Chương 115
Gần đây Viên Viên có một nỗi phiền muộn nho nhỏ, nguyên nhân của nỗi phiền muộn ấy rất đơn giản – chuyện yêu đương.
Viên Viên cống hiến tất cả cho sự nghiệp học hành, đã sắp đến tuổi băm nhưng còn chưa có nổi một người để gọi là bạn trai, học vấn càng cao tìm người yêu càng khó, cô không thể nào không âu sầu.
Cho dù nam hay là nữ, hễ đến một độ tuổi nhất định thì không cần gia đình thúc dục cũng sẽ tự động biết bận tâm cho việc kết hôn của mình. Đương nhiên, vấn đề chỉ của riêng trai thẳng gái thẳng này, cũng là mối bận tâm chung của trai cong gái cong.
Lộ Lộ rất không biết điều mà gọi điện cho Viên Viên vào đúng lúc cô đang bực dọc nhất, Viên Viên đang lo không có ai để cho mình giận cá chém thớt lại vớ được Lộ Lộ, thế là mắng Lộ Lộ sa sả. Mắng Lộ Lộ không phải là bạn thân, lâu như thế rồi mà giờ mới biết quan tâm thăm hỏi, đúng là không ra gì!
Lộ Lộ khó hiểu, vòng vèo ba lần bốn lượt, cuối cùng cũng móc ra được nỗi lòng của Viên Viên, Lộ Lộ cười thầm, ra là Viên Viên đến mùa động dục đó!
Thể theo nguyện vọng của đồng bào, Lộ Lộ đem theo một đống thực phẩm bổ não đến cho Viên Viên, Viên Viên vừa thấy đống thực phẩm bổ não liền phát cáu. Não bà đây đã quá thừa chất rồi, mày còn đem bổ não đến, muốn trêu ngươi nhau chứ gì? Giờ thứ bà đây cần không phải là bổ não, mà là bổ bớt não đi!
Lộ Lộ kêu gào trong oan ức, nghiên cứu nhiều hao tổn trí não, cô giúp người ta bồi bổ thì có gì sai? Cái thời này làm người tốt cũng không được!
Buổi trưa Viên Viên dẫn Lộ Lộ vào ăn cơm trong căng tin trường, đã rất lâu rồi Lộ Lộ không ăn ở đây, bỗng nhiên bây giờ trở lại, nhìn một đám những đứa cậu ấm cô chiêu không rành sự đời, không tránh khỏi bồi hồi nhớ lại, nhớ lại những ngày tháng cùng bạn bè vui đùa, không buồn không lo, vui vẻ biết nhường nào.
Viên Viên hậm hực nói: “Mình cứ tưởng không ai thèm lấy mình nữa rồi, ít lâu trước thầy hướng dẫn giới thiệu cho mình một người, cũng là bác sĩ, năm nay ba sáu, nghiên cứu toán học, từng qua một lần kết hôn, ly hôn vào năm ngoái, nhưng mình không ưng.”
“Ba sáu? Còn có một đời vợ, đúng là pháo kép” Lộ Lộ độc mồm độc miệng: “Ba sáu là hơn cậu gần chục tuổi, thầy của cậu giới thiệu bạn trai hay giới thiệu cho cậu một ông bố thế? Có ảnh không? Lấy ra chiêm ngưỡng xem nào.”
Viên Viên lấy điện thoại di động ra, mở ảnh của bác sĩ kia lên đưa cho Lộ Lộ, Lộ Lộ vừa nhìn đã không kiêng dè gì mà cười ha hả, cô run rẩy nói: “Đúng là nhà toán học, trông chả khác gì số tám cả, từ trên xuống dưới như một cái hồ lô, đầu thì to, cậu không ưng là đúng rồi! Cậu đâu có kém cỏi gì đâu, sao phải để bản thân thiệt thòi làm gì?”
“Cậu bớt châm chọc lại đi” Viên Viên đá một cái về phía Lộ Lộ “Từ bé đến giờ người theo đuổi cậu xếp cả một hàng dài, đương nhiên là cậu không lo rồi, nhưng mình thì khác, từ trước đến giờ người thích mình chỉ đếm trên đầu ngón tay, sắp ba mươi rồi, mình không lo mà được à?”
Lộ Lộ chống má: “Thiếu đàn ông cậu không sống được à?”
Không phải là chuyện sống được hay không sống được, mình muốn có một gia đình” Viên Viên thở dài “Trước đây thì không thấy gì, chứ giờ đây tuổi càng lớn thì càng muốn có một đứa trẻ và một mái nhà.”
Có mấy người phụ nữ lại không khát khao một mái ấm? Lộ Lộ gật đầu trầm tư, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Phòng làm việc của mình có một chàng trai tên là Phùng Khải, tốt nghiệp cùng một trường với mình, coi như là em, ít tuổi hơn cậu, nhưng suy nghĩ lại rất thật thà cẩn thận, không thì để mình giới thiệu hai người cho nhau nhé.
“Mình không thích yêu đương kiểu chị em, quen bạn trai ít tuổi như nuôi một đứa con nít, thế thà mình thà chọn một ông bố còn hơn…”
“Ồ, giờ mình mới biết cậu còn kén cá chọn canh nữa đấy” Lộ Lộ trợn trừng mắt nhìn Viên Viên “Phùng Khải đàn ông hơn cá gã kia nhiều, mặt mũi sáng sủa, trừ chuyện bằng cấp so với cậu thì thấp hơn, những cái khác đều rất hợp với cậu, cậu cứ nghĩ cho kĩ đi, về nhà mình gửi cho cậu một tấm ảnh của cậu ta, nhìn đã rồi hẵng nói sau, đừng có vội vã quyết định.”
Viên Viên gật đầu miễn cưỡng.
Chiều hôm đó, vừa về đến phòng làm việc, Lộ Lộ túm lấy Phùng Khải để tiếp tục sự nghiệp mai mối của mình. Lộ Lộ cho rằng cặp đôi này rất đẹp, Phùng Khải không tồi chút nào, Viên Viên cũng tốt, không thể để nước phù sa của mình chảy sang ruộng người khác, nếu hai người mà thành một đôi, thì rể hiền cưới được dâu hiền, đúng là việc mừng nhân đôi.
Thấy Lộ Lộ nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho mình như thế, Phùng Khải thực sự cảm động, nhưng rồi biết được Viên Viên là tiến sĩ, lại bắt đầu nản, cậu ta gãi mặt nói: “Chị Lộ, so với tiến sĩ thì em muốn chị giới thiệu cho em một người phụ nữ hơn!”
Lộ Lộ nghe xong suýt tắt thở, cô mở máy tính lên, tìm ảnh chụp chung của mình và Viên Viên, nói với Phùng Khải: “Nhìn thấy cô học trò nhỏ đứng bên cạnh tôi không? Là cô ấy đấy, nữ tính mà!”
Phùng Khải xem đi rồi xem lại, ngập ngừng nói: “Mũm mĩm thì cũng đáng yêu… nhưng mà… bề ngang của cô ấy gấp đôi chị kìa…”
“Nói gì vậy? Bề ngang gì? Người ta gọi là đầy đặn, ngọc tròn thì mới đẹp!
Phùng Khải nghĩ ngợi, nói: “Chị Lộ, không phải em không nể mặt chị, nhưng cô ấy là tiến sĩ, em là họa sĩ, cô ấy giỏi ngoại ngữ, tiếng anh của em thi đi thi lại bốn lần mới qua, em và cô ấy hoàn toàn khác biệt, chị không có khiếu mai mối đâu.”
Lộ Lộ vẫn cố sống cố chết khuyên: “Em đừng tự ti, trường của chúng ta tốt mà, chuyên nghành cũng khác nhau, thì sao nói là em kém hơn được? Tiếng anh của em không giỏi bằng cô ấy, thì năng khiếu mỹ thuật của cô ấy cũng không thể bằng em còn gì? Hơn nữa, chị có bảo em phải làm người yêu của Viên Viên đâu, cứ coi như chị giới thiệu cho em một người bạn không được à? Viên Viên giỏi giang, tương lai rộng mở, không khéo sau này em cần nhà vả gì thì sao, quen thêm một người bạn là có thêm một cơ hội, không lẽ em không hiểu điều này?”
Phùng Khải khẽ gật đầu một cái, xem như công nhận những gì Lộ Lộ nói, Lộ Lộ vui mừng vô cùng, tối hôm đó cô hẹn Phùng Khải và Viên Viên đến ăn bữa cơm tối với nhau, rồi tự đi về trước. Về nhà, Lộ Lộ kể lại những gì đã xảy ra trong ngày với Lăng Gia, làm cho Lăng Gia cười khanh khách. Lăng Gia nói nếu như Viên Viên chịu quen phụ nữ thì giới thiệu Viên Viên cho Chu Tĩnh cũng được, Lộ Lộ bĩu môi, cô không muốn bạn của mình trở thành người thứ ba, càng không muốn bạn của mình bước đi trên con đường khó khăn như mình. Nếm trải hết khó khăn rồi, mới không bạn bè lại dẫm lên vết xe đổ.
Lăng Gia bất mãn: “Em không muốn Viên Viên đi vào con đường này, vậy mà sẵn lòng kéo tôi vào hả?”
Lộ Lộ không biết gì hơn là trừng mắt với Lăng Gia: “Chị có não hay không? Trước lúc đến với nhau tôi đã khuyên chị biết bao nhiêu lần là đừng tò mò, không lẽ chị quên rồi? Bẻ thẳng thành cong thì dễ, chứ bẻ cong thành thẳng mới khó, lên lưng cọp rồi không xuống được nữa đâu, cam chịu số phận đi!”
Lăng Gia không nói được gì nữa, chỉ còn biết đè Lộ Lộ xuống.
Phùng Khải và Viên Viên không tạo ra được dòng điện tình yêu, nhưng ấn tượng về đối phương cũng tốt. Viên Viên nghĩ rằng có thêm một đứa em cũng được, Phùng Khải nghĩ rằng có thêm một người chị cũng chẳng sao, Lộ Lộ lại nghĩ rằng thời nay chị em kết nghĩa đều có quan hệ mập mờ cả… có triển vọng!
Lăng Gia từng hỏi Lộ Lộ, trên đời này điều gì khiến em cảm động nhất?
Lộ Lộ trả lời, khi tóc đã bạc trắng, chuẩn bị nhắm mắt xuôi tay thì bên cạnh còn có một người tóc cũng bạc nắm lấy tay mình.
Mũi Lăng Gia cay cay, trong ba mươi năm cuộc đời, câu nói khiến cô cảm động nhất, chính là câu trả lời của Lộ Lộ.
Cuối tháng mười, lá cây dần héo khô rơi rụng, trời cũng trở lạnh.
Lăng Gia lại phải đi Thượng Hải, Lộ Lộ tiễn cô đi, may là Lăng Gia chỉ đến Thượng Hải có ba ngày, rất nhanh sẽ có thể gặp lại.
Trước khi đi, Lăng Gia bĩu môi hỏi Lộ Lộ: “Có muốn thử xem em ỷ lại vào tôi nhiều như thế nào không?”
“Tật xấu của chị vẫn nhiều thật đấy, sao không nói là muốn thử xem chúng ta ỷ lại vào nhau nhiều như thế nào. Thử bằng cách nào đây?”
“Trong ba ngày tôi đến Thượng Hải… “ Lăng Gia cố ý kéo dài “Xem ai chủ động gọi điện hoặc nhắn tin trước, thì là ỷ lại nhiều hơn, ai thua sẽ phải làm theo lời của đối phương một cách vô điều kiện, nói gì phải làm nấy.”
“Được! Giao kèo xong xuôi!”
Hai người vỗ tay một cái, bắt đầu một lời hẹn ước có thời hạn trong ba ngày.
Lăng Gia tự tin rằng, trong vòng ba ngày này Lộ Lộ nhất định sẽ không kiềm chế được mà gọi điện trước cho cô, kết quả khiến cho Lăng Gia hoàn toàn thất vọng.
Thực ra Lộ Lộ rất muốn gọi điện cho Lăng Gia, nhưng vốn bản tính không thể chịu thua lại không cho phép Lộ Lộ bỏ cuộc giữa chừng. Lộ Lộ nghiến răng, quyết định kiềm chế lại, ba ngày thôi chứ có gì đâu, nhắm mắt một cái là hết ba ngày, có gì mà không chịu được?
Lộ Lộ nhận ra càng ngày mình càng không thể rời xa Lăng Gia. Ngày đầu tiên Lăng Gia đi, Lộ Lộ nằm trên giường trằn trọc khó ngủ. Vào ngày tiếp theo, Lộ Lộ ôm lấy hình của Lăng Gia để trôi qua một đêm. Ngày cuối cùng, Lộ Lộ chăm chú theo dõi đồng hồ, hy vọng thời gian có thể chạy nhanh hơn chút.
Những ngày này Lăng Gia cũng không khá hơn, Lăng Gia không ngờ rằng Lộ Lộ thực sự mạnh mẽ đến thế, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, mỗi khi nghe thấy tiếng chuông cô đều mừng rỡ, vội vã cầm điện thoại lên, nhìn thấy không phải tên của Lộ Lộ thế là lại phải vừa bực bội vừa khách sáo trả lời điện thoại. Lăng Gia tức đến nghiến răng ken két, cô thầm mắng Lộ Lộ là đồ vô lương tầm, hoàn toàn quên mất người bay ra trò cá cược kia chính là mình.
Cuối cùng ba ngày cũng qua, đến lúc lăng Gia phải trở về, buổi sáng sau khi hết công việc, Lộ Lộ khấp khởi chạy từ phòng làm việc về nhà, hy vọng sớm được gặp Lăng Gia.
Lộ Lộ chờ mãi, nhưng người cô chờ được không phải Lăng Gia, mà lại chờ được cha mẹ Lăng Gia và Lăng Duệ.
Cơ thể của mẹ Lăng Gia không khỏe, cha Lăng Gia và Lăng Duệ cùng đưa bà đến bệnh viện kiểm tra. Với người lớn tuổi, tuyệt không thể lơ là chuyện sức khỏe, cũng may là sau khi kiểm ta thì được biết không có gì đáng lo ngại lắm. Lăng Duệ yên tâm, rồi lại đưa cha mẹ đi dạo siêu thị một lát, sau đó ăn tối, vừa khéo tiện đường nên tạt qua thăm Lăng Gia luôn.
Bởi vì sương mù, chuyến bay của Lăng Gia bị hoãn, hoãn từ buổi sáng đến lúc trời chạng vạng tối, Lăng Gia vốn định gọi cho Lộ Lộ thông báo rằng mình sẽ về trễ để Lộ Lộ khỏi lo lắng. Nhưng rồi nhớ ra rằng nếu mình gọi điện trước thì sẽ thua cược, thành ra Lăng Gia hạ quyết tâm bỏ điện thoại lại vào túi. Cứ để cho Lộ Lộ lo lắng đi, ai bảo không gọi cho mình trước? Chết vì bệnh sĩ, đáng đời!
Trước khi đưa cha mẹ tới thăm, Lăng Duệ đã gọi cho Lăng Gia một cú điện thoại, nhưng Lăng Gia lại tắt máy, bởi vì lúc này Lăng Gia đang ở trên máy bay.
Thấy điện thoại không gọi được, Lăng Duệ liền đưa cha mẹ đến nhà Lăng Gia luôn, nếu Lăng Gia có nhà thì thăm hỏi chuyện trò một lát, nếu không có nhà thì về luôn cũng được.
Lăng Duệ bấm chuông cửa, Lộ Lộ tưởng là Lăng Gia đã về, vội vàng chạy ra mở cửa, vừa mở cửa ra thì thấy một người đàn ông lạ mặt, bất giác ngẩn người ra.
Lăng Duệ cũng ngẩn người, nhưng thoáng cái đã lấy lại tinh thần, anh ta hỏi Lộ Lộ: “Em là bạn của Lăng Gia phải không?”
Lộ Lộ khẽ gật đầu, thấy phía sau lưng Lăng Duệ là cha mẹ của Lăng Gia, lại quan sát thấy khuôn mặt của Lăng Duệ có vài phần tương tự như Lăng Gia, trong đầu cũng hiểu ra đại khái, nhanh chóng mời mọi người vào nhà.
Mọi người khách sáo chào hỏi, Lộ Lộ đã nhận ra Lăng Duệ là anh trai của Lăng Gia, cô nói với cha mẹ của Lăng Gia là Lăng Gia đi Thượng Hải rồi, lẽ ra bây giờ đã phải về đến nhà. Tiếp đến Lộ Lộ bịa chuyện mình có mặt ở nhà của Lăng Gia là vì Lăng Gia muốn học vẽ, cũng vừa đúng lúc anh chàng bạn trai của cô lại phải ra nước ngoài công tác, thế là cô ở lại đây luôn cho tiện. Ba người cũng tin lời Lộ Lộ, cái chính là vì mặt Lộ Lộ không hề giống như đang nói dối chút nào.
Gặp được Lộ Lộ, mẹ Lăng Gia chuyện trò tán ngẫu với cô, ví dụ như hỏi cô làm việc có vất vả không, cơ thể có khỏe hay không vân vân. Lộ Lộ khéo léo trả lời từng câu từng câu hỏi.
Cha Lăng Gia đoán Lộ Lộ là bạn cực thân của Lăng Gia, nhớ đến người tình bí mật của Lăng Gia, ông liền bắt đầu thăm dò bóng gió: “Từ nhỏ Gia Gia đã được nuông chiều đâm hư, cháu thân thiết với nó, nó có điều gì sai trái, cháu phải nhắc nhở giúp nó đấy nhé.”
Lăng Gia ranh ma thế nào cha cô còn không biết? Rõ ràng là câu nói này của ông mang hàm nghĩa khác, Lộ Lộ thoáng giật mình, đầu óc bắt đầu hoạt động cật lực, cô cẩn thận trả lời: “Bác ơi, thật ra Lăng Gia hiểu biết hơn cháu rất nhiều, cháu còn phải nhờ cô ấy bảo ban đấy ạ.”
“Người trẻ mà, nhiều lúc không chính chắn, hai đứa bảo ban lẫn nhau đi.” Cha Lăng Gia cười hớn hở mặt mày “Con bé Gia Gia từ khi đi làm thì ít về nhà lắm, bây giờ nó làm gì bác cũng không biết hết được, có có chịu thiệt thòi gì không bác càng không biết. Kẻ làm cha mẹ chỉ hy vọng con mình sống thật tốt, cháu thường ở bên nó, nhất định là cháu hiểu biết về nó hơn bác, đúng không?”
“Lăng Gia thường nói trên đời này hiểu rõ cô ấy nhất là bác” Lộ Lộ không thể trả lời thẳng câu hỏi, chỉ còn biết vòng vo, cô lạnh cả sống lưng, pha trà cho mọi người. “Bác cũng đừng quá lo lắng, hễ những ai từng quen biết đều đánh giá rất cao về Lăng Gia, thỉnh thoảng bạn bè có nói với cháu rằng nguyện vọng lớn nhất trên đời của bọn nó là sinh được một đứa con gái như Lăng Gia đấy ạ.”
Nghe được người khác khen con gái mình, tất nhiên người làm cha mẹ sẽ rất vui sướng, mẹ Lăng Gia nghe Lộ Lộ nói xong, bà phấn khởi: “Gia Gia cứng đầu lắm, bác lại chỉ muốn có một đứa con gái ngoan ngoãn như cháu thôi.”
“Bác ơi, cha cháu thường nói là cứng đầu mới tốt, người cứng đầu là người có nhiều nguyên tắc, Lăng Gia có rất nhiều nguyên tắc, bọn cháu đều lấy cô ấy làm mục tiêu phấn đấu mà.”
Nãy giờ chỉ ngồi ở một bên mỉm cười lắng nghe Lộ Lộ nói, đột nhiên Lăng Duệ chen vào: “Cha mẹ em làm gì vậy?”
“Cả hai đều là giáo viên ạ.”
“Chẳng trách em lại toát ra vẻ tri thức như thế, chắc họ sắp về hưu rồi nhỉ?”
“Đúng thế ạ, sắp.”
Cha Lăng Gia bưng tách trà lên uống một ngụm, hỏi: “Gia Gia học vẽ từ cháu, giờ thế nào rồi?”
“Học rất tốt ạ, tiến bộ rất nhanh.”
“Ô, Gia Gia vẽ tranh cũng tiến bộ cơ à” Lăng Duệ nói: “Phải xem thử mới được, có bức gà bới nào của nó không? Lấy ra xem thử đi.”
Lộ Lộ khẽ gật đầu, tay đổ đầy mồ hôi, nhắm mắt chạy vào phòng đọc sách, cầm ra mấy bức kí họa phong cảnh cô vẽ đưa cho Lăng Duệ xem, Lăng Duệ vừa xem vừa tấm tắc lấy làm lạ: “Nét vẽ chân thực, Gia Gia chưa từng học vẽ, đúng là tiến bộ vượt bậc, cha mẹ, hai người xem này, chờ lát nữa Lăng Gia về bắt nó vẽ chân dung cho chúng ta đi.”
Cha mẹ Lăng Gia truyền tay nhau bức vẽ của Lộ Lộ, không ngừng tán thành với ý kiến của Lăng Duệ. Trán Lộ Lộ rịn mồ hôi, cô vô cùng hối hận, mà biết trước thế này thì cô sẽ không nói bậy rằng Lăng Gia đã tiến bộ rất lớn. Thế là xong rồi, bây giờ phải làm thế nào đây? Lộ Lộ thầm cầu nguyện, Lăng Gia ơi tối nay chị đừng về nữa!
Lăng Duệ và cha mẹ của Lăng Gia cầm bức kí họa xem đi xem lại, tình cảm mà cha mẹ và anh trai dành cho Lăng Gia được thể hiện rõ ràng bằng hành động ấy. Lộ Lộ không tránh khỏi tủi thân, cô cũng muốn rằng có thể về nhà đưa cho cha mẹ xem những bức vẽ của mình, cha mẹ cô sẽ hạnh phúc nhường nào đây?
Nhân lúc rảnh rỗi, cha Lăng Gia hỏi thẳng Lộ Lộ: “Lăng Gia có bạn trai chưa?”
“Chắc là chưa ạ…” Lộ Lộ có tật giật mình, sợ hãi: “Cháu chưa từng thấy chị ấy nhắc đến bạn trai.”
Không ngờ Lăng Gia lại kín tiếng đến thế, không moi được thông tin gì giá trị từ miệng Lộ Lộ, cha Lăng Gia lại nói đến những điều mà ông lĩnh hội được từ tranh thủy mặc trong thời gian qua. Lộ Lộ thận trọng đối đáp, trong lòng rất hoảng, vừa nãy cô bịa một đống chuyện với cha Lăng Gia, sợ rằng lúc Lăng Gia về sẽ bị lộ hết, đặc biệt là chuyện vẽ vời, Lăng Gia tay chân bất cần, ngũ cốc bất phân, chẳng may mà thật sự phải vẽ thì không phải mình đang tự đào hố chôn thân sao?
[Tay chân bất cần, ngũ cốc bất phân: Tay chân không chăm làm, không biết phân biệt năm giống lúa. Ý nói không chăm chỉ nên không đạt được thành tựu trong một việc gì đó]
Lộ Lộ tìm điện thoại, lén gọi điện cho Lăng Gia nhưng bất hạnh thay, Lăng Gia tắt máy rồi, Lộ Lộ đoán khả năng cao là Lăng Gia đang trên đường trở về nhà, thế là lại sốt ruột đổ mồ hôi.
Tám giờ tối, Lăng Gia từ máy bay xuống, bắt được một thiếc taxi liền chạy thẳng về nhà, mở điện thoại ra, nhìn thấy ba bốn cuộc gọi nhỡ của Lộ Lộ, khóe miệng cong lên niềm hạnh phúc. Về trễ thế này, chắc là Lộ Lộ lo lắm nhỉ? Thôi dù sao cũng sắp về đến nhà rồi, cứ để Lộ Lộ lo thêm chút nữa đi.
Lăng Gia bỏ điện thoại vào túi xách, thúc giục tài xế chạy nhanh hơn nữa, cô muốn mau mau về nhà, ba bốn ngày không liên lạc, cô thừa nhận rằng cô đang nhớ Lộ Lộ muốn chết rồi.
Lộ Lộ lòng thì nóng như lửa đốt mà mặt vẫn phải tỏ ra bình thản nói chuyện phiếm cùng ba bị đại thần. Lúc này mẹ của Lăng Gia đi vào nhà vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh vừa đóng, chuông cửa lại vang lên. Lăng Gia về đến nhà rồi.
Lộ Lộ vội vã chạy ra mở cửa, định nhỏ giọng nói với Lăng Gia là cha mẹ của chị đang ở đây, lúc nãy tôi bịa một đống chuyện, chị đừng nói gì để bị lộ ra.
Lộ Lộ tin tưởng khả năng đổi trắng thay đen của Lăng Gia, cô tin chỉ cần nhắc nhở một câu như thế, Lăng Gia nhất định sẽ không khiến cô thất vọng.
Nhưng ông trời trêu ngươi, Lăng Gia không chỉ làm cho cô thất vọng, mà còn khiến cô tuyệt vọng luôn.