Chương 14
Tranh tường làm được đến ngày thứ năm, vào buổi sáng lúc mười giờ trong phòng làm việc của Lăng Gia, bức vẽ hoa mai về cơ bản đã hoàn thành. Lộ Lộ lui mình về góc đối diện của bức tường, nheo mắt tìm những điểm chưa ưng ý để chỉnh sửa.
Lúc này Lộ Lộ nhận được điện thoại của Viên Viên, thăm hỏi vài câu cuộc sống gần đây diễn ra như thế nào. Lộ Lộ cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, nhỏ giọng trả lời điện thoại.
Viên Viên và Lộ Lộ là đồng hương, cũng là bạn thời trung học của Lộ Lộ. Những người bạn bè mà Lộ Lộ thường liên lạc, phần nhiều trong đó là những người làm việc liên quan tới nghệ thuật nhưng Viên Viên lại là ngoại lệ. Nghành chính của Viên Viên là Anh văn và môn học tự chọn thêm là tiếng Đức, sau khi học xong bốn năm khoa chính quy, tốt nghiệp xong liền ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh. Cha mẹ của Viên Viên cũng là giáo sư, nhà của Viên Viên và Lộ Lộ cách nhau không xa, thời đại học hai người thường hẹn nhau cùng về nhà. Sau này Lộ Lộ bị cha đuổi ra khỏi nhà, lúc này hai người mới không cùng về chung một con đường nữa.
Vào tết âm lịch của năm đầu tiên Lộ Lộ bị đuổi khỏi nhà, Viên Viên hỏi Lộ Lộ tại sao lại không trở về. Lộ Lộ không thể nói rõ ràng, chỉ ậm ừ lấy lý do công việc làm cái cớ. Tết âm lịch năm thứ hai sau đó, Viên Viên như cũ vẫn hỏi câu cũ, Lộ Lộ vẫn lấy lý do tương tự mà trả lời. Rồi năm thứ ba cũng như thế, Viên Viên là người từng trải, thấy thế cũng không đành lòng hỏi nữa. Một mình khăn gói trở về quê hương.
Viên Viên người cũng giống như tên, thân hình dùng từu tròn trịa để miêu tả. Đôi mắt tròn trịa, khuôn miệng tròn trịa, vóc dáng tròn trịa… vì thế mà Lộ Lộ đặt cho cô biệt danh là “quả bóng”. Thế là Viên Viên mỗi lần nghe thấy “bóng” đều căm ghét Lộ Lộ đến cắn răng. Vốn là Viên Viên rất thích chơi bóng bàn, nhưng vì cái biệt danh này mà Viên Viên đã từ bỏ tất cả hoạt động thể thao có liên quan đến trái bóng.
Vien Viên cũng từng thử giảm cân, thậm chí đã thử những biện pháp cực đoan như nhịn ăn nhưng không có bao nhiêu hiệu quả. Viên Viên tự cười nhạo mình là ngay cả uống nước lạnh thôi cũng có thể tăng cân, cho nên mỗi lần gặp Lộ Lộ thấy cô ăn uống thả cửa mà không lo sợ cân nặng, Viên Viên cảm thấy rất buồn bực. Thật ra Viên Viên không phải quá béo, chỉ là hơi đẫy đà, nếu cô quay trở lại thời Đường thì không khéo lại trở thành mỹ nữ hại nước hại dân. Nhưng thời thế thay đổi, con mắt thẩm mỹ cũng thay đổi, hiện này phụ nữ toàn lấy “mình dây” làm mục tiêu để phấn đấu. Thích đẹp là bản tính của phụ nữ, Viên Viên dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là cái thân hình này… Cô cũng có chữ “S”, nhưng chữ “S” của cô cũng phải gấp hai gấp ba lần của người khác. Thôi kệ, cho dù có làm gì cũng không thể giảm cân được, cô cũng không thể trách cha oán mẹ vì đã sinh ra cho mình một thân hình như thế. Viên Viên thật không biết làm gì hơn ngoài mặc kệ.
Mẹ của Lộ Lộ biết Viên Viên và con gái mình là bạn tốt, bình thường liên lạc cũng không ít bởi vậy mỗi lần Viên Viên trở về sẽ hỏi tình trạng hiện tại của Lộ Lộ. Con gái dù cho có trái lời cha mẹ, cuối cùng vẫn là con gái ruột thịt của mình, từ nhỏ đã yêu chiều chăm sóc. Nào có cha mẹ nào lại không nhớ tới con mình? Khi từ miệng Viên Viên biết được Lộ Lộ vẫn ổn, mẹ của Lộ Lộ trong lòng sẽ có cảm giác yên tâm xen lẫn với buồn bã. Sau đó trước mặt cha của Lộ Lộ nói bóng nói gió về việc Lộ Lộ gần đây làm những gì, hy vọng hai người cha con bướng bỉnh này có thể làm lành.
Nhưng tính cách cũng là thứ được di truyền, con gái cố chấp bao nhiêu thì cha cũng cố chấp bấy nhiêu. Cha của Lộ Lộ mặc dù mỗi ngày đều nhớ con gái, nhưng nghĩ đến chuyện con gái của mình vì một người dưng mà không ngại chống đối lại cha mẹ thì sự nhớ nhung đó lại chuyển thành tức giận. Cuối cùng tình cha con đi vào ngõ cụt, cha Lộ Lộ nói ông sẽ không chấp nhận Lộ Lộ là con gái mình nếu cô vẫn còn yêu con gái. Mẹ của Lộ Lộ bất đắc dĩ, bà chỉ có thể đem đau buồn giấu vào sâu trong lòng. Gia đình người ta đến tết âm lịch luôn là thời khắc đoàn viên, còn tết âm lịch nhà mình chỉ có cô quạnh. Mẹ của Lộ Lộ có duy nhất mong muốn rằng một ngày nào đó hai cha con sẽ không còn chống đối nhau, để cho căn nhà này đúng nghĩa với một gia đình.
Tục ngữ nói ông trời có mắt, Viên Viên vóc dáng không được như ý nhưng sự nghiệp lại phát triển rất tốt. Sau ba năm làm nghiên cứu sinh, nộp hồ sơ ứng cử vào trường Tân Phương Đông xin việc, trải qua một loạt các buổi phỏng vấn tầng tầng lớp lớp từ khó đến dễ, cuối cùng được nhận vào vị trí trợ giảng. Chuyện vui nhân đôi, vừa tìm được công việc, không ngờ lại thi đậu thạc sĩ. Điều này làm cho Viên Viên vui mừng không thôi.
Viên Viên nói rằng hai ngày trước cô vừa mới trở về quê, gặp được cha mẹ của Lộ Lộ. Lộ Lộ nghe nhắc đến cha mẹ, liền hỏi bọn họ sống tốt không, nghe được Viên Viên trả lời cha mẹ vẫn tốt, Lộ Lộ yên tâm. Nhưng nỗi nhớ nhà lại dâng lên, không thể đè nén được.
Lộ Lộ và Viên Viên nói vài chuyện linh tinh rồi chuyển đề tài, hỏi: “Kiếp sống thạc sĩ của cậu trôi qua thế nào?”
Viên Viên nói: “Vẫn như thế thôi, không có gì khác.”
Lộ Lộ trêu chọc: “Người ta nói nữ học sĩ là Tiểu Long Nữ, nữ thạc sĩ là Hoàng Dung, nữ tiến sĩ là Diệt Tuyệt Sư Thái. Cậu mới chỉ là trợ giảng, đó là sự kết hợp giữa Đông Phương Bất Bại cộng với Diệt Tuyệt Sư Thái, như vậy sau này làm sao lấy được chồng đây?”
Viên Viên vừa nghe thấy, tức giận đến kêu to, chĩa mũi nhọn hướng về Lộ Lộ mà công kích.
Lăng Gia nghe Lộ Lộ nói mà không nhịn được bật cười, nghĩ thầm rằng miệng của người này thật đúng là đáng sợ, nhưng lời nói ra cũng rất thú vị.
Lộ Lộ nhìn thấy Lăng Gia cười, đột nhiên có cảm giác ngại ngùng. Ho khan một tiếng, nói thêm vài câu rồi tắt điện thoại, sau đó tiếp tục chỉnh sửa tranh tường.
Tiểu Chu gọi đến cho Lăng Gia bằng máy nội bộ, Lăng Gia nghe máy, đầu dây bên kia Tiểu Chu nói: “Tang tiểu thư đã đến.”
“Mời cô ấy vào đi.”
Gõ cửa, bước vào. Người này là Tang Du.
Công ty quảng cáo ST và Thụy Phong luôn duy trì quan hệ hợp tác, Tang Du sau khi vào ST làm việc liền tiếp nhận việc làm ăn hợp tác cùng Thụy Phong. Tuy rằng về mặt kinh nghiệm thì Tang Du vẫn chưa đủ nhưng cô thông minh chịu khó, có rất nhiều ý kiến sáng tạo. Cho nên ấn tượng của Lăng Gia đối với Tang Du là khá tốt.
Tang Du bước vào nhìn thấy Lộ Lộ đang vẽ tranh tường. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó điều chỉnh tâm trạng vươn tay chào hỏi Lăng Gia: “Chào Lăng tiểu thư.”
Lăng Gia cũng đứng dậy lễ phép bắt tay: “Chào cô.”
Tang Du lấy ra giấy tờ, nói: “Kế hoạch hợp tác của quý công ty và chúng tôi đã xong, mời xem trước.”
“Được, trước tiên mời ngồi.” Lăng Gia cầm lấy giấy tờ, cúi đầu đọc.
Lộ Lộ nghe thấy âm thanh quen thuộc, bất giác quay đầu nhìn Tang Du rồi sững sờ và ngẩn người tại đó.
Nửa năm rồi, cô và Tang Du chia tay đã nửa năm rồi. Đã nửa năm không gặp nhau, thoáng nhìn qua thì Tang Du vẫn xinh đẹp như trước. Đột nhiên Lộ Lộ có xúc động muốn khóc.
Thông qua Mai Hinh thì Tang Du sớm đã biết được ba người đang vẽ tranh tường tại Thụy Phong. Lần này đến Thụy Phong đã chuẩn bị tinh thần từ trước để đối mặt với Lộ Lộ, nhưng không ngờ được là lại gặp nhau ở văn phòng của Lăng Gia. Nhìn Lộ Lộ hiện tại gầy gò, nhớ đến ký ức ngọt ngào của hai người khiến cho từng đợt yêu thương dâng lên trong lòng.
Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, cả thế giới dường như đã dừng lại. Giữa hai người đã chia tay thì dù có trăm ngàn lời muốn nói, khi đối mặt với nhau cũng chỉ có thể lặng im.
Lăng Gia đọc xong, vừa muốn trao đổi cùng Tang Du lại phát hiện Tang Du đang nhìn Lộ Lộ. Mà cách đó không xa, Lộ Lộ cũng đang thất hồn lạc phách mà nhìn Tang Du.
Hai người kia quen biết? Xem tình hình có vẻ đúng là quen biết. Lăng Gia nghi vấn, nhưng quen biệt tại sao không lên tiếng chào hỏi nhau? Hai người là bạn bè? Có vẻ không giống, tình địch? Tình địch mà lại nhìn nhau đắm đuối như vậy? Chẳng lẽ… là người nhân? Nhưng nếu là tình nhân thì tại sao trong mắt hai người có tia ưu thương?
Đối với tình huống này Lăng Gia cũng không xa lạ chút nào, cô là tổng biên tập nên đối với nhiều mặt của cuộc sống đều có chút hiểu biết. Đối với tình cảm giữa hai người con gái đương nhiên cũng có biết, Lăng Gia từ nhỏ sống trong xã hội thượng lưu nên những thứ đen tối xấu xa trong đó đều biết được. Xã hội thượng lưu thoạt nhìn thì lung linh sang trọng nhưng ẩn phía sau đó cũng không ít những thứ méo mó đen tối. Những chuyện như ngoại tình, bạo lực gia đình, đấu đá nội bộ là những chuyện thường xuyên xảy ra, chuyện hai người phụ nữ cùng nhau làm những việc trái với luân thường đạo lý cũng là một thú vui được cánh nhà giàu xem là trò tiên khiển mới. Nhưng cha của Lăng Gia là một người giáo dục con cái rất nghiêm khắc, vậy nên cô vẫn giữ mình trong sạch tránh xa những thói xấu đó, chỉ là có chút hiểu biết thôi.
Nói ra, Lăng Gia đối với tình yêu của hai người cùng giới tính cũng không phản cảm. Lúc học đại học cô cũng từng bị bạn học cùng trường tên là Chu Tĩnh theo đuổi. Chu Tĩnh là đàn chị của Lăng Gia, lớn hơn cô ba tuổi, hai người cùng quen biết trong hội học sinh. Chu Tĩnh người cũng như tên, thoạt nhìn là người dịu dàng ít nói nhưng Lăng Gia biết cái dịu dàng ít nói kia bất quá chỉ là bề ngoài, tính cách thật sự của Chu Tĩnh rất cuồng nhiệt. Điều đó thể hiện qua sự theo đuổi của Chu Tĩnh đối với cô.
Nhưng là lúc đó Lăng Gia đang trong thời gian mặn nồng cùng mối tình đầu, mà cô cũng chẳng có hứng thú gì với phụ nữ vậy nên liền từ chối thẳng thừng. Chu Tĩnh cũng là người lý trí, biết Lăng Gia không thích mình liền từ bỏ, chỉ cùng Lăng Gia duy trì mối quan hệ bạn bè xã giao.
Thời gian trôi qua, người chỉ thích phụ nữ như Chu Tĩnh dưới áp lực của gia đình cũng phải kết hôn. Lăng Gia còn đi tham gia lễ cưới của cô, điều này làm cho Lăng Gia thầm cảm thấy may mắn vì người mình yêu là nam giới, nếu không phải lấy mà người mà mình không yêu thì không biết có bao nhiêu đau khổ?
Nhìn lại Tang Du và Lộ Lộ đều là những người con gái xinh đẹp như hoa như ngọc, nhìn qua đều rất bình thường, căn bản khác xa hình dung của cô về những người đồng tính. Nhưng nếu không giống thì rốt cuộc quan hệ của hai người này là như thế nào? Lăng Gia cảm thấy rất tò mò về vấn đề này.
Bất qua lúc này đang trong giờ làm việc, Lăng Gia không thể để cho bản thân phân tâm đi suy nghĩ linh tinh. Lăng Gia ho nhẹ một cái để cho Tang Du lấy lại tinh thần tiếp tục việc làm ăn.
Lăng Gia treo trên môi nụ cười của người chuyên nghiệp, nói: “Công ty hai chúng ta hợp tác đã không ít lần, lần này vẫn cứ như thế mà làm. Nhưng cái chính là sắp tới quyền xuất bản sẽ có chút thay đổi, nội dung cũng cần điều chỉnh ít nhiều. Phiền Tang tiểu thư một chút.”
“Ha ha. Được.”
Lăng Gia đứng dậy, nói: “Cô đi theo tôi, chúng ta đến phòng quảng cáo cùng người phụ trách thảo luận tình hình liên quan.”
“Được.”
Lăng Gia cùng Tang Du đi một lúc lâu rồi, Lộ Lộ mới hoàn hồn lại. Có vẻ rằng Tang Du sống rất ổn, như vậy mình có thể yên tâm rồi.