Chương 112
Trời cao mây thoáng, mùa thu là mùa của thu hoạch, hoa màu được mùa, trái cây chín tới, trẻ con cũng chào đời.
Cuối tháng chín, sau khi trải qua mười tháng mang thai khổ cực, cuối cùng Tuệ Tuệ cũng hạ sinh một bé trai nặng khoảng chừng năm sáu cân ở bệnh viện. Đứa trẻ sơ sinh nhăn nheo lớn bằng bàn tay nhưng tiếng khóc lại rất vang, đôi mắt to cũng đặc biệt sáng. Thật khó tưởng tượng được làm sao chúng ta trưởng thành được từ hình hài này, hình hài này được hình thành nên từ bao nhiêu máu và mồ hôi của mẹ? Chẳng thể nào mà đong đếm được.
[1 cân ở Trung Quốc bằng 0,5 kg của Việt Nam.]
Gia đình Lăng Gia già trẻ lớn bé cùng vây quanh sinh mạng nhỏ bé mới chui ra từ bụng mẹ này, ai nấy đều mừng rỡ, Lăng Duệ yêu thương ôm con không rời tay, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta được cảm nhận sự thiêng liêng của việc làm cha.
Tuệ Tuệ sinh mổ, vì chăm sóc con dâu nên bố mẹ Lăng Gia tạm thời dọn đến nhà cô. Tuệ Tuệ sinh nở rất không đúng lúc, làm cho kế hoạch đi Tây Tạng của Lăng Gia phải hủy. Thôi thì cũng tốt, không cần mua vé máy bay, không cần gác công việc lại một bên, Lộ Lộ cũng không cần sắp xếp thời gian nữa, mọi thứ vốn như thế nào thì trở về thế nấy.
Lăng Gia vốn định để cho cha mẹ dọn đến một căn hộ khác trong cùng tòa nhà, ai ngờ cha mẹ Lăng Gia không muốn như thế, hai ông bà muốn trong lúc chăm sóc con dâu cũng được gần gũi con gái, người lớn tuổi vốn thích sống cùng con cái.
Vừa biết bố mẹ Lăng Gia sắp dọn đến, trước tiên Lộ Lộ tính đến chuyện phải dọn đi nơi khác, cô sợ cha mẹ Lăng Gia nghi ngờ, nhưng Lăng Gia không đồng ý, Lăng Gia không chịu được chuyện phải sống riêng với Lộ Lộ. Lộ Lộ nói Lăng Gia không hiểu chuyện, Lăng Gia nghe xong bỏ cả cơm không ăn, bắt đầu giận dỗi.
Không thay đổi được quyết định của Lăng Gia, Lộ Lộ đành từ bỏ ý định chuyển đi, rồi nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa để không còn chút đầu mối nào, bấy giờ Lăng Gia mới chịu ăn cơm.
Bố mẹ Lăng Gia đến khá đột ngột, Lăng Gia cũng chỉ nói qua loa trong điện thoại với họ là “Hiện tại có một người bạn đang ở cùng con, cha mẹ đến đừng có làm người ta sợ”, hai đứa bạn gái ở cùng với nhau là chuyện rất bình thường, thanh niên sợ người lớn cũng là việc không khó hiểu. Mẹ của Lăng Gia thì chẳng nghĩ ngợi gì cả, nhưng cha cô nghe xong lại cảm thấy không đúng lắm, cái gì mà đừng có làm người ta sợ? Cha của con mặt mũi kinh dị đến thế cơ à?
Chạng vạng buổi tối, cha mẹ Lăng Gia đại giá quang lâm, lần đầu gặp Lộ Lộ, hai người cũng mến cô, họ rất thích cô gái trẻ tuổi vừa xinh đẹp vừa khéo léo này.
Lần đầu gặp cha mẹ Lăng Gia, Lộ Lộ có chút dè dặt, giống như kiểu con dâu ra mắt bố mẹ chồng, từng câu chữ nói ra cẩn thận, hành động cẩn trọng hết cỡ, bưng trà rót nước không dám có mảy may cẩu thả, sợ để lại ấn tượng không tốt với cha mẹ Lăng Gia.
Lộ Lộ nhìn cha của Lăng Gia, đầu tiên là cảm thấy có chút buồn cười, vẻ ngoài của ông ngoại trừ chiều cao ra thì chẳng còn gì đặc biệt nữa, dù có đặt ông vào đâu thì người ta cũng không cho rằng đây từng là ông chủ của một xí nghiệp cỡ lớn. Lộ Lộ là thành viên của look-goods club, cô thầm niệm A DI Đà Phật một hồi lâu, vô cùng biết ơn vì vẻ ngoài của Lăng Gia không được di truyền từ cha.
[Look-goods club là một hội về quyền phụ nữ ở Trung Quốc, không chỉ đấu tranh cho mục tiêu nam nữ bình đẳng, hội còn đấu tranh cho những định kiến trong văn hóa Á Đông. Vì xưa nay bản chất của đàn ông là háo sắc, họ thích bình phẩm về ngoại hình từ đầu đến chân của phụ nữ, nên bây giờ, quan điểm của hội là không chỉ phụ nữ mới trở thành đối tượng bị soi xét về ngoại hình, mà cả đàn ông cũng trở thành đối tượng. Tóm lại, Look-goods club là hội những người có yêu cầu cao đối với ngoại hình của một nửa còn lại.]
Lộ Lộ rất có cảm tình với mẹ Lăng Gia, bởi vì Lăng Gia giống mẹ và tính cách của bà rất hiền hòa, sự xinh đẹp thướt tha năm xưa ẩn dấu trong nếp nhăn ở khóe mắt, Lộ Lộ nghĩ rằng, sau này khi Lăng Gia đứng tuổi hẳn là cũng sẽ giống như bà. Phong thái thanh cao, khí độ hòa nhã khiến cho người khác kính trọng, cũng khiến cho người khác cảm thấy thân thiết.
Buổi tối, Lộ Lộ và Lăng Gia cùng xuống bếp nấu cơm, Lộ Lộ cần muối, Lăng Gia tiện tay đưa muối, Lăng Gia cần nước tương, Lộ Lộ kịp thời đưa đến, sự ăn ý trong từng hành động ở nhà bếp của hai người được tích lũy qua từng tháng ngày sống cùng nhau.
Mẹ Lăng Gia vui khi thấy điều này, bà vốn thích những cô gái biết nấu ăn, nhìn Lộ Lộ một lượt từ trên xuống dưới, bà nói với chồng: “Dáng của con bé đẹp quá nhỉ, người thẳng tắp.”
“Đúng vậy” Cha Lăng Gia chăm chú nhìn động tác nấu ăn của hai người Lăng Lộ, khẽ gật đầu. Ông hỏi Lộ Lộ: “Quê cháu ở đâu?”
Lộ Lộ nói tên của quê cô.
Cha Lăng Gia nghe xong có chút bùi ngùi “Lúc trẻ bác thường lui tới quê cháu, đúng là địa linh nhân kiệt.
Lộ Lộ cười nói: “Đáng tiếc là không giữ được nhân tài ạ.”
“Thì người thường hướng đến nơi cao, nhân tài cũng là người, bao giờ cũng thích tập trung về thành phố.”
[Nước chảy chỗ trũng, người hướng nơi cao.]
Mẹ Lăng Gia hỏi Lộ Lộ: “Lúc nhỏ cháu học múa à?”
“Vâng, có học ạ.”
“Gia Gia cũng học múa, khi đó bác vì muốn nó có một thân hình cân đối nên mới bắt đi học, nó lúc bé ấy, ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, làm bác lo lắng lắm!”
Lộ Lộ cười khì khì, Lăng Gia làm bộ không nghe được gì cả, chỉ cắm mặt vào chảo xào rau.
Lúc ăn cơm, mẹ Lăng Gia hỏi Lộ Lộ: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lộ Lộ đáp: “Cháu hai bảy ạ.”
“Ôi! Trông cháu trẻ nhỉ” Bà hơi kinh ngạc “Bác còn tưởng cháu nhiều lắm chỉ khoảng hai ba, hai tư thôi, cháu có bạn trai chưa?”
Lộ Lộ nhìn Lăng Gia, thoáng ấp úng.
Mẹ Lăng Gia thở dài: “Có bạn trai là tốt rồi, con bé Gia Gia này đến giờ vẫn chưa có ai cả, thật đáng lo.”
“Mẹ, đừng nói chuyện này nữa, mẹ ăn cơm đi” Lăng Gia vội vàng gắp chút đồ ăn bỏ vào bát của mẹ.
Mẹ Lăng Gia liếc cô một cái, rồi lại nói chuyện với Lộ Lộ: “Bạn trai của cháu là người ở đây à?”
“Dạ, vâng ạ.”
“Làm cái gì thế?”
Lộ Lộ nói đại: “Cũng giống như cháu, đều vẽ tranh cả ạ.”
Mẹ Lăng Gia gật đầu mỉm cười, bà không thể không than vãn, con nhà người ta có bạn trai hết rồi mà con gái mình thế nào cũng không chịu tìm lấy một người, quan ngại sâu sắc!
Có câu không ai hiểu con gái bằng mẹ, nhưng trong trường hợp của Lăng Gia thì lại trở thành không ai rõ con gái bằng cha. Trước kia cha của Lăng Gia là một người “tai to mặt lớn”, nhìn xa trông rộng đã trở thành bản năng của của ông, ông giỏi nhìn người cũng giỏi suy xét người khác, càng giỏi đặt câu hỏi vì sao, chẳng hạn như lúc này đây ông đang đặt câu hỏi vì sao.
Lăng Gia không thích chung đụng, không phải người tự nhiên mà sống chung với người khác. Bạn thân của Lăng Gia chỉ có hai người Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam, hai người này ông đều quen biết cả. Tính nết của Lăng Gia giống ông, điều này ông càng hiểu rõ, thấy Lăng Gia cùng Lộ Lộ sống chung, lúc nấu cơm còn rất ăn ý, hiểu nhiên là hai người đã sống cùng nhau được một khoảng thời gian rồi. Về căn bản thì công việc của Lộ Lộ và Lăng Gia không hề liên quan đến nhau, bình thường Lăng Gia về nhà cũng chưa bao giờ nhắc đến Lộ Lộ. Cha Lăng Gia khó lòng tránh khỏi nghi vấn, từ lúc nào thì Lăng Gia trở nên nhiệt tình như thế này vậy?
Để giải thích nghi hoặc, ông hỏi Lộ Lộ: “Hiện tại cháu và bạn trai không sống cùng nhau à?”
Lộ Lộ choáng váng, trả lời câu hỏi này như thế nào đây? Nếu trả lời sống cùng nhau thì sao cô lại ở nhà Lăng Gia? Nếu trả lời không sống cùng nhau, ngày nay nếu nói nam nữ không sống thử cùng nhau thì quá là vô lý rồi nhỉ?
Lăng Gia giải vây giúp: “Bạn trai của Lộ Lộ ra nước ngoài công tác rồi!”
“Vâng, đúng thế ạ” Lộ Lộ nhanh chóng hùa theo: “Cậu ấy đi công tác, cuối tuần mới về, cháu sợ ở nhà một mình nên đến đây với Lăng Gia vài ngày.”
Rảnh rỗi nên ngứa mồm? Cái gì mà cuối tuần mới về? Lăng Gia chỉ muốn đạp cho Lộ Lộ mấy cái. Tuệ Tuệ nằm viện điều dưỡng, hai vị môn thần này ít nhất cũng phải ở lại đây cả một tuần trời, Lộ Lộ vừa nói cuối tuần, lỡ may cha mẹ cuối tuần chưa đi thì làm sao bây giờ?
Câu trả lời của Lộ Lộ làm tiêu tan một chút nghi ngờ trong lòng cha lăng Gia, nhưng vẫn còn, ông cũng không muốn nghĩ sang hướng khác, chẳng qua chuyện Lăng Gia nhiệt tình như thế làm cho ông cảm thấy bất ngờ, thế nên ông lại hỏi: “Cháu và Gia Gia quen biết lâu chưa?”
“Thật ra cũng chưa lâu lắm” Lộ Lộ nói: “Năm ngoái cháu vẽ tranh tường ở Thụy Phong, nên bắt đầu quen biết.”
“Con vẫn thường học vẽ từ Lộ Lộ” Lăng Gia liếc cha, nói: “Cha, nếu cha muốn học thì bảo cô ấy dạy cho, thầy của cô ấy là thầy Đinh, chắc hẳn cha biết.”
Lăng Gia nói vậy xong, nghi vấn của ông cũng hoàn toàn biến mất, ra là Lăng Gia có việc nhờ vả mới để người khác đến nhà mình.
Sau khi biết được Lộ Lộ tốt nghiệp Ương Mỹ, lại là học trò của thầy Đinh, ông liền hỏi Lộ Lộ có biết vẽ tranh thủy mặc không, Lộ Lộ trả lời biết một chút. Lộ Lộ trả lời là một chút, ngay ngày hôm sau cha của Lăng Gia đã đi mua giấy và bút, bám lấy Lộ Lộ nhờ dạy vẽ chim hoa tôm cá.
Lộ Lộ làm việc cả ngày về, ăn xong chưa kịp nghỉ ngơi thì phải dạy cha Lăng Gia học vẽ, thế nhưng vẫn không dám tỏ ra mệt mỏi. Ban ngày đi vẽ, đêm về cũng phải vẽ, Lộ Lộ cảm tưởng như sắp chết vì mệt, vừa vào đến phòng là úp sấp xuống giường ngủ, Lăng Gia theo vào, cẩn thận khóa cửa phòng ngủ rồi săn sóc nắn vai xoa chân cho Lộ Lộ.
Lộ Lộ tựa vào lòng Lăng Gia, lầm bầm: “Tôi nhận ra giờ đây trong đầu ngoài màu vẽ ra cũng chỉ còn màu vẽ, ban ngày đã vẽ cả ngày, đêm về vẫn phải thanh thủ vẽ thêm ba bốn tiếng, ôi, Lăng Gia, cứu tôi cứu tôi với!”
Lăng Gia cười đùa, ghé sát mặt đến trước mắt Lộ Lộ “Tập trung nhìn tôi đi, rồi trong đầu em sẽ chỉ còn tôi thôi!”
“Ừ, được, nhìn chị.”
Lộ Lộ nheo mắt nhìn Lăng Gia, nhìn một lúc thì ngủ mất, Lăng Gia cởi váy ngủ cho Lộ Lộ, đắp kín chăn, cưng chiều xoa xoa chóp mũi rồi tắt đèn, ôm lấy cô cùng ngủ.
Hôm sau, Lộ Lộ đi làm, tối lại trở về tiếp tục dạy vẽ cho cha Lăng Gia, có cha mẹ Lăng Gia ở đây, Lộ Lô bỗng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, ngắn ngủi một tuần bảy ngày mà cô cảm giác như đã qua bảy mươi năm.
Những ngày tiếp xúc này, Lộ Lộ đã thăm dò được ít nhiều tính cách của cha mẹ Lăng Gia. Mẹ Lăng Gia sống sung sướng, tâm tư chỉ có mỗi con cái và chồng, thoạt nhìn thì rất cẩn trọng nhưng thật ra suy nghĩ lại đơn giản, Lộ Lộ cho rằng người như bà rất dễ bị lừa.
Mẹ của Lăng Gia dễ lừa, nhưng cha Lăng Gia thì không hề dễ lừa, cha của Lăng Gia trông thì vô tư như Phật Di Lặc, nhưng thực tế lại nhìn thấu được tất cả mọi thứ. Ở bên ông, Lộ Lộ cứ phải cẩn thận từng chút, chỉ sợ lộ ra điều đó ngoài ý muốn, rõ ràng tinh thần đang hết sức căng thẳng, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài. Lộ Lộ bất đắc dĩ tự giễu rằng đây chính là cách tôi luyện bản thân.
So với sự căng thẳng của Lộ Lộ, đương nhiên là Lăng Gia thoải mái hơn nhiều, ngoại trừ việc trước mặt cha mẹ không thể thân thiết với Lộ Lộ thì mọi thứ khác vẫn như cũ. Lăng Gia trấn an Lộ Lộ đừng căng thẳng đề phòng, đừng lo lắng vẩn vơ nữa, Lộ Lộ nghĩ có tật thì khó tránh giật mình, tôi cũng đâu muốn căng thẳng làm gì, nhưng không kiểm soát được thì còn biết làm sao nữa?
Cha mẹ Lăng Gia quan tâm con dâu nên bắt Tuệ Tuệ ở trong viện hơn một tuần, nỗi sợ hãi của Lăng Gia đã biến thành hiện thực, một tuần mới lại đến, “bạn trai” của Lộ Lộ cũng đã đến lúc trở về. Đâm lao đành phải theo lao, Lộ Lộ chỉ còn cách ôm vài bộ quần áo tạm thời đến nhà Tần Hạo và Mai Hinh ở nhờ.
Lộ Lộ ai oán, đúng là không thể nói dối bừa bãi, một lời nói dối sẽ kéo theo vô số lời nói dối khác. Hết một lời nói dối, lại phải thấp thỏm thêm một lời nói dối khác vào, cái vòng tròn luẩn quẩn không dứt, đúng thật là nguy hiểm.
Chẳng hiểu vì sao, trong cuộc sống những lời nói dối lại trở thành lẽ tất nhiên, hầu như mỗi ngày ai cũng đều nói ra vài ba lời nói dối, ví dụ như bạn không muốn đi đến cuộc hẹn nữa thì sẽ nói dối là tôi đau đầu, ví dụ như bạn đi xin việc thì sẽ nói dối là tôi có bao nhiêu năm kinh nghiệm trong nghề, ví dụ như bạn đi ngoại tình thì sẽ nói dối là tôi đi xã giao công việc. Có lời dối trá về chuyện lớn lao, có lời dối trá về việc vụn vặt, có lời nói dối cao cả, cũng có lời nói dối xấu xa. Nhưng cho dù có là ai cũng không thể phủ nhận rằng, càng lớn người ta lại nói dối càng nhiều, lời nói dối đã trở thành một phần trong cuộc sống của chúng ta, nó không phải là phần không thể thiếu, nhưng lại không thể không cần đến nó.
Từ ngàn năm trước Tôn Tử đã nói ra một câu kinh điển là “binh bất yếm trá”, có thể thấy rằng cả danh nhân lẫn tục nhân đầu nói dối, dù lời nói dối ác ý hay vô hại thì xét cho cùng cũng vì lợi ích của bản thân mà thôi. Nhân chi sơ tính bản thiện chỉ để áp dụng con trẻ con, nhân chi sơ tính bản ác mới đúng với bản chất của con người. Nghĩ đến đây, Lộ Lộ thay quan định luật, ích kỷ vô tội, nói dối có lý!
[Binh bất yếm trá: dụng binh không tránh khỏi việc dùng mưu gian kế bẩn.]
Vào buổi chiều một ngày mùa thu, ánh mặt trời nhợt nhạt lười biếng chiếu vào cửa sổ.
Lộ Lộ qua loa cầm lấy vài bộ quần áo nhét vào balo, hiên ngang hoàn thành lời nói dối của mình.
Cha của Lăng Gia thấy Lộ Lộ đi, có chút tiếc nuối, ông còn chưa học vẽ xong cơ mà.
Theo nguyện vọng của cha, Lăng Gia vội vàng ra vẻ giữ Lộ Lộ lại: “Hay là em ở đây thêm vài ngày nữa đi, cha tôi học xong rồi về.”
“Thôi, làm phiền mọi người quá lâu rồi, nếu bác muốn học vẽ thì mai cháu sẽ mua giúp bác vài bộ giáo trình, hoặc chủ nhật cháu sẽ đến dạy bác” Lộ Lộ nói năng cực kì khách khí, cô rất sợ phải dạy vẽ cho cha Lăng Gia, ông chẳng có lấy một chút thiên phú vẽ vời nhưng tinh thần hăng hái ham học lại cực lớn. Tối nào cũng bắt cô dạy đến nửa đêm mười hai giờ, làm cô xây xẩm cả mặt mày, Lộ Lộ chỉ ước mau chóng chuồn khỏi cha Lăng Gia, chuồn càng xa càng tốt!
Lăng Gia nhìn thấu tâm tư của Lộ Lộ, tức đến nghiến răng nghiến lợi, tránh nặng tìm nhẹ bỏ tôi lại đây, giỏi lắm!
Lộ Lộ khách khí vài câu với cha mẹ Lăng Gia rồi vội vàng như ma đuổi chạy mất, cô sợ chỉ cần trễ một bước thôi, Lăng Gia sẽ lại tìm lý do giữ cô lại. Lộ Lộ hiểu vì sao Lăng Gia muốn giữ mình ở lại, nhưng cô đã quá phẫn nội với tinh thần học tập của cha Lăng Gia rồi. Khoảng thời gian này, vừa phải đối mặt với ham muốn vẽ vời của cha Lăng Gia, lại còn phải chiều theo sự ham muốn của Lăng Gia. Không có một ngày nào là Lộ Lộ không thôi ngáp, cô không thể nào chịu nổi cảnh này nữa.
Lộ Lộ tới chỗ của Tần Hạo và Mai Hinh, đôi vợ chồng son nhiệt liệt hoan nghênh và cảm thông với sự có mặt của Lộ Lộ. Từ tận đáy lòng, Mai Hinh không khỏi cảm thán rằng, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Mai Hinh lau chùi phòng tinh tươm sạch sẽ, Lộ Lộ chỉ cần đến ở luôn là được, không cần phải dọn dẹp thêm gì. Sau khi tắm xong, Lộ Lộ liền gọi điện cho Lăng Gia, nhìn điện thoại của Lộ Lộ gọi tới, cơn giận của Lăng Gia bốc lên đầu, cầm lấy điện thoại tắt máy ngay lập tức.
Sao càng ngày càng trẻ con vậy! Lộ Lộ cầm điện thoại ngẩn người, chẳng lẽ cải lão hoàn đồng là có thật?