Chương 110
Đêm đó, gió nổi lên, nhà nhà sáng đèn trải dài cả vạn dặm.
Lúc tắm, Lăng Gia kể lại với Lộ Lộ một ngày cô đã trải qua, tâm điểm là chuyện của Lăng Duệ. Lộ Lộ nghe xong liên tục chậc lưỡi, cô vẽ lòng vòng lên vai Lăng Gia, bĩu môi nói: “Sao nhà chị toàn trăng hoa như thế? Không phải là được di truyền từ cha chị đấy chứ?”
“Biến đi!” Lăng Gia vuốt ve tay của Lộ Lộ, nói: “Về chuyện tình cảm, tôi giống mẹ. Đời này của mẹ, chỉ có một người đàn ông là cha, quyết một lòng theo cha cả đời, người đàn ông khác ngay cả liếc thôi mẹ cũng chưa từng liếc mắt lấy một cái.”
“Ồ, vậy cha chị nên theo cha tôi mà học tập” mắt Lộ Lộ sáng lên “Cha tôi giống như mẹ chị vậy, cả đời quyết chỉ một lòng hướng về mẹ, người phụ nữ khác ngay cả nhìn cha cũng chưa từng nhìn một cái. Trước đây chị kể cha chị từng ngoại tình, hiện tại ông ấy còn dính sáng gì đến người kia nữa không?”
“Không biết, ông ấy nói đã chặt đứt quan hệ, nhưng mà tôi cảm thấy vẫn còn nhập nhằng không rõ ràng. Có điều từ sau khi về hưu, chắc là đã thật sự chấm dứt, lúc nào cũng có mẹ ở bên trông chừng thì còn dám dây dưa?”
“Biết đâu đấy” Lộ Lộ cười trên sự đau khổ của người khác “Càng khó khăn thì vụng trộm mới càng kích thích, nhỉ! Biết đâu cha chị lại lòi ra vài đứa am em chị em gì đó ở bên ngoài cho chị?”
“Em đúng là cái đồ khốn!”
“Chịu thôi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, đồ khốn tìm đồ khốn nhỉ.”
Lăng Gia tức điên, chỉ còn biết nhắm mắt mặc kệ Lộ Lộ. Lộ Lộ cù vào chỗ nhột của Lăng Gia, Lăng Gia chịu đựng đến lần thứ hai, không thể khoan nhượng được nữa, cô cùng Lộ Lộ bắt đầu trận thủy chiến trong bồn tắm. Tiếng nô đùa vang vọng khắp phòng, mùi thơm ngào ngạt quẩn quanh, vui vẻ ngập tràn.
Ngày mùng tám tháng tám, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời đặc biệt xanh trong, mây vô cùng sáng, đó là một ngày đẹp trời.
Ngày đó, trải qua tám năm dài gắn bó với nhau, cuối cùng Tần Hạo và Mai Hinh kết hôn.
Lộ Lộ đè nén trái tim đang thổn thức, cùng với Tang Du bỏ ra một vạn nhân dân tệ làm tiền mừng. Cô nắm tờ phong bì dày cộm chứa cả chục ông già trong tay, thế nào cũng nhất quyết không chịu buông ra, đến khi bị Lăng Gia nhéo một cái, lúc này mới chịu thả.
Lăng Gia và Lữ Nam cũng bỏ theo mỗi người một vạn. Tần Hạo, Mai Hinh là bạn thân của Lộ Lộ và Tang Du, thân thiết như thế nên về tình về lý thì số tiền ngần ấy là đúng. Nhưng thân phận của Lăng Gia và Lữ Nam thì lại có chút khó xử, tiền mừng cũng cần phải cân nhắc kỹ lưỡng. Mừng nhiều thì có vẻ như khoe khoang giàu có, hơn nữa sẽ làm cho người thân và bạn bè của Tần Hạo, Mai Hinh cảm thấy ngại. Mừng ít thì lại có vẻ keo kiệt, cũng không đúng với thân phận của hai người. Chỉ có mừng một vạn giống Lộ Lộ và Tang Du, không quá nhiều cũng không quá ít như thế, mới xem là vừa.
Tần Hạo và Mai Hinh nhẩm tiền mừng mà hoa cả mắt, vui đến nỗi ngả nghiêng lung tung, như kiểu chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Hai người họ còn tính tổ chức đám cưới thêm một lần nữa để thu thêm một lần tiền!
Tham dự hôn lễ cũng không ít người, đại sảnh của tầng hai khách sạn là Tần Hạo, Mai Hinh, cha mẹ hai nhà, đồng nghiệp và bạn bè. Phía đông tầng ba là hàng xóm láng giềng và gần xa thân thích, phía tây là một ít khách hàng quen biết và bạn học. Chỗ ngồi được bố trí ngay ngắn trật tự, chủ khách già trẻ được sắp xếp rõ ràng, đám cưới tuy lớn nhưng không hề hỗn loạn.
Giáo sư Đinh cũng tới, thân là người thầy nên ông ngồi cùng với cha mẹ của Tần Hạo.
Tất nhiên là Lăng Gia và Lữ Nam muốn ngồi cùng Tang Du, Lộ Lộ. Ở nơi này hai người mù mờ, ngoài cô dâu chú rể ra thì gần như là chẳng quen biết ai, cũng chỉ còn biết ngồi cùng một chỗ với Lộ Lộ và Tang Du.
Bàn ở tầng ba nhỏ hơn một chút, trung bình mỗi bàn ngồi mười người. Bàn của Lộ Lộ, ngoài Lăng Gia, Lữ Nam và Tang Du, còn có Khổng Không, Trình Tử, lớp trưởng Lý Minh, Bốn Mắt và Tiểu Ngưu, Phùng Khải. Đại đa số mọi người đều quen biết nhau, đỡ được màn giới thiệu phần phức.
Lộ Lộ và Tang Du có một khoẳng thời gian không gặp, bỗng lại gặp mặt, nhìn nhau cười một tiếng, dường như bùi ngùi xúc động, lại dường như gió thoảng mây trôi.
Bốn Mắt liếc nhìn Lộ Lộ, mắt ánh lên một chút ảm đạm, sau đó lại khôi phục tinh thần, cười cười nói nói tham gia vào cuộc chuyện trò.
Lăng Gia thấy được nỗi mất mát của Bốn Mắt, lòng khó nén thở dài. Có đôi người gặp nhau chi bằng không gặp, có đôi người chỉ nên gặp lại nhau qua từng nỗi nhớ, lại có đôi người gặp lại đơn giản chỉ là gặp lại. Nhưng nhiều hơn tất cả, người ta gặp nhau sẽ có cả ba nỗi ưu tư trên, khó tránh khỏi chạm mặt, khó tránh khỏi nỗi nhớ, không gặp cũng khó, gặp cũng khó.
Lộ Lộ ngồi xuống bên cạnh Tang Du, nhẹ giọng hỏi: “Cậu và Lữ Nam sao rồi?”
Tang Du đang theo dõi bọn Phùng Khải nói chuyện trên trời dưới đất với Lữ Nam, cười đáp: “Tốt lắm.”
Khuôn mặt Tang Du ánh lên ý cười ngọt ngào, Lộ Lộ cũng theo đó mà mỉm cười.
Trước là người yêu, bây giờ bạn bè, trong cái mỉm cười kia, cũng có chút xót xa.
Không ngang tàn là uổng phí tuổi trẻ, thời niên thiếu không xảy đến hai lần, sự ngang tàn trôi đi, thêm chút sâu sắc, thêm chút đau thương. Chớp mắt thôi, mọi việc rồi cũng trở thành gió thoảng mây trôi.
Tang Du ghé lại bên tai Lộ Lộ, lặng lẽ nói: “Lộ, tôi còn nhớ cậu rất nhiều, nhưng mà nỗi nhớ của bây giờ, đã không còn giống trước đây.”
“Ừ, tôi hiểu mà. Du, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé.”
“Chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”
“Ừ.”
Nhìn thấy Tang Du và Lộ Lộ kề tai thầm thì, Lữ Nam không khỏi nổi máu ghen. Tìm được cơ hội, cô hỏi Tang Du: “Lúc nãy em và Lộ Lộ rủ rỉ với nhau cái gì đấy?”
Tang Du đảo mắt, dùng mũi chân cọ nhẹ vào chân Lữ Nam ở dưới bàn “ Tôi nói với Lộ Lộ rằng… tôi thích bắt nạt lừa con.”
“Á á á á á …!” Lữ Nam sợ đến nỗi suýt nữa thì ngã lăn ra đất, sống chung với Tang Du lâu rồi, âu yếm cũng thường xuyên, nhưng chưa bao giờ nói ra miệng như thế. Đây là lần đầu tiên Tang Du thẳng thắn nói ra những lời như vậy, làm cho Lữ Nam cảm giác mình đã nghe nhầm, như thể sấm sét đùng đùng giáng xuống, đánh cho cô trong sống ngoài khê.
(Trong sống ngoài khê ý chỉ gặp chuyện rất kinh ngạc.)
Tang Du nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Lữ Nam, cười khì khì. Lúc Lữ Nam lấy lại được tinh thần rồi, chỉ muốn bắt lấy Tang Du mà hôn đắm đuối, nhưng lại ngại vì đang ở ngoài, Lữ Nam đành cật lực đè nén cái ý định này xuống.
Lộ Lộ nhìn Tang Du và Lữ Nam, nở nụ cười chân thành. Cô lặng lẽ nắm lấy ngón út của Lăng Gia, khe khẽ đung đưa.
Đáng tiếc, Lăng Gia đang bị đám Tiểu Ngưu và Khổng Không quấn quít lấy để trò chuyện, không hề phát hiện ra hành động lén lút tình cảm của Lộ Lộ. Lộ Lộ giận dỗi buông tay, thầm mắng Lăng Gia, đồ quỷ tha ma bắt, tim chị so với đầu tàu còn thô kệch hơn!
Tiệc cưới bắt đầu, sau khi Tần Hạo và Mai Hinh bị người chủ trì hôn lễ trêu chọc một hồi, đồ ăn bắt đầu được mang ra, rượu cũng bắt đầu được uống từng lượt, hôm nay là ngày vui, mọi người dù ít dù nhiều cũng đều phấn khởi.
Tần Hạo Mai Dinh mời rượu xong, lại bàn của bọn Lộ Lộ ngồi xuống.
Lúc này Tần Hạo đã có chút say, cậu ta cầm cốc trà lên uống một hớp rồi thở dài: “Cái bàn này vẫn là lành nhất, bước đến mấy bàn kia của họ hàng, chả biết nên gọi bác hay gọi là chú, thành ra như chuyện hài.”
Lý Minh nói: “Vẫn còn đỡ chán, hồi mình làm đám cưới, say bí tỉ, gọi ông thành bố, suýt nữa bị ông đánh cho một trận.”
Mọi người cười ha hả.
Bốn Mắt rót đầy rượu cho Tần Hạo, nói: “Được rồi, một vòng chúc rượu xã giao kia không tính đâu nhớ, theo truyền thống, bạn thân kết hôn, bỏ rơi đám độc thân này, đầu tiên phải phạt ba ly, uống đi.”
Mỗi lần có một người kết hôn đều bị phạt ba ly rượu, Tần Hạo không thể từ chối, cậu ta nâng liên tiếp ba ly rượu lên uống một cách sảng khoái, người gặp chuyện vui tinh thần sảng, cũng may là sức uống của cậu ta lớn, uống nhiều như thế vẫn chưa gục.
[Câu gốc: 人逢喜事精神爽 nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng]
Lộ Lộ nhìn lớp trang điểm cô dâu của Mai Hinh, tấm tắc: “Một lớp lại một lớp, nhìn xa còn đẹp, nhìn gần như cương thi ấy! Lông mi của cậu đã dài còn gắn lông mi giả, không khó chịu à?”
“Này! Đừng nói nữa! Lông mi giả là cô của Tần Hạo làm cho mình đấy, người ta nhiệt tình như thế, sao từ chối được, dù gì thì cũng chỉ có ngày hôm nay thôi, chịu khó chút là xong” mai Hinh lấy tay phẩy gió, gắp thêm đồ ăn cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Trời tháng tám nóng quá, mình phải trang điểm mấy lần, cách một lúc lại phải sửa, đêm qua đến mười hai giờ đêm mới được ngủ, sáng nay mới bốn giờ đã bị mẹ lôi dậy, trang điểm này làm tóc này thay quần áo này chào hỏi khách khứa nữa này, tối tăm mặt mày đến giờ này còn chưa ăn được một miếng cơm, mệt chết mất, vì cái sự mệt mỏi này nên cuộc đời mình sẽ không kết hôn thêm một lần nào nữa! Đây mà là kết hôn à? Tra tấn thì có!”
Khổng Không nói: “Thế này đã tính là gì? Năm trước chị họ mình kết hôn, ngày mười sáu tháng tư tổ chức ở nhà chồng, ngày mười tám tháng tư tổ chức ở nhà mẹ đẻ, đãi tiệc họ nội xong rồi lại gấp rút bay về đãi họ ngoại. Hai người bọn họ sáng dậy sớm ăn được một tô mì, trưa uống xong tối lại tiếp tục uống, cả người chỉ toàn mùi rượu, suốt bốn ngày ngủ được mười tiếng đồng hồ. Sau một đám cưới, hai người sụt bảy tám cân, thế mới gọi là mệt…!”
Trình Tử nói: “Không phải đấy chứ, may là cả hai đứa mình đều là người ở đây, khi nào kết hôn thì cũng giống như Tần Hạo Mai Hinh, tìm một khách sạn cỡ vừa, đưa cha mẹ hai bên đến ăn uống chút là xong, chứ kết hôn mà như chị họ của cậu thì không được đâu, cho nên mới nói lấy chồng gần đỡ cực mà.”
“Đỡ cực cái gì?” Mai Hinh ai oán nhìn về phía mà họ hàng thân thích ngồi, nhỏ giọng: “Lấy chồng gần cũng thế cả mà thôi, ngày lễ ngày tết, họ hàng hang hốc tám đời cũng phải đi thăm, mà một khi đã kết hôn rồi thì người ta sẽ không coi cậu là trẻ người non dạ nữa, chỉ cần cậu sơ sẩy không chu đáo một chút thôi thì sẽ bị chết chìm trong nước bọt, mệt lắm!”
Lăng Gia thích thú nghe bọn họ chuyện trò, nhìn Mai Hinh là cô gái chưa từng trải giờ đây trở thành người phụ nữ đã lập đình, nhất thời cảm thấy chưa quen, cô bùi ngùi nghĩ, bước ngoặt trọng đại của cuộc đời thường cũng chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, thật đúng là làm cho người khác không kịp thích nghi.
Tang Du hỏi Mai Hinh: “Mẹ và ông bà của Tần Hạo có tốt với cậu không?”
“Ông bà thì không có gì…” Mai Hinh cúi đầu hồi tưởng, rồi nói: “Nhưng hôm nay mẹ của Tần Hạo làm mình hơi tủi thân một chút.”
“Đừng có gọi là mẹ của Tần Hạo nữa” Tần Hạo sửa: “Là mẹ, sao em chưa sửa được nhỉ?”
Mai Hinh ấm ức “Em làm con của bố mẹ em hơn hai mươi năm, đùng một cái lại gọi mẹ của của anh là mẹ, thế thì thiệt thòi cho em quá! Mẹ chồng cũng thân thiết, nhưng sao thân thiết bằng mẹ ruột được, anh phải cho em thời gian để quen dần chứ!”
“Nhưng mà cái chính là thế này Tần Hạo ạ, Mai Hinh gặp mẹ của cậu thì gọi mẹ là xong, có gì đâu, còn cậu gọi mẹ vợ là mẹ cũng không được tự nhiên à?” Lộ Lộ tò mò hỏi Mai Hinh “Sao cậu lại không thoải mái với mẹ chồng, nói mau?”
“Cũng không có gì to tát, hôm nay bác ấy hỏi mình lúc nào thì có con, dáng vẻ rất nóng lòng muốn bồng cháu trai, mình thầm nghĩ con bác cưới cháu về chỉ để làm cái máy đẻ duy trì hương khói thôi thì phải? Thế thì coi thường cháu quá rồi!”
Tần Hạo nói đỡ cho mẹ “Chuyện cỏn con như thế mà em cũng tủi thân được à? Mẹ cũng là có lòng tốt nhắc nhở chút đấy thôi, không có ý gì khác đâu…”
Mai Hinh lườm Tần Hạo, nhỏ giọng nói: “Mặc kệ có ý gì khác hay không, dù sao trong vòng ba năm rưỡi nữa anh cũng khỏi nghĩ đến chuyện con cái, ổn định đã rồi tính sau, con cái là cục nợ đấy, nhìn lại chúng mình đi là thấy.”
Tần Hạo gãi đầu, nói nhỏ: “Anh có ép em sinh con đâu, em lườm anh làm gì… Xong! Anh không cần con cái gì cả, đừng nói là ba năm rưỡi, có ba trăm năm mươi năm nữa anh cũng không cần!”
Mọi người trong bàn cười to, Lăng Gia và Lữ Nam nhìn bộ dạng hiền lành thật thà của Tần Hạo mà cười cong cả lưng, Phùng Khải vỗ bàn nói to: “Lại một tên sợ vợ giáng thế này!”
Lý Minh cười ha hả: “Này Tần Hạo, sau này kiểu gì cậu cũng thành cái nhân giữa bánh kẹp! Vợ dù có hiền lành bao nhiêu đi chăng nữa rồi cũng có lúc sẽ xuất hiện xung đột với mẹ chồng, bao giờ như thế anh sẽ chỉ chú cách giải quyết chuyện mẹ chồng nàng dâu, chuyện này anh giỏi lắm!”
Tần Hạo vội hỏi: “Cảm thấy như thế nào?”
“Cảm thấy?” Lý Minh nghiêm trọng, thở dài một cái, than thở: “Cảm tưởng trong một câu là tiến thoái lưỡng nan đó!”
Lăng Gia uống nước, vui vẻ lắng nghe.
“Để mình thêm cho một câu” Lộ Lộ nhìn Lăng Gia, cười lớn bổ sung: “Khi xui xẻo thì uống nước cũng dắt răng, đánh rắm cũng trẹo hông.”
“Đúng là tri âm!”
Lăng Gia nghe Lộ Lộ nói xong, không nuốt nổi ngụm nước trà vừa uống, bị sặc, nước cứ thế sộc lên khoang mũi. Đây là lần đầu tiên trong đời Lăng Gia có hành động mất mặt như thế, cô tức giận trừng mắt về phía Lộ Lộ, thầm mắng Lộ Lộ một chập từ đầu xuống chân, Lộ Lộ giả vờ không thấy, lặng lẽ nhét vào tay Lăng Gia một tờ giấy ở dưới bàn, sau đó tiếp tục chuyện trò với Lý Minh.
Lăng Gia không nhịn được mà nguyền rủa Lộ Lộ, lời nguyền rất đơn giản, đấy cũng là lời nguyền mà Lộ Lộ đã từng dùng với cô Ra đường bị vấp, ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc.
Lăng Gia vừa nguyền xong, thấy Lộ Lộ cầm chén trà lên uống, nhưng rồi kết quả lại làm cho Lăng Gia thất vọng, Lộ Lộ uống xong vẫn bình thường, không hề bị sặc.
Vì sao lời của mình chẳng thể nào linh nghiệm? Lăng Gia đau khổ.
Do ăn ở đấy, Lộ Lộ hả hê dùng khẩu hình miệng nói với Lăng Gia bốn chữ.
Lăng Gia lại càng đau khổ.
Hơn ba giờ chiều, cuối cùng đám cưới hạnh phúc cũng kết thúc, đám bạn thân sau khi ăn uống no say vẫy tay tạm biệt rời đi. Sau ngày hôm nay, Tần Hạo và Mai Hinh chính thức thành vợ chồng, trong những lời chúc phúc của mọi người, hai người họ giương lên cánh buồm có tên là gia đình, chầm chậm xuôi về tương lai không thể đoán trước.