Chương 18
Hôm sau Lăng Gia đúng giờ là có mặt tại công ty, đẩy cửa đi vào phòng làm việc nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Lúc này mới nhớ ra Lộ Lộ đã không còn vẽ tranh ở đây nữa, Lăng Gia lấy chìa khóa mở cửa. Trong phòng yên tĩnh, không có bóng dạng quen thuộc của Lộ Lộ, lòng Lăng Gia bị đè nặng bởi cảm giác trống trải.
Mở máy tính chuẩn bị làm việc, luôn cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó, nghĩ mãi mới nhớ thì ra là vì sự vắng mặt của một người. Hóa ra năm ngày ngắn ngủi cũng mang đến cho cô thói quen về sự tồn tại của một người.
Giờ nghỉ trưa đến, Tiểu Chu như trước mang đến cơm trưa và cà rốt. Lăng Gia ăn xong rồi, chán đến chết mà nhớ đến sự ồn ào trước đây của Lộ Lộ, nhờ có Lộ Lộ mà giờ nghỉ trưa của cô luôn luôn thật “náo nhiệt”. Sự yên tĩnh của hiện tại thế nhưng lại khiến cô có chút không quen.
Nhớ đến người kia, Lăng Gia không nghĩ nhiều mà cầm điện thoại lên gọi cho Lộ Lộ.
Lộ Lộ miệng ngậm bánh mì mà bất đắc dĩ đi đến trước mặt Lăng Gia, hỏi: “Chuyện gì?”
Lăng Gia chỉ vào hộp cơm, nói: “Ăn”.
Lộ Lộ thật sự muốn đánh người, trước kia làm việc cùng trong một căn phòng nên vì dĩ hòa vi quý mà nhẫn nhịn ăn cơm thừa của Lăng Gia. Nhưng bây giờ đã khác, vậy mà còn bắt cô phải ăn cơm thừa, làm sao mà nhẫn nhịn như trước kia được?
Lộ Lộ muốn bùng nổ nhưng khi vừa nghĩ tới Tang Du, cô chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
Lộ Lộ vì trả lại thù, lúc ăn cơm lại bắt đầu kể chuyện về gấu, còn thay đổi cách kể đa dạng. Mồm miệng của Lộ Lộ rất nhanh nhạy, mỗi câu chuyện đều được cô kể sinh động cuốn hút đến thần kỳ. Cũng kể cực kì sáng tạo, giống như việc đem chuyện sói và thỏ kể lại nhưng sửa cáo thành gấu…
Vốn dĩ tâm trạng của Lăng Gia rất tốt nhưng dưới sự kích thích của “gấu” mà chậm rãi thay đổi. Lăng Gia buồn bực, cô cứ nói đi, để xem có kể chuyện về gấu được hết ba tháng trời hay không!
Nhưng Lăng Gia sai rồi, chuyện cổ tích trên thế giới này nhiều không kể xiết, Lộ Lộ chỉ cần chỉnh sửa một chút thì câu chuyện ngay lập tức sẽ trở thành chuyện kể về gấu. Thậm chí còn lấy cổ tích “Công chúa Bạch Tuyết” ra kể, đem mẹ kế đổi thành con gấu; Đến cả “Truyền thuyết về Thanh Xà Bạch Xà” cũng bị lôi ra, đem Pháp Hải cũng đổi được thành Hùng Hải vậy thì còn gì là không thể nữa đâu.
Thế là càng ngày, quan hệ của Lộ Lộ và Lăng Gia càng trở nên “hòa hợp”.
Trưa hôm nay, Lộ Lộ vừa mới bước vào phòng làm việc của Lăng Gia thì nhận được điện thoại của Viên Viên. Viên Viên đang giúp giáo sư phiên dịch một cuốn sách nói về mỹ thuật, khổ nỗi kiến thức chuyên môn có hạn nên kông hiểu được những từ ngữ chuyên nghành. Điều này làm Viên Viên gặp rất nhiều khó khăn thế nên muốn nhờ Lộ Lộ giới thiệu một vài tư liệu có ích để tham khảo.
Lộ Lộ nhận lời, sau khi cúp máy thấy hiện tại cũng không bận việc, liền muốn nhân giờ nghỉ gửi cho Viên Viên một ít tài liệu.
Lộ Lộ nhìn máy tính của Lăng Gia, hỏi thử: “Tôi dùng máy tính một chút được không?”
Lăng Gia hỏi: “Dùng làm gì?”
“Tôi tìm chút tài liệu cho một người bạn. Cùng lắm là dùng nửa tiếng thôi, sẽ không làm trễ công việc của cô.”
“Dùng đi”
Lăng Gia đồng ý xong đứng lên. Cuộc nói chuyện vừa rồi của Lộ Lộ và Viên Viên, Lăng Gia cũng đã nghe thấy. Thời gian nghỉ trưa, không dùng đến máy tính, để cho Lộ Lộ dùng một chút cũng không sao.
Lộ Lộ không ngờ Lăng Gia sẽ đồng ý một cách thoải mái như vậy, lòng vô cùng ngạc nhiên. Có lẽ xuất phát từ cảm động, cô cười với Lăng Gia một cái, nụ cười đó rất chân thành.
Lăng Gia nhìn nụ cười của Lộ Lộ, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên. Thì ra chỉ cần đối xử với cô ấy tốt một chút, cô ấy sẽ biết ơn mình đến như vậy.
Lộ Lộ ngồi lên ghế của Lăng Gia, không ngừng cảm thán cái ghế ngồi này thật thoải mái quá. Ngồi ở chỗ này chẳng khác đứng trên đầu thiên hạ, chẳng trách được biết bao nhiêu người đều sống chết muốn leo lên, khó trách Lăng Gia lại có cái dáng vẻ ăn trên ngồi trước như thế, xem ra cũng đều là vì cái ghế gồi này gây ra.
Lộ Lộ ngồi trên ghế đó, bỗng nhiên hiểu được cảm giác của những kẻ giàu có quyền lực luôn nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Cô cười hì hì nói với Lăng Gia: “Ngồi chỗ này chẳng khác quan to nhỉ.”
“Chẳng khác thế nào?”
“Để tôi chỉ cho cô.” Lộ Lộ vung tay lên, học theo điệu bộ của chủ tịch quân ủy khi duyệt binh, gian xảo mà liếc Lăng Gia một cái. Nói bóng nói gió, tự nói tự trả lời: “Các đồng chí vất vả!” “Ngài lại càng vất vả hơn!” “Các đồng chí dầm mưa dãi nắng đến đen hết cả rồi” “Ngài lại càng dầm mưa dãi nắng, ngài còn đen hơn chúng tôi!”
Lăng Gia không nhịn được mà cười phá lên, người này cái đầu hay ho thật. Nhưng rồi nghĩ kỹ lại không khỏi tức giận, lãnh đạo “đen” hơn là có ý gì? Đây là chỗ ngồi của cô, Lộ Lộ nói như vậy không khác gì là đang nói móc cô. Là Lộ Lộ “đen” hơn mới đúng.
Lăng Gia tức giận: “Cuối cùng là có dùng máy tính hay không đây?”
“Dùng chứ.”
Lộ Lộ không dám làm trò thêm nữa, thời gian nghỉ trưa có hạn. Cô mở hộp thư ra, soạn cho Viên Viên một danh sách tài liệu tham khảo và nhanh chóng nói sơ qua những điều cần lưu ý rồi gửi cho Viên Viên. Xong việc, từ đầu đến cuối mất vẻn vẹn chưa tới hai mươi phút.
Trong máy tính của Lăng Gia có một ít tài liệu không thể để người khác động vào, vì đảm bảo chắc chắn, từ lúc nãy đến giờ Lăng Gia vẫn đứng bên cạnh nhìn Lộ Lộ. Thấy hai bàn tay của Lộ Lộ không ngừng gõ chữ trên bàn phím với tốc độ rất nhanh, Lăng Gia không khỏi ngạc nhiên. Chờ Lộ Lộ xong việc, Lăng Gia hỏi: “ Khó có người ghép vần đánh chữ mà tốc độ nhanh như thế, luyện mất bao lâu?”
“Trước kia cùng bạn bè tán ngẫu, tốc độ cũng từ đó mà luyện được.” Lộ Lộ hơi đắc ý, lại bồi thêm một câu: “Dùng năm bút để viết cũng không nhanh bằng tôi đánh chữ đâu.”
Lăng Gia liếc xéo cô một cái, thờ ơ mà nói: “Có tiềm chất của người đánh máy thuê đấy.”
Lộ Lộ bị ăn quả hớ, nhất thời không thể phản bác điều gì. Vừa lúc bụng bắt đầu kêu, cô ôm lấy hộp cơm bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa kể chuyện về gấu.
Lăng Gia nhìn thấy cái miệng liến thoắng không ngừng nghỉ của Lộ Lộ mà chỉ muốn nhét vào đó hai cái tất.
Có lẽ Lăng Gia bị Lộ Lộ làm cho ảnh hưởng nên gần đây cứ nghĩ đến Hướng Vân Thiên thì sẽ hiện lên khuôn mặt của một con gấu. Điều này khiến Lăng Gia muốn phát điên phát rồ.
Nhưng khi ở cùng một chỗ với Lăng Gia, ngoài kể truyện về gấu thì Lộ Lộ cũng sẽ nói một ít chuyện gì đó. Ví dụ như Lộ Lộ sẽ hỏi Lăng Gia: Cha của Lăng Gia bao nhiêu tuổi? còn ăn cơm được hay không?; Mẹ của Lăng Gia còn khỏe chứ? Còn khỏe mạnh được mấy năm nữa?; Anh của Lăng Gia sống tốt chứ? Có vào đồn cảnh sát ăn cơm tù bao giờ chưa?; Chị dâu của Lăng Gia hạnh phúc? Đã bị cắm sừng mấy lần rồi?
Những vấn đề Lộ Lộ hỏi sẽ làm cho bất cứ ai được hỏi cũng muốn bùng cháy. Cho nên mỗi lần “nói chuyện phiếm”, Lộ Lộ sẽ chọc điên Lăng Gia thành công. Tính cách của Lộ Lộ mặc dù rất nghịch ngợm nhưng đã lăn lội trong cuộc sống được mấy năm, vẫn biết cái gì thì nên cái gì không nên. Chỉ là cô nhận thấy Lăng Gia không phải là người xấu nên mới dám trêu chọc cợt nhả.
Trừ khi Lăng Gia đi công tác hoặc nghỉ chủ nhật thì lúc nào cũng thế, chỉ cần Lộ Lộ còn làm việc ở Thụy Phong một ngày thì sẽ phải ăn cơm thừa và cà rốt một ngày. Hiện tại nghĩ đến cà rốt đã muốn phun ra, Lộ Lộ thề rằng chờ đến lúc lấy được tiền thì đánh chết cũng không nhìn lại khuôn mặt đáng ghét của Lăng Gia và cây cà rốt thêm một lần nào nữa.
Đáng giận là cà rốt được đưa đến ngày càng héo úa, thừa lúc Lăng Gia đi vệ sinh. Lộ Lộ ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Tiểu Chu. Cô hỏi: “Chu à, cà rốt của Lăng Gia là do anh mua?”
Ấn tượng của Tiểu Chu về Lộ Lộ khá tốt, Tiểu Chu có cảm tình với cô gái này lại thêm vào Lộ Lộ ngày nào cũng đến tìm Lăng Gia thì hẳn là quan hệ của Lộ Lộ và Lăng Gia hẳn là rất tốt. Thế nên anh ta luôn đối xử tử tế và ân cần với Lộ Lộ. Tiểu Chu gật đầu: “Đúng vậy. Cũng không biết dạo này Lăng Gia ra làm sao, ngày nào cũng đòi ăn cà rốt.”
Lộ Lộ dẩu môi. Không phải Lăng Gia đòi ăn cà rốt, mà là đòi cà rốt để bắt cô ăn mới đúng. Chuyện mất mặt như ăn cơm thừa Lộ Lộ, cũng không tiện nói ra, cô vỗ vỗ bả vai Tiểu Chu: “Tiểu Chu, sau này mua cà rốt thì mua cây nào tươi tươi một chút. Nếu không thì anh nhờ người khác mua giúp đi, anh có nhìn thấy mấy ngày nay Lăng Gia không nỡ rời phòng vệ sinh hay không? Cô ấy thế nhưng ăn cà rốt anh mua mà tiêu chảy đấy.”
Lăng Gia bị tiêu chảy vì ăn cà rốt mình mua, tội này cũng không hề nhỏ. Tiểu Chu sợ hãi, vội hỏi: “Cô ấy có trách mắng gì tôi không?”
“Không có, nhưng sau này mua cà rốt thì nhớ mua cây nào còn tươi nhé. Nếu không nhờ người bán hàng hoặc nhờ mẹ anh chọn giúp.”
“Được. Nhất định, nhất định.”
“Còn nữa, phải chọn những cây nhỏ thôi. Càng nhỏ càng tốt, nhỏ bằng ngón tay là hay nhất.”
Tiểu Chu cảm thấy khó khăn: “Có loại cà rốt nhỏ như vậy à?”
“Haizz, thôi. Dù sao nhớ kỹ càng nhỏ càng tốt.”
“Được, nhất định.”
Chờ Lộ Lộ đi rồi, Tiểu Chu mới vội vàng đem mấy cây cà rốt còn lại trong ngăn kéo vứt vào thùng rác. Xem ra sau này ngày nào cũng phải đi chợ rồi, anh ta lại ai oán sở thích oái oăm của Lăng Gia.
Tần Hạo và Mai Hinh mới đầu thấy quái dị khi cứ đến giờ cơm là Lộ Lộ lại chạy đến chỗ Lăng Gia nên mới truy hỏi ép cung Lộ Lộ. Lộ Lộ biết nếu không nói rõ ràng thì Tần Hạo và Mai Hinh sẽ đi nói hưu nói vượn cho Tang Du nghe, nên chỉ có thể nói thật, còn đem cả lý do vì sao phải ăn cơm thừa và cà rốt của Lăng Gia cho họ biết.
Tần Hạo Mai Hinh biết Lộ Lộ đang bị người khác khống chế, ngoài bày tỏ đồng cảm ra thì cũng không thể làm gì khác.