gia cười một cái rồi kéo Lộ Lộ đến một góc. Từ trong túi lấy ra hai quả táo đặt vào trong tay Lộ Lộ, nhỏ giọng nói: “Giữa trưa mình nói Tần Hạo đi ra ngoài mua một cân táo, cho cậu hai trái, dù sao ăn bánh mì mãi cũng chán rồi.”
“Cảm ơn nhé.” Lộ Lộ cười nói: “Cậu bên kia làm việc sao rồi?”
“Cũng vừa mới bắt đầu thôi. Giống như cậu, cũng chỉ mới vẽ được mấy nét chính. Mà này, Đinh giáo sư vừa mới gọi điện cho mình.”
“Nói gì?”
“Không có gì quan trọng, chỉ hỏi xem chúng ta làm việc ở đây đến đâu rồi. Nhưng cũng than vãn vài câu.” Mai Hinh nhỏ giọng cười, nói: “Giáo sư nói sinh viên bây giờ trình độ ngày càng thấp, nhưng lại ngày càng không biết lớn nhỏ. Biết ông có bạn học bỏ mạng ở sự kiện Thiên An Môn nên ép ông kể rõ về chuyện đã xảy ra. Thậm chí có sinh viên còn đem ra so sánh với phong trào Ngũ Tứ. Làm cho giáo sư cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.”
“À. Sự kiện Thiên An Môn, hiện tại người bình thường không dám nhắc đến, chính quyền đã cấm bàn luận về chuyện này rồi” Lộ Lộ nhún vai, liếc bóng lưng của Lăng Gia rồi bóng gió nói: “Có không ít người thích so sánh sự kiện Thiên An Môn và phong trào Ngữ Tứ. Hai cái này làm sao có thể so sánh với nhau được. Lãnh đạo phong trào là Ngũ Tứ là Trần Độc Tú và Lý Đại Chiêu làm tham mưu cao cấp, họ đặt ra khẩu hiệu và sách lược rất sáng suốt. Nhưng sự kiện Thiên An Môn là cái gì? Chỉ là một đám học sinh dựa vào nguyệt huyết tuổi trẻ mà làm bậy, tay không tấc sắt lại muốn luật đổ chính quyền, đòi gặp mặt Lý Bằng. Chẳng phải lấy trứng chọi đá là gì? Súng không dùng để bắn người thì bắn cái gì? Trung Quốc từ cổ chí kim đều có đường lối đối nội khắt khe, bọn họ cho rằng xe tăng đạn pháp dùng để trang trí thôi sao? Họ cho rằng mấy cuộc duyệt binh quốc khánh chỉ đơn giản là để khoe mẽ thôi sao? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Đáng thương cho những người chết dưới chiêu bài vì nhân dân đất nước, chết cũng không biết mình vì sao mình chết. Ôi, đây chính là hiện thực, hiện thực của một tỉ ba nhân dân Trung Quốc. Hiện thực là nhân quyền ở đất nước này quá xa xỉ, điều mà chúng ta làm được chỉ có thể là tranh thủ kiếm cơ hội mà sống.”
Lăng Gia thấy Lộ Lộ đang nói những lời ném đá giấu tay, không khỏi cau mày. Nhưng Lộ Lộ lại phân tích quá rõ ràng mạch lạc, cũng không khỏi nhìn cô với ánh mắt khác.
“Cậu đấy. Ăn rau muống nói chuyện chính trị, nhưng mà không sai. Quả thật là như thế.” Mai Hinh vỗ đầu Lộ Lộ, nói: “Được rồi. Mình về chỗ làm việc đây, cậu cũng tranh thủ làm đi.”
“Ừ. Được.”
Cả buổi chiều sau đó, Lộ Lộ và Lăng Gia cũng không mở miệng nói chuyện. Lúc tan làm, Lộ Lộ tự giác khiêng thang và ôm dụng cụ đi ra ngoài, Lăng Gia nhìn bóng lưng của Lộ Lộ mà lắc đầu. Thà mệt nhọc cũng không mở miệng xin lỗi, cô gái kiêu ngạo này thật thú vị.
Lộ Lộ đem đồ cất ở nơi Tần Hạo làm việc sau đó một mình đi dạo trên đường. Tần Hạo và Mai Hinh ở cùng nhau, nơi họ ở cách nhà cô không xa nhưng người ta bận rộn suốt cả ngày trời, về nhà còn cần phải tình tứ, thật là không tốt nếu cứ làm kì đà cản mũi đến ăn chực. Lộ Lộ xem đồng hồ thấy thời gian còn sớm nên một mình đi bộ về nhà.
Lộ Lộ đến nhà sách, mua cuốn Thái Căn Đàm. Màn đêm buông xuống, ráng chiều mập mờ. Đi đến lúc chân mỏi, Lộ Lộ mua một ly trà sữa, cầm lấy sách rồi ngồi dưới đèn đường đọc sách. Khi đọc đến những chỗ không hiểu liền cầm bút lên đánh dấu.
Từ nhỏ được cha mẹ rèn luyện nên Lộ Lộ nuôi dưỡng thói quen đọc sách. Cha mẹ một người dạy ngữ văn, một người dạy anh văn. Xuất thân đều từ một chữ văn mà ra. Nhà lại có nhiều sách, hơn nữa đọc sách là sở thích của Lộ Lộ nên cô đã đọc qua rất nhiều sách. Thể loại cũng nhiều, từ thiên văn địa lý đến thứ sử kinh tập, từ tiểu thuyết đến sách tiếng anh hễ là có thể đọc được thì cô sẽ đọc không chừa.
Đọc sách nhiều, lăn lộn trải nghiệm nhiều nên đối với xã hội này sẽ tự động hình thành nhân sinh quan cho riêng mình. Lộ Lộ không ngu cũng không đần, tuy rằng kiêu ngạo nhưng cũng biết rõ có tiền thì làm gì cũng được. Nghĩ lại, sống trên đời này muốn nịnh bợ thì phải đút lót, muốn yên ổn thì phải khom lưng cúi đầu cho nên cô luôn tươi cười đón chào với khách và cũng thường đi nịnh bợ lấy lòng Đinh giáo sư. Chỉ cần có tiền, chỉ cần không vượt qua giới hạn bản thân đặt ra thì bảo cô làm việc gì cũng được. Lộ Lộ thường cười khổ, ở trong xã hội này lăn lộn bốn năm, cô từ một người trẻ tuổi trong mình đầy nhiệt huyết năm đó đã biến thành một kẻ nhu nhược như bây giờ.
Nhưng chẳng biết tại sao, bản thân lại không muốn cúi đầu trước Lăng Gia. Lộ Lộ nghĩ Lăng Gia bắt cô ăn cơm thừa là khinh thường mình, cũng là làm nhục mình. Cô có thể chịu được người khác khinh thường cũng chịu được người khác làm nhục, nhưng đầu thì không thể cúi.
Vậy thôi.