Chương 114
Khuôn mặt Lăng Gia ánh lên niềm hạnh phúc không thể che dấu, cha của Lăng Gia không phải người bình thường, ông có thể nhận ra điều đó.
Nghiêm Chấn Tùng và Hướng Vân Thiên là hai mối tình của Lăng Gia, cô từng rất thoải mái nhắc đến hai người với cha mình, cha cô vẫn luôn không quản chuyện tình cảm của con gái, cũng không hề thúc dục. Nhưng lần này Lăng Gia có điểm bất thường, ông đoán chắc rằng con gái có một người tình bí mật, chỉ là không muốn nói với ông mà thôi.
Lăng Gia không công khai cũng không kết hôn, điều này làm cho cha cô rất lo lắng. Nếu đối phương là một kẻ đàng hoàng thì việc gì Lăng Gia phải dấu diếm? Điều ông sợ là Lăng Gia yêu một người đã có vợ, phá hỏng hạnh phúc gia đình nhà người khác, cha Lăng Gia không hề muốn cô làm những chuyện như vậy.
Lăng Gia là người có chủ kiến, cũng không chịu sự quản lý của ai cả, điều này cha cô biết, nhưng đồng thời cha cô cũng biết rằng, chuyện tình cảm sẽ khiến cho trí thông minh của con người thấp hơn cả động vật, ông không chấp nhận để Lăng Gia chịu thiệt thòi cho dù chỉ một chút!
Cha Lăng Gia suy tính, sớm muộn gì cũng phải biết rõ người Lăng Gia có tình cảm là ai, ai khiến cho Lăng Gia yêu, hơn nữa còn khiến cho cô cam tâm tình nguyện cả đời không kết hôn vì người đó. Nếu như tên kia thật sự đã kết hôn, thì dù cho thế nào đi chăng nữa ông cũng phải chia cắt đôi uyên ương này.
Lăng Gia thâm sâu, cha cô còn thâm sâu hơn. Điểm giống nhau giữa hai cha con là cả hai luôn hy vọng về khả năng tốt nhất, nhưng cũng luôn đề phòng cho khả năng xấu nhất xảy ra, suy tính về tất cả tình huống tệ nhất, tính toán tất cả.
Người luôn nhìn xa trông rộng thấy một chiếc lá rơi thôi cũng biết thu tới như cha của Lăng Gia tưởng tượng đến vô số khả năng, ông tưởng tượng đến khả năng Lăng Gia yêu người đã có vợ, cũng tưởng tượng đến khả năng Lăng Gia yêu đại ca của xã hội đen, thậm chí còn tưởng tượng đến khả năng người Lăng Gia yêu chính là một tên tội phạm. Dựa vào địa vị của Lăng Gia mà yêu những người kia, thì tương lai đều sẽ tăm tối, như vậy cũng giải thích được lý do vì sao Lăng Gia không muốn công khai người tình.
Tính đi tính lại, cha Lăng Gia vẫn không thể nghĩ ra chuyện người yêu của con là một cô gái, điều này cũng không thể trách ông, cha mẹ bình thường mà có thể nghĩ ra chuyện như thế mới là không bình thường.
Nếu như Lăng Gia biết cha mình nghĩ xấu đến như vậy cho con gái, thì mộc cả máu cũng không chừng.
Cha mẹ Lăng Gia đi chân trước, Lộ Lộ về chân sau, cô ôm Lăng Gia khóc lóc kêu gào, cuối cùng cũng có lại thế giới của riêng hai người.
Lăng Gia cũng vô cùng vui mừng, ôm lấy Lộ Lộ hôn hít một hồi, hôn ra điện, điện ra lửa, không có người lớn ở đây, hai người cũng không kiêng dè gì, phạm vi ở trong nhà thì đâu đâu cũng có thể “làm”, nơi nơi cũng có thể ân ái. Ông giờ cũng chẳng thể cản được, ngài vung tay một cái, chỉ nói một câu: Bùng cháy đi! Bùng cháy luôn trên thảm phòng khách đi!
Ân ái là chuyện rất đẹp đẽ, nhưng công việc vệ sinh lúc ân ái xong lại thật sự rất mệt, bình thường giặt ga trải giường hoặc mấy thứ tương tự còn dễ, nhưng hai người càng làm càng hăng, phóng túng khắp nơi, quá nhiều đồ dùng bị ảnh hưởng, rửa dọn sẽ rất mệt. Lăng Gia và Lộ Lộ phân công, ai nằm trên thì người đó dọn, cả hai thay phiên nằm trên thì cả hai cùng dọn, đương nhiên là không nằm trên thì không cần làm gì cả.
Bấm đốt ngón tay tính toán, Lộ Lộ và Lăng Gia cùng than trời, bởi vì có rất nhiều đồ cần dọn rửa. Thôi cũng không sao, cũng chẳng ai thiệt thòi gì, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia mà, vốn nên như thế.
Có lúc Lăng Gia cảm thấy rất khó tin, cô từng nói với Lộ Lộ rằng: “Tôi chưa từng nghĩ bản thân lại mê mẩn chuyện chăn gối như thế, tất cả là tại cái đồ chết dẫm nhà em hại tôi!”
Lộ Lộ cợt nhả pha trò: “Chúc mừng cưng, cưng đã cong queo rồi, từ nay đừng hòng thẳng lại được nữa!”
Có lẽ ông trời thấy Lộ Lộ sống nhàn nhã như thế nên bắt đầu ghen tị, vào một buổi tối đen kịt, lúc Lộ Lộ và Lăng Gia đang hăng say trên giường, ông trời hành hạ Lộ Lộ gặp tào tháo cả một đêm, đau bụng suốt một ngày.
Ai cũng có thể tưởng tượng, một người phụ sắp high bỗng nhiên lại đau bụng, đây đúng là cảm giác cố cái này mất cái kia, cố cái kia mất cái này, làm cho người ta đã khó chịu càng thêm khó chịu.
Vinh hạnh là, Lộ Lộ được trải nghiệm cảm giác này một cách triệt để.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Lộ bị đau bụng làm cho trắng bệch, Lăng Gia nghiêm khắc ra lệnh cho cô không được ăn bậy ăn bạ nữa, Lộ lộ vô cùng uất ức, cô có ăn cái gì bậy bạ đâu, cô làm nên tội tình gì? Sao lại bị tiêu chảy đến mức như thế này.
Mấy ngày tiếp theo, Lộ Lộ bị Lăng Gia giám sát bắt ăn chay, Lộ Lộ không phải sư cô, cô có tình có dục, thích ăn thịt, mà Lăng Gia thì ngày nào cũng bắt ăn rau ăn củ, một tí tị tì ti thịt thôi cũng không có, chay tịnh đến cực điểm, Lộ Lộ cũng chỉ còn biết miễn cưỡng tạm làm động vật ăn cỏ.
Buổi sáng đẹp trời, chim hót líu lo, tới sinh nhật của Mai Hinh.
Buổi sáng hết công việc, Lộ Lộ và Tần Hạo đặt phòng khách sạn, đến tối tổ chức sinh nhật cho Mai Hinh. Tang Du vì bận công việc, không thể nào đến được, giờ nghỉ trưa chỉ đến đưa tặng quà cho Mai Hinh rồi thôi.
Cuộc sống luôn đầy ắp điều bất ngờ.
Buổi chiều, từ phòng làm việc ra, bọn Tần Hạo đang chuẩn bị lái xe đi thì bị một ông chú béo mập là trật tự đô thị cản đường. Ông chú không nhiều lời, chỉ đưa tờ giấy phạt, nói là đỗ xe sai quy định, phải nộp phạt.
Tần Hạo choáng váng, đỗ xe trước cửa phòng làm việc cũng bị xem là trái phép? Kiểu quy định gì vậy? Sao trước đây không bị phạt, chẳng lẽ nhà nước ra luật mới?
Tần Hạo dựa vào lý luận đó để bảo vệ quyền lợi cho mình, dù sao phạt được một lần sẽ có lần thứ hai, cậu ta phải cố gắng thôi, chứ không thì sau này đỗ xe ở đâu? Chẳng lẽ cứ chịu phạt mãi?
Tần Hạo hòa nhã nói lý với trật tự đô thị, ông chú kia lại thái độ, oang oang lên: “Bảo anh sai là anh sai, anh cằn nhằn cái gì? Thích thì lên tòa mà kiện, tôi nói anh phạm luật là anh phạm luật!”
Tần Hạo nổi giận, cậu ta trừng mắt với ông chú trật tự đô thị, liếc nhìn bộ quần áo trên người ông ta, Tần Hạo lớn tiếng nói: “Không cần biết ông làm gì, biên lai phạt tôi nhận, lần này tôi chịu thua! Đừng cậy rằng ông quen biết tòa án, có người hậu thuẫn! Ông mặc bộ quần áo này vào tôi không làm được gì ông, nhưng chỉ cần ông cởi bộ quần áo này ra thôi, thì đợi xem tôi có đánh chết ông hay không!”
Có những người rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ví dụ như vị giữ trật tự đô thị này.
Thấy Tần Hạo làm căng, thái độ của ông ta quay quắt 180 độ, đầu tiên là nói một loạt những câu khách khí, sau đó lại nói rằng “Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi” rồi thu lại biên lai phạt.
Chờ cho ông ta đã đi xa, Lộ Lộ khen Tần Hạo: “Đại ca Hạo, vừa rồi anh thật nam tính!”
“Thôi đi, vừa nãy mình cũng run lắm chứ, ông ta mà vẫn cứng thì mình cũng đành bó tay chịu phạt mà thôi” Tần Hạo thở hắt ra một hơi dài, nói: “Bây giờ trật tự đô thị chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, thật tệ hại.”
Mai Hinh kéo tay Tần Hạo, nói: “Thời nay đám trật tự đô chỉ toàn bọn tệ hại mà, chúng ta đi thôi, đừng khiến cho chuyện cỏn con này làm hỏng tâm trạng.”
Trên đường đi, để bầu không khí dịu lại, Lộ Lộ và Phùng Khải cùng kể chuyện cười cho sự căng thẳng biến mất, nhưng vẫn còn một lời cảm thán đọng lại, cảm thán rằng trên đời này còn có bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười đang chờ chúng ta trải qua.
Tới khách sạn, vào chỗ ngồi.
Lộ Lộ lấy quà mình và Lăng Gia cùng chọn để tặng sinh nhật cho Mai Hinh, cô nói: “Tối nay Lăng Gia có việc bận không thể đến, nhờ mình thay cô ấy chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
“Lăng Gia đúng là người tốt” Mai Hinh vui vẻ mở quà ra xem, là một cái vòng tay bằng ngọc thạch, cô đeo vào cổ tay, nói với Lộ Lộ: “Thay mình gửi lời cảm ơn Lăng Gia.”
Lộ Lộ nhăn mũi “Mình cũng đi chọn quà cho cậu, sao cậu chỉ cảm ơn có mỗi Lăng Gia mà không thèm cảm ơn mình?”
“Cảm ơn cậu làm gì? Mình còn không hiểu cậu à? Loại keo kiệt như cậu mà mua vòng tay cho mình á? Cho dù có mua cũng mua hàng vỉa hè mà thôi!”
“Ơ này con người kia, đúng là đưa cà cuống cho kẻ tịt mũi, không biết điều!”
Đợi thức ăn được mang hết lên, cả bọn bắt đầu ăn uống chuyện trò, vô cùng vui vẻ.
Tiểu Ngưu và Phùng Khải bưng rượu chuốc vào miệng Tần Hạo, sinh nhật của vợ , chồng bị chuốc rượu, trông thì hợp tình hợp lý, nhưng nghĩ lại thì khá vô lý.
Lộ Lộ nhìn thịt trên bàn, mắt sáng lấp lánh, định cầm đũa lên gắp, thế nhưng Mai Hinh lại chộp lấy tay Lộ Lộ, nhanh chóng bưng đĩa nấm xào rau cải bưng đến đặt trước mặt Lộ Lộ, yêu kiều thướt tha nói với cô: “Lăng Gia đã dặn rồi, mình phải trông chừng cậu, chưa ăn thịt được đâu!”
“Nhưng Lăng Gia không có ở đây, cậu cứ làm như không biết gì là được mà?”
“Làm người phải thật thà!”
Suốt thời gian này Lăng Gia nhờ Mai Hinh quản lý cơm trưa của Lộ Lộ, Mai Hinh thực sự rất cẩn thận, trông chừng Lộ Lộ một tấc cũng không rời, ngay cả cơ hội lén mua chút thịt Lộ Lộ cũng không có, hậu quả của trận tiêu chảy mà Lộ Lộ gánh chịu, cũng xem như là ông trời có mắt.
Lộ Lộ vô cùng phẫn nộ, cô có phải người người Triều Tiên đâu, cũng chẳng cần giơ xương sườn ra làm gì, có cần phải ép người đến thế này không?
Lộ Lộ chua xót cầm bát lên, ăn trong nỗi xót xa, chan cơm với nước mắt, thỉnh thoảng lại tự an ủi bản thân, thổ địa ăn châu chấu, coi như cũng là ăn mặn, đáng ghét!
Chín giờ rưỡi, uống xong rượu, ăn xong cơm, sinh nhật cũng đã tổ chức xong.
Tần Hạo bị Tiểu Ngưu và Phùng Khải ép rượu đến nỗi chân nam đá chân xiêu, không biết trời đất gì nữa. Phùng Khải và Mai Hinh mỗi người một bên, dìu vào thang máy, sợ cậu ta ngã.
Những người đang đứng trong thang máy, có cả Hướng Vân Thiên, Hướng Vân Thiên đã quên Lộ Lộ là ai, nhưng Lộ Lộ vẫn nhận ra anh ta. Cô lén quan sát Hướng Vân Thiê, hình như phát tướng hơn trước một chút, mũi rộng miệng rộng mặt lại to càng giống con gấu chó. Lộ Lộ gãi rách da đầu cũng không giải thích được tại sao trước kia Lăng Gia lại chọn anh ta? Hèn gì Lăng Gia bị lãnh cảm, nhìn người thế này mà không lãnh cảm cũng thật là khó. Lộ Lộ cười đắc ý, Lăng Gia à, tôi cứu chị khỏi bể khổ, đời này chị đừng hòng chạy khỏi bàn tay tôi!
Hướng Vân Thiên đứng cạnh một người phụ nữ, nhìn cách mà họ nắm tay, Lộ Lộ nghĩ rằng đây chắc hẳn là tình nhân mới của anh ta.
Có tình nhân rồi vẫn còn đeo bám Lăng Gia? Đúng là đồ trời đánh! Lộ Lộ tức giận, thầm mắng Hướng Vân Thiên không còn gì.
Uống nhiều rượu, bụng không thể tự khống chế được, rượu đầy ắp dạ dày, kêu lên ùng ục, cái âm thanh đó giống như một phát liên hoàn rắm, làm cho người khác không thể nào phân biệt được.
Trong thang máy yên ắng, Lộ Lộ nghe mình và âm thanh ùng ục trong bụng của Lộ Lộ, thấy Mai Hinh, Tiểu Ngưu và Phùng đang phải cố nín cười, lại nhìn những người xung quanh trong thang máy. Những người lạ kia đang cúi đầu bịt mũi, Lộ Lộ ngượng muốn chết.
Để che đi sự xấu hổ, Lộ Lộ vỗ vào vai Tần Hạo, lớn tiếng nói: “Lại nữa! Cái tên Hàn Quốc này, uống có thế thôi mà cũng làm ô nhiễm không khí như con chồn, y như như tổng thống của các anh! Về mà nói với tên một mí Lee Myung Bak, Thiên Hoàng Nhật Bản với ông ta là một giuộc, và tết Đoan Ngọ là của Trung Quốc! Tôi nói tiếng Trung anh nghe có hiểu không? Tiểu Ngưu, phiên dịch cho anh ta hộ tôi.”
[Năm 2004, Trung Quốc và Hàn Quốc tranh nhau yêu cầu liên hợp quốc công nhận tết Đoan Ngọ là di sản văn hóa phi vật thể của nước mình, cuối cùng Trung Quốc thắng.]
Tần Hạo say khướt không biết Lộ Lộ đang nói gì, Tiểu Ngưu thì choáng váng, Lộ Lộ đang nói ai vậy?
Ánh mắt của tất cả mọi người liếc về phía Tần Hạo, bụng của Tần Hạo lại vang lên ùng ục, đầu thì gục xuống, căn bản chả biết Lộ Lộ đang nói gì, kể từ đó, Tần Hạo đáng thương có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa sạch được oan khuất.
Ngoài Tiểu Ngưu, Phùng Khải và Mai Hinh, những người còn lại đều lấy tay bịt mũi, rồi nhìn Tần Hạo với sự khinh bỉ. Đặc biệt là Hướng Vân Thiên, anh ta từng đấu đá chuyện làm ăn với người Hàn Quốc không ít lần, trong lòng rất chán ghét người Hàn. Sự khinh bỉ của anh ta đối với Tần Hạo, so ra thì nhiều hơn người khác một chút.
Xem ra Gấu Chó có một mặt cũng không đến nỗi nào, Lộ Lộ vui vẻ, Tần Hạo, tổ quốc ghi công!