Chương 113
Trời đêm mịt mờ, trăng hình móc câu lặng lẽ treo giữa trời, thành phố dần chìm trong cơn buồn ngủ.
Kết thúc một tuần căng thẳng, thoát khỏi bể khổ khiến cho thần kinh suýt suy nhược, cuối cùng thì Lộ Lộ cũng có được một giấc ngủ ngon lành.
Ngược lại với Lộ Lộ, người chưa bao giờ suy nhược thần kinh như Lăng Gia lại khó ngủ yên giấc, không còn hơi thở của người ấy cạnh bên, thiếu mất cái ôm của người ấy, giờ muốn ngon giấc cũng là chuyện khó khăn.
Sương thu đọng lại, nắm sớm chiếu vào.
Tỉnh dậy, Lộ Lộ tràn đầy sức sống, cô buộc tóc đuôi ngựa, mang đồ nghề, lấy sữa đậu nành rồi cùng Tần Hạo và Mai Hinh đi vẽ.
Mở mắt ra, Lăng Gia uể oải, cô tỉ mỉ trang điểm để dấu đi sự mệt mỏi, cầm sữa bò, ăn chút bánh ngọt, một mình lái xe đến Thụy Phong làm việc.
Lộ Lộ ôm bảng phối màu, đoán rằng tối qua chắc chắn Lăng Gia không thể ngủ ngon, tự tát một cái rồi cười ha hả, làm cho Mai Hinh trông thấy mà sự hết hồn.
Lăng Gia lục cặp hồ sơ, đoán là tối qua chắc chắn Lộ Lộ ngủ như lợn, nghiến răng ken két, dọa cho Tiểu Chu sợ đến nỗi cuống cả tay chân.
Giữa trưa trời trong nắng ấm, gió thổi nhè nhẹ, liễu rủ phất phơ.
Lộ Lộ đến Thụy Phong tìm Lăng Gia, làm cho con người ta giận nên dù sao cũng phải đi dỗ dành.
Lộ Lộ từng ba tháng vẽ tranh ở Thụy Phong, nên đều quen mặt nhân viên ở nơi này, quan hệ với Tiểu Chu lại càng thân thiết hơn. Cô đến tìm Lăng Gia không cần báo trước, chỉ cần tới gõ cửa là được.
Thật không may, lúc Lộ Lộ đến, Lăng Gia mới được Trương Thạc hẹn đi ra ngoài. Trương Thạc nhờ Lăng Gia giới thiệu mình với một doanh nhân kinh doanh đá quý, vị doanh nhân đó chính là bạn của Lăng Gia. Quan hệ trong công việc thì giúp người cũng chính là tạo cơ hội cho người giúp mình. Trương Thạc nhờ vả, đương nhiên là Lăng Gia sẽ đồng ý giúp đỡ, nhưng sẽ kèm theo điều kiện, điều kiện là Trương Thạc phải quảng cáo tuyên truyền nhiều hơn về Thụy Phong.
Tình cảm đơn phương của Trương Thạc dành cho Lăng Gia đã tàn lụi từ lâu, anh ta nhận ra Lăng Gia không có ý với mình, không muốn bỏ công cho những điều không có kết quả, thế nên Trương Thạc chấp nhận dừng lại ở mối quan hệ bạn bè với Lăng Gia. Suy nghĩ của Trương Thạc rất sáng suốt, trên đời thiếu gì người, sao phải đơn phương làm gì?
Trong phòng làm việc của Lăng Gia có một bó hoa hồng, Lộ Lộ đi đến cầm tấm bưu thiếu ở dưới hoa lên xem, người gửi là Hướng Vân Thiên, Lộ Lộ thầm nghĩ thì ra Gấu Chó vẫn chưa từ bỏ, khổ cho sự si tình của anh ta.
Lộ Lộ cầm bưu thiếu xé đôi, ném vào thùng rác, lấy hoa tỉa lại rồi cắm vào bình hoa. Hoa đẹp như vậy, vứt đi thì phí, hoa vôi tội, người gửi cũng vô tội, thản nhiên đối mặt vẫn hơn.
Lộ Lộ nghĩ lại, từ lúc quen biết Lăng Gia tới nay, cô chưa từng mua cho Lăng Gia một đóa hoa nào, đúng là không lãng mạn gì cả. Xem ra sau này phải học theo Gấu Chó rồi.
Lộ Lộ đợi ở phòng một lúc lâu vẫn chưa thấy Lăng Gia về, chiều còn phải vẽ tiếp, không thể chờ thêm được nữa, đành chuẩn bị đi về. Ai ngờ vừa bước chân ra cửa liền thấy Lăng Gia đã trở lại.
Lăng Gia liếc Lộ Lộ một cái, không nói lời nào, ngồi vào ghế xoay chợp mắt. Hôm qua Lộ Lộ vô tâm bỏ cô ở lại, trong lòng cô vẫn còn giận đây.
Lộ Lộ cười híp mắt đi tới phía sau Lăng Gia, xoa huyệt thái dương của cô, nói: “Còn giận nữa không? Chờ cha mẹ chị đi rồi tôi sẽ lập tức trở về ngay còn gì? Thực sự là cha chị hiếu học quá, tôi cũng không thể dạy được, trình độ của tôi chưa đến nơi đến chốn, mong chị hãy tha thứ cho loại vô dụng như tôi!”
Lăng Gia nhắm hai mắt cười “Cha tôi làm cho em đau đầu đến thế à?”
“Đâu chỉ đau đầu, dạ dày còn đau hơn!”
“Em ấy, đúng là đồ láu cá!” Lăng Gia thấy hoa trong bình, hỏi: “Em cắm à?”
“Ừ, hoa đẹp mà, khô rồi chị hẵng vứt, Gấu Chó đúng là kẻ đáng thương, vẫn còn theo đuổi chị.
“Hờ hững hơn nhiều rồi, hai ngày trước tôi còn thấy anh ta tay trong tay mua quần áo với một cô gái, đàn ông mà, lòng tham vô đáy, không cần để ý đến anh ta.”
“Thật ra nam hay nữ đều thế cả, cũng đều đứng núi này trông núi nọ.”
“Quan điểm của em cũng thoáng thật.” Lăng Gia lười biếng duỗi người “Ăn trưa chưa?”
“Rồi, chị thì sao?”
“Cũng ăn rồi, ăn với Trương Thạc, bàn bạn chuyện công việc.”
“Ừ” Lộ Lộ hôn nhẹ lên mặt Lăng Gia, nói: “Tôi phải trở về làm việc rồi, chị tan việc sớm một chút mà về với cha mẹ, đừng giận dỗi tắt máy nữa, tối tôi gọi cho chị.”
“Không, tối tôi gặp em trước rồi về với cha mẹ.”
“Này, không nghe lời chút nào!”
“Ai bảo em cũng không nghe lời tôi!”
“Được rồi, tan làm thì đến chỗ tôi, ăn cơm xong chị lại về nhà.”
Từ ngày hôm đó, buổi chiều sau khi tan tầm Lăng Gia sẽ đi tìm Lộ Lộ trước, hai người cùng nhau ăn tối, đầu tiên hai người đi bộ một chút, rồi lại chui vào xe tình nàng ý thiếp quấn quýt một hồi lâu, xong xuôi Lăng Gia mới chạy xe về nhà với bố mẹ.
Tình yêu cũng tựa bốn mùa, mùa xuân đại diện thời gian còn mập mờ không rõ, mùa hạ đại diện thời yêu đương mặn nồng, mùa thu đại diện cho lúc đã ổn định, mùa đông đại diện cho giai đoạn lắng đọng cuối cùng. Lộ Lộ và Lăng Gia hiện đang ở mùa hè rực rỡ, muốn hai người ổn định hoặc lắng đọng là chuyện không thể nào.
Thường ngày hai người gần như đều dậm dật mỗi đêm, thì sao giờ đây chịu nổi chút xa cách? Truyền thống của đảng ta luôn là tìm kiếm cơ hội, không có cơ hội thì tự tạo lấy cơ hội! Loài người thường có tính năng động chủ quan, báo đài lúc nào cũng oang oang về việc tiến cùng thời đại, thế nên tự tạo cơ hội là chuyện nhỏ như hạt vừng, có gì khó khăn?
[Trong triết học, tính năng động chủ quan là tự mình suy nghĩ và hành động.]
Thế là, chiếc Porsche kia của Lăng Gia liền trở thành tổ ấm yêu thương thứ hai, mỗi khi màn đêm buông xuống, Lăng Gia sẽ lái xe đến một nơi kín đáo, tiếp theo đó là màn dã chiến chị cắn tôi đánh, bạo lực mang lại sự kích thích, kích thích mang lại dục vọng, hậu quả của dục vọng khiến cho chiếc Porsche bị liên lụy, may mà chất lượng của Porsche rất tốt, không thì đã hỏng mất rồi.
Động đất gây nguy hiểm cho con người, “động xe” lại có lợi cho sức khỏe.
Động đất xong sẽ có dư chấn. “động xe” xong thì có thở dốc. Một lần thở dốc rồi hai, ba, bốn lần đến nửa đêm. Lộ Lộ làm gì Mai Hinh, Tần Hạo đều biết cả, nhưng Lăng Gia làm gì thì cha mẹ Lăng Gia lại không biết. Điều đó cho thấy, khoảng cách giữa hai thế hệ đáng sợ đến mức nào.
Ngày nào Lăng Gia cũng đến mười một mười hai giờ mới về nhà, hoàn toàn khác với tuần trước lúc nào cũng về nhà đúng giờ. Đương nhiên cha mẹ Lăng Gia sẽ hỏi cô sao lại về trễ thế, Lăng Gia lấy đại lý do là xã giao hoặc tụ tập bạn bè để đối phó, sau đó lại hỏi bóng hỏi gió cha mẹ lúc nào thì về nhà. Cha Lăng Gia nghe xong hơi giận, người ta nói con gái gả đi lấy chồng như bát nước hắt ra ngoài, nhưng con gái nhà mình còn chưa gả đi, sao lại giống bát nước đã hắt thế này?
Lữ Nam giấu cha mẹ mua một căn hộ nhỏ đầy đủ tiện nghi ở vùng ngoại thành, sau khi tan việc, theo thói quen lấy gương ra chỉnh trang lại, xinh đẹp rực rỡ đến đón Tang Du, rồi đưa cô đi xem nhà.
Vùng ngoại thành non xanh nước biếc, không khí thoáng đãng, vì cách ngoại thành không xa nên đường xá cực tiện, đó là lý do giá bất động sản ở đây rất cao. Không ít người mua nhà nơi này, chờ đến khi tăng gia, dễ dàng kiếm được khối tiền.
Căn hộ Lữ Nam mua nằm ở tầng thứ tám, rất rộng, không quá cao cũng không quá thấp. Nơi đây là nhà của Tang Du và Lữ Nam, Tang Du đi quanh nhà hai vòng, cẩn thận xem xét, nội thất được bày trí giản lược như phong cách đang thịnh hành, nhưng khác là căn hộ được bao quanh bởi không gian xanh biếc, thêm chút cảm giác dân dã, phía hướng về mặt trời của phòng khách là kính, rèm cửa kéo mở, ánh mặt trời có thể bao trùm đến bất cứ ngóc ngách nào, ban công rộng, đặt một cái ghế nằm để chủ nhân ngôi nhà an tĩnh thưởng thức cảnh sắc ngoài kia, tất nhiên là Tang Du rất thích.
Lữ Nam ôm Tang Du, nói: “Căn hộ này xem như là nhà của hai ta đấy, chỉ có tôi và em biết, tốt nhất đừng nói cho ai cả.”
Tang Du hỏi: “Không nói với Lăng Gia à?”
“Sau này tôi sẽ nói cho cô ấy.”
“Ừ, đêm nay muốn ở lại đây?”
“Đêm nay không được, chúng ta phải về, nơi này mới sửa sang xong, chờ bay hết mùi mới vào ở được.” Lữ Nam như trẻ con đá vào chân của Tang Du “Tài sản của tôi đã được kha khá, em tự hào vì tôi đi!”
“Chị vẫn không biết ngại là gì” Tang Du cố ý nghiêm mặt “Kha khá thì cũng nhờ cha mẹ chị mới có không phải à? Có cái gì mà tự hào?”
“Tôi cũng tự kiếm được rất nhiều mà! Em nghĩ chức vụ của tôi chỉ để trang trí chắc? Ngồi vào vị trí kia, không có chút tài cán sao được.”
“Được rồi, chị giỏi giang!”
“Cảm ơn đã khen!” Lữ Nam tranh công: “Tôi cho em một ngôi nhà, em lấy gì để cảm ơn tôi đây?”
“Cái này để tôi suy nghĩ đã rồi sẽ nói cho chị biết.”
“Để tôi nghĩ giúp em nhé” Lữ Nam cắn vành tai Tang Du “Không cần gì nhiều đâu, tối nay cho tôi ăn em là được rồi.”
“Chị nằm mơ cũng đừng nằm mơ giữa ban ngày đâu!” Tang Du sờ trán Lữ Nam “Bình thường, không sốt, mạnh được yếu thua, xem lại năng lực bản thân đi!”
Lữ Nam ngẩn ra, khóc ròng: “Em không cho tôi ăn tôi sẽ không đi về!”
“Không về thì ở lại đi, tôi về trước nhé, bye bye!” Tang Du cười duyên dáng, đi thẳng ra cửa rồi lặng lẽ đứng ở phía ngoài.
Nói về là về luôn à? Cũng không thèm dỗ người ta? Tôi cũng là phụ nữ có được không! Lữ Nam sửng rốt rồi sững sờ, không còn cách nào khác là giẫm giày cao gót đuổi theo Tang Du.
Lữ Nam vừa đi đến cửa, đột nhiên Tang Du hét lên thảm thiết: “Ma kìa!”
Vùng ngoại thành vốn yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng nghe thấy tiếng, tiếng hét của Tang Du khiến cho Lữ Nam tư thái lỗng lẫy phải hãi đến độ ngồi bệt xuống sàn, chân run lập cập, cơ thể mềm nhũn, tim đập thình thịch chỉ chực chờ nhảy ra khỏi cổ họng.
Vừa khéo, lúc này đang có một bác gái lao công chừng năm mươi tuổi đang cầm chổi từ cầu thang đi xuống, vừa nghe thấy câu “ma kìa” như sấm nổ bên tay thì chân này đá chân kia, suýt nữa ngã trên bậc thang.
Trò đùa của Tang Du một hòn đá bắn trúng hai con chim, vui cười ha hả, Tang Du chạy nhanh như thỏ xuống nhà, ngoan ngoãn chui vào xe. Lữ Nam thì không sao, nhưng cô sợ bác gái kia sẽ tìm cô tính sổ.
Rốt cuộc bộ dạng lúc nào cũng yêu kiều quyến rũ như Lữ Nam lại bị Tang Du dọa cho thảm hại, rốt cuộc Tuệ Tuệ cũng xuất viện, rốt cuộc thì cha mẹ Lăng Gia cũng lên đường trở về nhà. Lăng Gia thầm vui mừng tiễn đưa, mặt lại trưng ra bộ dạng lưu luyến không nỡ rời, khuôn mặt đó làm cho mẹ Lăng Gia cảm động suýt rơi nước mắt, bà cảm thán rằng, người ta nói con gái là tri kỷ, quả không hề sai một tí nào!
Cha Lăng Gia tức đến vểnh râu. Ông liếc xéo Lăng Gia, lửa giận bừng bừng. Lúc mình ở đây thì nó muốn mình nhanh nhanh mà về, mình đi rồi thì nó lại diễn vai có hiếu. Mày là do cha sinh ra, cha lại còn không hiểu mày? Cứ giả vờ giả vịt đi! Mày chỉ lừa được mẹ mày thôi, định lừa cha? Quá non nớt! Cố mà giả bộ rặn ra hai giọt nước mắt cho giống!
Không muốn bọn ta ở lại đây cản trở chứ gì? Tưởng ta không biết chắc! Con gái lớn rồi đúng là không nhờ được! Cha Lăng Gia phất tay một cái, tức giận kéo vợ theo, oai phong rời đi.