Chương 111
Thời tiết tháng tám không phải là nắng nóng, nhưng cũng chẳng mát mẻ gì cho cam, cây cối tươi tốt, ve kêu từng đợt, những người phụ nữ đi trên đường bất kể là già hay trẻ, gần như trong tay ai cũng cầm một cây dù để che nắng, những chiếc dù hoặc đỏ hoặc xanh điểm xuyết ngày hè, cùng tạo ra một quang cảnh rất đặc biệt.
Từ khách sạn đi ra, Lữ Nam nhanh chóng kéo Tang Du vào xe. Cửa xe vừa đóng, Lữ Nam vội vã hôn Tang Du, nhanh chóng hỏi: “Em mới nói yêu tôi, thật sao?”
Tang Du mỉm cười gật đầu, cô vén những lọn tóc trên trán Lữ Nam về phía sau tai, dịu dàng nói: “Tôi đã đánh mất Lộ Lộ rồi, không muốn đánh mất thêm ai nữa, thật ra tôi có rất nhiều khuyết điểm, chị có bằng lòng cùng tôi sửa đổi những khuyết điểm đó hay không?”
“Có, đồng ý” Lữ Nam ôm lấy Tang Du, lòng ngập tràn xúc động “Tôi còn tưởng rằng ít nhất phải đợi hơn hai ba năm mới được nghe câu “Tôi yêu chị” này từ miệng của em. Tang Du, cảm ơn.”
“Người nói cảm ơn phải là tôi” Tang Du bật điều hòa, nắm chặt tay của Lữ Nam “Nếu không có chị, chắc hẳn rằng bây giờ tôi vẫn còn lẻ loi không thể nào thoát ra khỏi đau buồn được, chính chị đã cứu rỗi tôi, chị biết không? Trước đây chưa bao giờ tôi hối hận việc yêu Lộ Lộ, giờ đây tôi cũng sẽ không hối hận vì đã yêu chị. Lữ Nam, tôi sẽ không dễ dàng nói ra lời chia tay như trước kia nữa, chị cũng đừng dễ dàng nói ra lời chia tay, được chứ?”
“Được, mặc kệ phía trước là giông hay bão, chúng ta cũng không nói ra lời chia tay, nhé?”
“Ừ, về nhà đi.”
“Ừ, về nhà.”
Lữ Nam và Tang Du về nhà, nhưng Lăng Gia và Lộ Lộ sau khi ra khỏi khách sạn lại không về thẳng nhà, mà đi tới siêu thị.
Trong siêu thị, Lăng Gia đẩy xe, cùng Lộ Lộ vừa chọn mua đồ vừa trò chuyện. Lăng Gia hỏi: “Nhìn bạn bè lần lượt từng người từng người một kết hôn, em có suy nghĩ gì không?”
“Có chứ, suy nghĩ đầu tiên đấy là, tiền của tôi bay biến mất rồi!” Lộ Lộ cường điệu khuôn mặt, chọc cho Lăng Gia cười một trận, cô nói tiếp: “Tần Hạo và Mai Hinh kết hôn, tiếp theo chắc là tới Khổng Không, đến lúc đấy lại phải mừng tiền, ít nhất cũng mất sáu ngàn. Ôi, khổ sở không thể oán nước nhà, xui xẻo chẳng thể trách xã hội!”
“Em ấy, suốt ngày chi li tiền bạc, đúng thật là!”
“Ầy, đúng là không lo việc nhà thì không biết chuyện củi gạo, chị cứ châm chọc đi, phải đến khi rỗng túi rồi mới biết cái gì là chi li.”
“Tôi bị lây từ em còn ít à? Trước đây mua đồ chẳng bao giờ tôi xem giá, giờ thì không thể ngừng xem giá, cũng biết chi li rồi!”
“Đúng rồi còn gì, nhiều tiền thì nhiều tiền, nhưng không nên chi tiêu hoang phí!”
“Lữ Nam nói em là Grandet, tôi thấy em còn là bà nội của Grandet cơ.”
[Grandet là cha của Eugénie Grandet, cô gái nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết cùng tên. Grandet là một nhân vật được khắc họa với bản chất vô cùng keo kiệt. (Ngày trước nếu ai từng được nghe cái tên Grăngđê thì chính là nhân vật này)]
“Quá khen quá khen! Nhắc đến Lữ Nam” Lộ Lộ lấy một gói bột nêm bỏ vào giỏ hàng “Chị biết không? Cuối cùng thì dân chơi ong bướm Lữ Nam cũng có được Tang Du rồi, hôm nay tôi vừa thấy Tang Du cười rất hạnh phúc, biết ngay là cô ấy đã yêu Lữ Nam rồi.”
“Tang Du yêu Lữ Nam là lẽ dĩ nhiên, người như Lữ Nam, nếu cô ấy dùng cả tấm lòng thì chẳng có mấy ai lại không đổ đâu” Lăng Gia dừng lại, đưa mắt hỏi: “Tang Du yêu Lữ Nam rồi, vì thế mà em ghen à?”
“Giấm chua Sơn tây này!” Lộ Lộ cầm một lọ giấm Sơn Tây, đưa đến trước mắt Lăng Gia lắc lắc, cười hì hì: “Từ bao giờ bạn Lăng Gia đáng yêu lại mất lòng tin với tớ như thế? Chị nghĩ chị như Bạch Cốt Tinh suốt ngày uốn éo ở trước mắt tôi thế, tôi còn có tâm trạng quan tâm đến người khác nữa à?”
“Mong là em không dám!”
“Thật ra cũng không chắc, lỡ đâu tôi là Tôn Ngộ Không, khắc tinh của Bạch Cốt Tinh thì sao?”
“Vậy thì tôi là Như Lai Phật Tổ, người chuyên trị Tôn Ngộ Không!” Lăng Gia khẽ thở dài: “Lộ Lộ, tôi không thể cho em một cái đám cưới, rồi đây em có tiếc nuối không?”
“Nói cái gì vậy, có gì mà tiếc nuối? Chị không thể cho tôi một cái đám cưới, tôi cũng chẳng thể nào cho chị một cái đám cưới. Chỉ cần có chị là đủ rồi” Lộ Lộ cũng khẽ thở dài theo Lăng Gia “Bạn bè của tôi kết hôn, đa phần bọn nó cũng kết hôn với người môn đăng hộ đối, chắc hẳn là bạn bè của chị cũng vậy nhỉ? Tôi với chị, có đôi lúc nghĩ lại, đúng thật là Lọ Lem tìm được công chúa Bạch Tuyết.”
“Vậy nên ấy, em phải cảm thấy vinh dự mới đúng” Lăng Gia cười híp mắt vỗ nhẹ lên đầu Lộ Lộ “Môn đăng hộ đối là câu có hai lớp nghĩa, một lớp nghĩa là về tinh thần, lớp còn lại là về vật chất. Về vật chất chúng ta có chút chênh lệch, nhưng tinh thần thì chẳng ai hơn kém ai. Vật chất thiếu còn có thể thêm vào, nhưng tinh thần mà khiếm khuyết thì rất khó để bù đắp. Hai người sống cùng nhau, dĩ nhiên không thể thiếu việc chuyện trò, giao lưu về mặt tinh thần là việc đặc biệt quan trọng, nếu tôi nói đến ba bậc thầy vĩ đại thời Phục Hưng nhưng em lại không biết họ là ai, nếu tôi nói đến tám nhà văn trứ danh thời Đường Tống nhưng em lại không biết tên họ là gì, thì chắc chắn rằng tôi và em sẽ không thể yêu nhau, tôi không có hứng thú với người đẹp não rỗng.”
[Ba bậc thầy vĩ đại trong văn hóa Phục Hưng: Michelangelo (họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư), Raffaello (họa sĩ, kiến trúc sư), Leonardo da Vinci (nhạc nào cũng nhảy).
Tám nhà văn trứ danh thời Đường Tống: Hàn Dũ, Liễu Tông Nguyên, Âu Dương Tu, Tô Tuân, Tô Thức, Tô Triệt, Vương An Thạch, Tằng Củng.]
“Ồ” Lộ Lộ giả vờ bối rối “Tôi có biết ba bậc thầy vĩ đại với tám nhà văn trứ danh nào đâu, Lăng Gia, chị yêu tôi là chị mù rồi!”
“Đúng rồi đúng rồi, công ty tôi gái đẹp rất nhiều, trai đẹp cũng một đống, tôi mà không mù thì làm gì đâm đầu vào một con chuột chết không biết điều như em.”
Lộ Lộ hối tiếc thay cho Lăng Gia “Chỉ một giây mù mà phải trả giá bằng cả đời, đúng thật là sai một li đi một dặm, sai càng thêm sai mà”
“Không đúng à, nhưng kể ra con chuột chết này hiếu đễ trung tín lễ nghĩa khiêm đều có đủ cả, chỉ có điều mặt dày thôi.”
[Đễ: kính trọng.]
Lộ Lộ phẫn nộ “Thời buổi bây giờ đúng là chó cắn áo rách, đến súc vật cũng dám khinh người.”
Lăng Gia hả hê “Ai bảo trông như cái áo rách cơ, thật chẳng giống người chút nào!”
“Tôi không tranh cãi với chị nữa!”
“Tôi cũng chẳng muốn tranh cãi với em!” Lăng Gia cúi đầu bới đống đồ trong xe đẩy “Nguyên liệu gần đủ rồi, lát nữa đi mua ít hoa quả rồi lên tầng trên ngắm nghía một chút đi, khăn giấy ở nhà cũng sắp hết rồi.”
“Ừ, đi lấy vài quả thanh long chị thích ăn đã.”
“Ừ.”
Buổi tối tắm xong, Lộ Lộ ngồi đầu giường đọc cuốn tiểu thuyết tiếng anh Lăng Gia mua cho cô. Lăng Gia thấy cây đàn guitar của Lộ Lộ, ngứa tay ngứa chân tự lấy xuống chơi, tiếc là không ra nhịp điệu gì.
Lộ Lộ đặt sách xuống, cười nói: “Muốn học guitar thì tôi dạy cho.”
“Được, em dạy đi.”
Lộ Lộ bước đến, đầu tiên là sửa lại tư thế ôm đàn cho Lăng Gia, rồi nói: “Đàn guitar có hơn chín ngàn hợp âm, chưa cần quan tâm đến đâu, mới học thì ôm đàn cho đúng cách đã, tay trái đè lên dây đàn, tay phải gảy dây đàn, đầu ngón tay gảy nhẹ. Luyện ngón tay trước đã, sau rồi thử bấm hợp âm đô tưởng C và sol trưởng G…”
Rõ ràng là Lộ Lộ không thích hợp làm giáo viên, cô nói một tràng làm cho Lăng Gia hoa mắt chóng mặt, cuối cùng Lăng Gia ngắt lời Lộ Lộ: “Đi đọc sách đi, tôi luyện đầu ngón tay.”
Lộ Lộ cười hì hì, bò lại đầu giờng cầm sách lên đọc, Lăng Gia luyện tinh tang chưa nổi năm phút đồng hồ thì đầu ngón tay bắt đầu đau. Cô không ngờ đàn guitar nhìn đơn giản nhưng học lại phức tạp đến thế, ném guitar sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Lộ Lộ, bĩu môi nói: “Không học nữa!”
“Đúng là cái đồ không kiên nhẫn” Lộ Lộ cầm tay Lăng Gia lên, thổi thổi “Tay đau không?”
“Có.”
“Cứ ôm đàn mà nghich tiếp đi.”
“Trước đây sao em học được đàn guitar.”
“Lúc đấy rất thích đàn guitar, muốn học là học được thôi, đàn guitar sau khi nắm chắc cơ bản thì dễ lắm, vạn sự khởi đầu nan mà.”
“Thôi, tôi không có kiên trì với guitar như em, hay là tôi học chơi piano nhỉ.”
“Chậc, guitar còn không học được mà đòi học piano? Ừ thì tôi sẽ xem là chị đang đùa.”
“Khinh người!” Lăng Gia tháo khuyên tai của Lộ Lộ xuống, đặt lên bàn: “Em còn nhớ cái lần tôi nói chúng ta hãy hẹn hò đi không? Đêm đó tôi đến gặp em, em đánh cho tôi nghe bài ‘Quỷ Vào Thôn’.”
[ “Quỷ vào thôn” còn có tên khác là “Cuộc sống tuyệt vọng”. Một bộ phim lấy bối cảnh ở chiến tranh thế giới thứ hai khi quân Nhật tiến vào một làng chài nhỏ của Trung Quốc và tàn sát dân thường. Nhạc phim của “Quỷ vào thôn” cũng rất phổ biến tại Trung Quốc.]
“Nhớ chứ, tôi còn đề nghị chị đặt Quỷ Vào Thôn làm nhạc chuông điện thoại mà.”
“Ừ, ngẫm lại thì thời gian trôi đi nhanh quá, thời gian thấm thoát thoi đưa, chúng ta đã quen biết một năm, vào lúc này của năm ngoái, tôi vẫn còn bối rối, đời người như giấc mơ nhỉ.”
“Cuộc đời vốn là một giấc mơ mà” Lộ Lộ kéo Lăng Gia nằm xuống, hôn lên môi cô “Đừng bùi ngùi nữa, ngày mai còn phải đi làm, giờ đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Ừ” Lăng Gia ghé vào lòng Lộ Lộ, ôm lấy cô “Ngủ ngon.”
Lộ Lộ tắt đèn, đợi Lăng Gia ngủ say rồi lặng lẽ xuống giường.
Ngày hôm sau, Lăng Gia ngồi trong phòng hội nghị họp cùng các trưởng phòng, nghe Tưởng Kiến Quốc hăm hở phun nước bọt. Những thành phần chủ chốt của Thụy Phong đều có mặt ở đây, đàn ông thì phong độ tháo vát, phụ nữ thì khôn khéo giỏi giang. Không biết bao nhiêu thanh niên tham vọng thèm thuồng, nếu chiếm được một vị trí ở đây thôi, thì thịt nát xương tan cũng có hề gì?
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên, đó là bài “Quỷ Vào Thôn”, Tưởng Kiến Quốc lập tức dừng lại bài diễn thuyết, vểnh tai nghiêm túc lắng nghe xem cái bài nhạc chuông bất thường này phát ra từ đâu.
Cuộc họp nào thì cũng có một điểm giống nhau, đó là khô khan, một cuộc họp khô khan lại còn dài lê thê, người ngồi trong phòng đa số cũng bắt đầu không tập trung.
Lăng Gia lúc này giả vờ theo dõi cuộc họp nhưng thật ra đang nhớ đến Lộ Lộ, nghe thấy tiếng chuông, lúc đầu còn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì rồi bất giác cười thầm, không ngờ được thật sự có người cài bài Quỷ Vào Thôn làm nhạc chuông, nhưng một lát sau, Lăng Gia không thể cười thầm nổi nữa, bởi vì tất cả mọi người đang đưa mắt nhìn về phía cô.
Nguy rồi! Lộ Lộ chết tiệt này! Lăng Gia cắn răng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nở một nụ cười áy náy với mọi người, cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi phòng họp.
Lăng Gia vừa bước chân ra khỏi phòng họp, một tràng tiếng cười vang ngặt nghèo lên trong phòng, ai mà ngờ được, giỏi giang chững chạc như Lăng Gia thế nhưng phản ứng lại chậm chạp thế, hẳn là chuông điện thoại cài bài Quỷ Vào Thôn cơ?
Điện thoại là của Lộ Lộ gọi đến, tối qua Lộ Lộ không màng nghỉ ngơi, quên ăn quên ngủ tải rồi cài Quỷ Vào Thôn vào máy Lăng Gia, ngày hôm nay cô nóng lòng gọi điện thoại, muốn Lăng Gia “mừng rỡ” một phen. Nhận cuộc gọi, Lăng Gia mắng Lộ Lộ một trận, Lộ Lộ không ngờ mình gọi đúng lúc Lăng Gia đang họp, trong lòng ít nhiều có chút áy náy, nhưng chỉ một ít thôi, còn lại là cười trộm.
Lăng Gia mắng Lộ Lộ xong, nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, không còn cách nào đành lắc đầu một cái, quyết định rằng từ nay trở đi phải nghiêm túc đề phòng với Lộ Lộ.
Mùa hè vừa qua, mùa thu chớm đến, có tình yêu thì mùa nào cũng là ngọt ngào, ngày tháng thấm thoát trôi qua trong hạnh phúc.
Từ sau khi Tang Du nói với Lữ Nam rằng “Tôi yêu chị”, cuộc sống của hai người cũng ngày càng “nóng” hơn. Lữ Nam nhận ra cô và Tang Du có chung rất nhiều sở thích, ví dụ như dạo phố mua sắm, nhảy, đọc sách, bàn luận về triết học vân vân. Cũng có những sở thích lây sang cho người kia, ví dụ như Tang Du thích nấu cơm, lúc rảnh rỗi cô thường nấu gì đó cho Lữ Nam, ví dụ như Lữ Nam thích vẽ, chủ nhật thường vẽ về Tang Du, đáng tiếc là Lữ Nam không có đủ trình, thường vẽ Tang Du chẳng khác gì người ngoài hành tinh.
Cũng có khi Tang Du và Lữ Nam sẽ đến chơi với Lăng Gia và Lộ Lộ. Bốn người cùng nhau tán ngẫu hoặc chơi bài, thậm chí có khi còn kéo nhau đến khu vui chơi trẻ em. Lăng Gia và Lữ Nam đôi khi sẽ để Lộ Lộ và Tang Du ở riêng một chỗ, cũng có chút tính toán trong đó, nhưng may là Tang Du là Lộ Lộ hiểu tâm tư của hai người kia, nếu không có người yêu bên cạnh thì rất ít khi gặp nhau.
Chớp mắt đã tới tháng mười một, Lăng Gia sắp được nghỉ phép, cô và Lộ Lộ bàn tính kế hoạch đi du lịch Tây Tạng, lúc này Lộ Lộ đang bận rộn công việc, nhưng nghĩ đến Tây Tạng thì vô cùng thích thú, cho dù bận rộn đi chăng nữa cũng dự định sẽ sắp xếp chút thời gian.
Thứ bảy, Lăng Gia đi vẽ cùng Lộ Lộ, nghịch bút vẽ của Lộ Lộ, Lăng Gia nói: “Thứ năm tuần sau là bắt đầu nghỉ. Chuyến đi này tiêu hết số tiền mà anh tôi cho đi, ôi, ông anh trai vẫn khiến cho lòng tôi cảm thấy ấm áp.”
“Phí lời!” Lộ Lộ nhăn mặt “Chị mà cho tôi một đống tiền tôi cũng thấy ấm áp thôi, ấm áp đến bùng cháy luôn!”
Lăng Gia không nói gì, chỉ thúc giục Lộ Lộ nhanh vẽ cho xong, đỡ phải mang công việc dang dở theo làm trong khi du lịch.
Hai người thả trí tưởng tượng vào chuyến hành trình sắp tới đến Tây Tạng, nhưng rồi trời không chiều lòng người, người ta nói không có gì thay đổi nhanh bằng kế hoạch, quả đúng như thế.