Chương 116
Trong khoảnh khắc cửa vừa mở, miệng của Lộ Lộ chưa kịp há thì Lăng Gia liền buông vali ra, ôm lấy Lộ Lộ bằng tốc độ của một con sói vồ mồi. Vừa hôn tới tấp vào môi Lộ Lộ như gà mổ thóc, rồi như vừa uống phải chất kích thích, hét ầm lên: “Nhớ tôi nhiều lắm đúng không! Em đã gọi điện trước cho tôi, em thua rồi! Ôi cục cưng, nhớ tôi muốn chết rồi đúng không!”
Hôn thì cứ hôn, nhưng ai mượn hôn vào môi, hôn vào môi cứ hôn đi, nhưng đằng này còn la hét ầm ĩ, Lộ Lộ tưởng chừng như muốn khóc, cô cố sức đẩy Lăng Gia ra, xoay người nhìn lại. Lăng Duệ đang đứng và cha Lăng Gia đang ngồi, hai cha con giương mắt ếch ra nhìn, nhìn chằm chằm về phía cô và Lăng Gia, dường như cơ thể họ đã hóa đá, hai má Lăng Duệ còn đang phồng lên, có lẽ vừa mới hớp một ngụm trà mà quên mất phải nuốt xuống.
Theo tầm mắt của Lộ Lộ nhìn về phía trước, Lăng Gia thấy cha và anh mình đang ở trong phòng khách, cơ thể Lăng Gia cũng đông cứng, thầm than không ổn rồi, lần này chắc chắn có chuyện lớn rồi!
Lăng Gia cố gắng tỉnh táo lại trong thời gian nhanh nhất, lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu, kéo hành lí vào, vừa đi vào cửa liền quay đầu đóng cửa lại, hai đốt ngón tay bất giác nổi gân xanh.
Lúc này Lộ Lộ không dám nhìn ai cả, cắn chặt răng, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, tim đập ầm ầm như thác đổ, không thể nào lấy lại bình tĩnh.
Lăng Gia đi đến trước mặt Lăng Duệ, ho nhẹ một cái, cố gắng thật bình tĩnh hỏi: “Sao mọi người lại đến đây? Mẹ đâu rồi?”
Lúc này Lăng Duệ cũng ít nhiều lấy lại tinh thần, anh ta nuốt trà xuống cổ họng, ngơ ngẩn trả lời: “Mẹ đang ở trong phòng vệ sinh đấy.”
Lăng Gia thả lỏng được một chút chăng thẳng, nhà này cách âm rất tốt, mẹ sẽ không nghe thấy tiếng la hét vừa rồi của cô.
Cha Lăng Gia cứ tưởng mình hoa mắt, nhưng ông cũng biết là tai mắt mình vẫn còn tinh nhanh, chắc chắn không thể nào hoa mắt được, ông rõ ràng rằng hành động thân mật vừa nãy của Lăng Gia và Lộ lộ chứng tỏ cho điều gì, giọng của ông vang vọng: “Có chuyện gì giữa hai đứa vậy?”
Mặt Lăng Gia tái đi, thấp giọng nói: “Cha, cha đừng lớn tiếng như thế, trước tiên đừng để mẹ biết, lát nữa hai người theo con vào phòng làm việc, con sẽ giải thích với cha.”
Cha Lăng Gia đang định nói gì đó, nhưng mẹ Lăng Gia đúng lúc này từ phòng vệ sinh đi ra. Cha Lăng Gia nhìn vợ, dằn những lời sắp nói ra xuống.
Nhìn thấy con gái, mẹ Lăng Gia vô cùng vui vẻ, bà nắm lấy tay con bắt đầu hỏi han.
Lăng Gia tỏ ra như không có gì, ôm lấy mẹ, vui vẻ lấy từ trong vali ra một cái khăn quàng mà vốn là quà cô mua cho Lộ Lộ, sau đó chu đáo quàng vào cổ mẹ mình: “Mẹ. Con biết ngay là cái khăn quàng này sẽ tôn lên nét đẹp của mẹ, mẹ đi soi gương thử xem thế nào.”
Mẹ Lăng Gia vui vẻ hớn hở đứng trước gương soi trái soi phải, nói: “Màu này đẹp nhỉ, thanh niên bọn con mới thích dùng khăn quàng, chứ mẹ lớn tuổi rồi, có hợp không?”
“Hợp!” Lăng Gia liếc thấy cha mình đang đứng đó với khuôn mặt u ám, rồi híp mắt cười với mẹ: “Ở Thượng Hải, có đầy người bằng tuổi mẹ quàng khăn quàng cổ mà, quàng vào trông mới trẻ ra.”
“Đến Thượng Hải vẫn nhớ đến mẹ, con gái đúng là tri kỷ nhỉ, anh trai con không chu đáo được đến thế này đâu.”
Cha Lăng Gia không thể nghe thêm được nữa, ông đứng bật dậy, cơn giận bốc lên, nghiêm mặt rít lên với Lăng Gia: “Đừng lề mề nữa, vào phòng làm việc!”
Mẹ Lăng Gia thấy cha cô bỗng nhiên nổi giận, bà ngạc nhiên, vì lâu này chồng bà vẫn luôn tu thân dưỡng tính, rất hiếm khi nổi nóng.
Lăng Gia hôn lên mặt mẹ, nói: “Mẹ, con cùng cha và anh có chút chuyện trong công việc, mẹ cứ ngồi đây trò chuyện với Lộ Lộ, lát con sẽ lại chuyện trò với mẹ.”
Mẹ Lăng Gia gật đầu “Đi đi, công việc quan trọng hơn.”
Lăng Gia len lén nháy mắt với Lộ Lộ, ý là cố gắng trò chuyện bình thường với mẹ, đừng để bà nhận ra điều gì đó bất thường. Lộ Lộ hiểu được, cố gắng đè xuống sự hoảng loạn, tinh thần như đang bước đi trên băng mỏng, Lộ Lộ bắt đầu chuyện trò với mẹ Lăng Gia.
Lăng Gia nhẹ nhàng siết chặt tay, đến khi lòng bàn tay hiện ra những vết hằn đỏ, mới chậm rãi buông tay ra, cô nói với cha và Lăng Duệ: “Chúng ta vào phòng làm việc đi.”
Lăng Duệ đã sớm xốc lại tinh thần, anh ta hiểu ra trước kia lúc Lăng Gia tới tìm mình nói rằng có chuyện cần giúp đỡ là vì sao. Nhưng chuyện này… Lăng Duệ nhìn Lăng Gia, lại nhìn về phía Lộ Lộ, anh ta không định giúp, hai người phụ nữ với nhau thì còn ra thể thống gì?
Đi vào phòng làm việc, Lăng Gia đóng chặt cửa, cố gắng thả lỏng thân thể, cô nói: “Phòng làm việc cách âm tốt nhất, cha, thực ra con cũng không có gì để giải thích, đúng như những gì cha thấy, con và Lộ Lộ yêu nhau, cha muốn mắng chửi gì thì cứ mắng chửi đi.”
“Khốn nạn! Thật đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ! Đồ ngu! Đồ suy đồi!” Cha Lăng Gia nổi giận đùng đùng, quay về phía Lăng Gia mắng liên tục năm câu.
“Cha, cha đừng tức giận, cha nghe Lăng Gia nói xong đã rồi mắng cũng không muộn mà” Lăng Duệ vội đi tới, đỡ cha ngồi xuống, lại bất mãn với lăng Gia: “Nói gì thì mau nói đi, lúc này mà em còn vòng vo?”
Lăng Gia bị cha mắng, tim liền đập thình thịch, nhưng trên mặt lại không thể hiện chút luống cuống nào cả, cô không chỉ một lần tự nói với bản thân rằng đây là đây là một cuộc đấu tranh ác liệt, ai hoảng sợ trước thì người đó thua, phải giữ vững tinh, nhất định phải giữ vững tinh thần!
Lăng Gia chậm rãi ngồi xuống phía đối diện cha mình, từ từ nói: “Cha, anh, hai người có biết vì sao con yêu Lộ Lộ không? Đó là bởi vì con đã mất hết niềm tin vào đàn ông rồi, con từng có hai người bạn trai, người đầu tiên thì bỏ con đi kết hôn với kẻ thứ ba, người thứ hai thì vụng trộm bên ngoài với một cô gái làng chơi. Thực sự con đã chịu đủ lắm rồi, nếu hai người là con, hai người còn có thể yên lòng giao mình cho một người đàn ông nữa không?”
Lăng Duệ nhanh chóng hỏi người lại: “Thế giao mình cho một người phụ nữ thì yên lòng được hả?”
“Đúng vậy” Lăng Gia bóng gió nói: “Ít ra thì Lộ Lộ sẽ không ngoại tình, không biết nuôi bồ nhí, cô ấy khiến em yên lòng, cũng khiến cho em tin tưởng.”
Lăng Duệ bị Lăng Gia nói trúng khuyết điểm, sợ cô đem chuyện mình ngoại tình nói ra, chỉ còn biết tằng hắng một tiếng, không nói gì nữa.
Cha Lăng Gia nhớ đến chuyện năm xưa mình nuôi bồ nhí, chuyện đó chỉ có Lăng Gia biết, ở đây còn có Lăng Duệ, ông cũng không tiện phát cáu nữa, lông mày cau lại, mặt lại càng u ám hơn.
Lăng Gia quan sát phản ứng của cha và Lăng Duệ, tinh thần được tăng thêm, cô nở nụ cười, nói: “Cha, việc này chỉ có cha và anh biết, con biết bí mật của cha, cũng biết được bí mật của anh, giờ hai người lại biết được bí mật của con. Con thấy ba người chúng ta đừng ai giấu ai nữa, mọi người cùng bảo vệ bí mật của nhau nhé. Cha, con nói thẳng, chuyện cha muốn tách con và Lộ Lộ ra là không có khả năng đâu, cha có thể đuổi con ra khỏi nhà họ Lăng, nhưng không thể khiến bọn con chia tay đâu, cha cũng đừng âm thầm giở thủ đoạn buộc Lộ Lộ phải rời khỏi con, nếu làm thế cha đừng trách con trở mặt!”
Cha Lăng Gia nghiêm nét mặt không nói gì, hiển nhiên trước phong ba bão táp bao giờ cũng là sự yên ắng. Ông đang phân tích những lời Lăng Gia vừa nói, những điều đó ít nhiều cũng khiến ông bận tâm, đúng là ông có một bí mật, nhưng Lăng Duệ thì có bí mật gì mà phải dấu đây?
Lăng Duệ vừa nghe câu “cũng biết được bí mật của anh” kia, lập tức đỉnh đầu bốc khói, đúng là cái đồ vong ân bội nghĩa, sao lại lôi anh vào? Anh làm gì mày chưa!
Điều Lăng Duệ phải làm lúc này là nhanh chóng đưa vấn đề trở lại quỹ đạo, anh ta không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lăng Gia, chộp ngay lấy câu cuối cùng để xoáy vào: “Em trở mặt? Em định trở mặt thế nào?”
“Chỉ là nói thế mà thôi, tiểu nhân trước quân tử sau.” Lăng Gia nhìn cha cô, biết cha sắp nổi cơn thịnh nộ, cô nhất định phải dập tắt ngòi nổ trước, hoặc là dẫn ngòi nổ sang hướng khác. Đổi trắng thay đen là sở trường của Lăng Gia, cô cười tỏ ý xin lỗi với Lăng Duệ, nụ cười của cô khiến Lăng Duệ rợn cả da đầu, rồi Lăng Gia nói với cha: “Cha, mẹ không được khỏe, cha muốn nổi giận thì cứ nổi giận với con, đừng nổi giận với mẹ, mẹ con nhẫn nhục chịu đựng theo cha cả một đời, chưa bao giờ mẹ biết những chuyện cha làm lúc còn trẻ, không muốn mẹ phải đau khổ nên con đã không nói những chuyện đó cho mẹ biết, nếu mẹ chịu đả kích từ chuyện của con, rồi con lại lỡ miệng nói ra chuyện kia cho mẹ biết, thì cơ thể của mẹ sẽ không chống đỡ nổi đâu. Còn anh nữa, anh trai, tính của Tuệ Tuệ cố chấp đến mức nào thì anh là người hiểu rõ ràng nhất, chị ấy mới sinh nở xong, cơ thể còn đang suy nhược, chị ấy mà biết những chuyện vụng trộm bên ngoài của anh, thì chắc chắn cũng chịu không nổi.”
Đột nhiên cha Lăng Gia chuyển tầm mắt về phía con trai, mắt hừng hực như đuốc, cảm giác như thật sự có thể thiêu chết người, ông nghiêm nghị nói: “Mày vụng trộm cái gì ở bên ngoài?”
Lăng Duệ chỉ muốn dẫm vào chân Lăng Gia, lúc nào cũng cưng chiều cô, thỉnh thoảng thì cho tiền, không ngờ được lại là nuôi ong tay áo! Từ lời Lăng Gia nói anh ta hiểu ra cha mình lúc trẻ cũng một lần ngoại tình, bị Lăng Gia nắm thóp, sở dĩ Lăng Gia không lo ngại gì cũng là bởi vì cô đã năm được cái thóp của chatừ trước. Không gì độc bằng lòng dạ đàn bà, sắp chết đến nơi vẫn kéo được người chịu tội thay cho mình.
Lăng Duệ nhìn cha đang giận dữ, cúi đầu giả vờ đáng thương nói: “Con lỡ dại… ngoại tình một lần… con sẽ sửa, con nhất định sẽ sửa…”
Hai đứa con không đứa nào làm cho ông yên tâm được, cha Lăng Gia tức sùi bọt mép, ông cầm lấy cuốn sách trên bàn đập vào đầu Lăng Duệ, vừa đập vừa mắng: “Không lo noi gương! Súc sinh! Đồ hèn! Đồ khốn! Mới có con đã ngoại tình, tao đập chết mày thằng ranh!”
Lăng Duệ dùng tay đỡ lấy cuốn sách, vội vàng ấp úng giải thích: “Cha, đó là chuyện trước khi Tuệ Tuệ sinh con rồi, sau khi có con, con đã cực kì nghiêm túc, nghiêm túc hơn cả cha ngày xưa, thực sự!”
Lăng Duệ không giải thích còn đỡ, vừa mở miệng giải thích đã khiến cho cha anh ta nổi trận lôi đình, cái gì mà nghiêm túc hơn cả cha ngày xưa? So vậy mà cũng dám so à? Lại còn lý luận? Hai đứa con đứa nào cũng đâm chọc vào khuyết điểm của mình, ông tức đến run rẩy, lại quơ lấy một cuốn sách đập lên người Lăng Duệ “Tuệ Tuệ sinh mở mới bao lâu? Vẫn không biết xấu hổ mà dám nói thế! Tao đập chết mày thằng hèn!”
Cha Lăng Gia giáng hết sự tức giận lên đầu Lăng Duệ, quơ được cái gì là đập lên người Lăng Duệ cái ấy, Lăng Duệ không dám giải thích nữa, chỉ còn biết ôm đầu chạy vòng quanh, hai người chạy qua rồi chạy lại như đang thi đấu bóng bàn.
Lăng Gia thành công chuyển hướng mục tiêu của cha, trở nên nhàn rỗi, cô không nói gì, ngồi trên ghế sofa nhìn cảnh tượng tưng bừng trước mặt, còn thiếu điều lấy hạt dưa ra vừa cắn vừa xem mà thôi.
Đợi đến khi tất cả đồ đạc trên bàn đều bị cha Lăng Gia ném hết rồi, cơn tức giận của ông cũng vơi đi nhiều, cơn giận vơi đi đầu óc mới có thể tình táo lại. Hiện tại thì cha Lăng Gia đã bình tĩnh hơn nhiều, ông trừng mắt với Lăng Gia, nói: “Gắp lửa bỏ tay người vui không? Lộ Lộ kia bộ dạng dịu ngoan ít nói, sao lại có thể làm ra những chuyện như vậy? Ta mù rồi mới có ấn tượng tốt với nó! Còn dạy con vẽ tranh cơ à, dạy con vẽ quỷ thì có! Con cũng đã lớn rồi, sao lại không biết phải trái mà cùng nó làm ra những chuyện như thế? Hai đứa phải tách khỏi nhau! Đúng là hai đứa càn rỡ! Bẽ mặt!”
“Cha, cha đừng tức nữa, con biết là bẽ mặt, nhưng chỉ cần cha và anh không nói ra ngoài thì cũng bẽ mặt trong nhà thôi, người một nhà mà lại bẽ mặt với nhau sao? Như lúc nãy con đã nói, đây là bí mật của ba người chúng ta. Chúng ta là người nhà họ Lăng, mẹ và Tuệ Tuệ đều mang họ khác, chỉ có ba người chúng ta là mang họ Lăng, chỉ cần hai người không nói ra thì không có gì gọi là bẽ mặt cả” Lăng Gia vừa nói, vừa đi đến bóp vai cho cha, vừa bóp vừa nói: “Cha, gia đình chúng ta đang hòa thuận, là ước mơ của biết bao nhiêu người mà, cứ phải làm cho mọi chuyện bung bét lên để trở thành trò cười cho thiên hạ à? Cha nghĩ mà xem, có biết bao kẻ ngoài kia đang trông chờ cho gia đình chúng ta gặp chuyện? Việc trong nhà thì đóng cửa bảo nhau, cho nên việc của con và Lộ Lộ, hai người cứ để trong bụng thôi, đừng nói với ai cả, kể cả mẹ và Tuệ Tuệ đừng nói. Vậy thì gia đình chúng ta mới như trước được, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thế không được sao?”
Cha Lăng Gia hất tay cô xuống, nói chắc như đinh đóng cột: “Cha thà rằng con ở một mình cả đời, cũng không chấp nhận con có loại quan hệ như thế với phụ nữ! Bất kể thế nào, con và Lộ Lộ cũng phải rời nhau ra! Hai đứa cùng nhau lừa dối người lớn, hai đứa không có lương tâm à? Con không nỡ nói lời chia tay với nó, thì cha nói giúp con! Con mà có quan hệ như vậy với phụ nữ, nhà họ Lăng rồi sẽ bẽ mặt không ngóc đầu dậy nổi! Con đã ba mươi rồi, phải kết hôn! Ngày mai đi xem mặt cho cha!”
Nhu không được thì chỉ còn cương, Lăng Gia rũ mắt xuống, theo phản xạ ngón trỏ vẽ một đường cong nhỏ trong không khí, thái độ cũng trở nên cứng rắn, cô lạnh lùng nói: “Cha, cha cho rằng bây giờ cha vẫn còn kiểm soát được con à? Cha nhất định phải ép con từ nay trở đi không muốn bước chân về nhà nữa? Lộ Lộ đã xích mích với gia đình, cha cô ấy tát bao nhiêu cái cô ấy cũng không chịu buông tay, dựa theo tính cách của con, cha cho rằng con chịu buông tay à? Lộ Lộ không giống như con, cô ấy là con một, có bao nhiêu người dám vì người yêu mà xích mích với gia đình? Là một người con gái, cô ấy có thể dễ dàng chịu đựng được chuyện như vậy sao? Cha mẹ của cô ấy có thoải mái hơn cha không? Cùng lắm thì con cũng xích mích với người trong nhà, nếu như cha vẫn ép thì ngoài việc đem cái mạng này trả lại cho cha, con cũng chẳng thể làm gì hơn.”
“Nhưng có điều này cha không biết” Lăng Gia ngừng lại một chút, khom người xuống nhặt đèn bàn và bút rơi toán loạn trên sàn, để lại lên bàn, cô nhìn thẳng vào mắt cha mình, nói: “Cha, con trở thành như bây giờ, đều nhờ cha mà ra cả, cha có biết ngày xưa tận mắt nhìn thấy người cha mà con kính yêu ngoại tình… con đã tổn thương như thế nào không? Lúc đó con tự đi điều tra về tình nhân của cha, biết được cô ấy họ Vương, tên là Vương Phế Quân, người Hà Bắc, lớn hơn con tám tuổi. Trên có một người chị gái, dưới có một đứa em trai, căn nhà một trăm hai mươi mét vuông hiện giờ cô ấy đang ở là do cha mua cho cô ấy đúng không? Người giúp cô ấy nhập hộ khẩu ở đây là cha đúng không? Em trai cô ấy lên đại học, phí sinh hoạt cũng là do cha giúp đỡ đúng chứ? Năm đó cha đồng ý với con rằng sẽ chấm dứt với tình nhân, nhưng cha có thực sự chấm dứt không? Thực sự giữa hai người không còn liên lạc nữa? Nếu không còn liên lạc, sao cô ấy được như bây giờ? Đừng nói với con là người yêu cô ấy tự kiếm được công việc đó, là do cha biết được người ta sợ cha, không có được chỗ dựa vững chắc thì căn bản anh ta không thể có được cái công việc đó. Ngay cả cha mà còn thế, thì cha nói con phải tin tưởng những người đàn ông khác bằng cách nào? Trước đây con cũng vì gia đình, tự mình nuốt nước mắt vào trong, giúp cha giữ bí mật, ngay cả anh con cũng không nói. Năm đó con nhìn mẹ con không hay biết gì mà con đã thầm khóc bao lần cha có biết không? Vì sao đàn ông các người lại xem chuyện ngoại tình… là điều đương nhiên đến như thế? Tại sao phụ nữ không có đàn ông thì không tự sống được? Cha cũng muốn con chịu những điều như mẹ đã từng chịu, bị một người đàn ông lừa dối cả đời sao? Trong người con chảy dòng máu của cha, tính con như thế nào thì cha là người hiểu rõ nhất, cha muốn con kết hôn, không có chuyện đó đâu! Cha mà định giở thủ đoạn ép Lộ Lộ rời xa con, thì ngay lập tức con sẽ đem những chuyện kia của cha nói với mẹ và Tuệ Tuệ. Để cho mẹ thấy người đàn ông duy nhất mà cả đời mẹ yêu đã làm những chuyện vẻ vang gì, để Tuệ Tuệ nghe xem người bố mà chị ấy tôn trọng đã làm tấm gương tốt như thế nào cho chồng của chị ấy noi theo. Cha muốn làm bung bét hết lên đúng không? Chắc chắn con sẽ khiến cho mọi chuyện còn bung bét hơn, con chẳng sợ xấu mặt, cho dù cả thế giới có biết con yêu phụ nữ cũng có sao, rồi đây cha xem cha làm lớn chuyện lên thì hậu quả sẽ như thế nào?”
Lăng Duệ vừa nghe những lời có lý có lẽ của Lăng Gia xong liền choáng váng cả mặt mày, anh ta nghĩ rằng, phải chăng Lăng Gia cũng đã từng âm thầm điều tra chuyện ngoại tình của anh ta. Đây chính là chuyện liên quan đến sự yên ấm của gia đình, chỉ một chút sơ sẩy thôi, tất cả sẽ chẳng còn lại gì. Nghĩ đến đây, mặt của Lăng Duệ chuyển màu trắng bệch.
Nghe những lời Lăng Gia nói, người đàn ông trụ cột của nhà họ Lăng tức đến đông cứng, dù sao đi chăng nữa ông cũng không thể ngờ rằng Lăng Gia lại âm thầm điều tra tình nhân năm xưa của mình, lúc đó Lăng Gia mới mấy tuổi đầu cơ chứ? Một con nhóc hai mươi tuổi đầu lại làm được những chuyện như vậy, đột nhiên ông chỉ muốn khóc.
Cha Lăng Gia thừa nhận những việc năm đó ông làm là sai, nhưng từ đấy về sau ông đã trở thành một người đàn ông mẫu mực của gia đình, để bù đắp những sai lầm khi xưa. Việc ông giúp bạn trai của Vương Phế Quân tìm việc làm cũng là để bù đắp những sai lầm đó, nhưng ông thề với trời rằng giữa ông và Vương Phế Quân, thực sự đã không còn liên hệ gì từ lâu rồi mà!
Lăng Gia khống chế anh trai và không chút lưu tình bóc mẽ bí mật năm xưa của cha, thậm chí ngay cả cái tên Vương Phế Quân mà ông đã suýt quên cũng bị moi ra, ông chẳng còn biết chôn mặt vào đâu, chỉ muốn ngất luôn đi cho xong.
Thế nhưng không được như những gì ông muốn, bởi vì bình thường ông giữ gìn sức khỏe rất tốt, thân thể quá khỏe mạnh, hai con ngươi đảo qua đạo lại, lui người về một chút, nhưng vẫn không thể nào ngất đi.