Chương 2
Cha Lộ Lộ trơ mắt nhìn đứa con gái xinh đẹp của mình cùng một đứa con gái xinh đẹp khác hôn nhau đến chết đi sống lại. Giáng xuống một cái bạt tai, đánh vào mặt của Lộ Lộ, cũng chính là đánh vào lòng của ông.
Đây là con gái của chính ông, từ nhỏ đến lớn ông chưa từng động tới một đầu ngón tay của Lộ Lộ. Nhưng dưới sự kích động của những gì mắt thấy tai nghe, cha Lộ Lộ nổi giận, giận đến không thể nào nói được, giận đến chỉ có thể dùng hành để diễn tả sự tức giận của ông đối với đứa con gái mình.
Sau đó một tuần, đối với Lộ Lộ mà nói là ác mộng. Đối với cha mẹ của Lộ Lộ mà nói là cực độ đau đớn.
Cha của Lộ Lộ cấm cô không được gặp mặt và liên lạc với Tang Du, mẹ của Lộ Lộ cũng một phen nước mắt nước mũi hết sức khuyên răn. Nhưng nghé con chưa biết sợ hổ, tại cái tuổi mà chúng ta nghĩ rằng tình yêu của ta lớn hơn trời. Lộ đồng chí rất có tinh thần chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thẳng một đường đi vào trong tối.
Cô cho rằng cô có thể mất đi tất cả, duy chỉ không thể mất đi Tang Du. Tang Du cứ việc ra đi, khoảng cách địa lý và thời gian không là vấn đề. Ba năm sau Tang Du nhất định sẽ trở về, đây chính là ước định của hai người. Đến lúc đó hai người sẽ cùng nắm tay nhau bước tiếp. Cho nên Lộ Lộ khăng khăng mà quỳ, quỳ xin cha mẹ mình tha thứ.
Tại lúc đó Lộ Lộ còn trẻ mà Tang Du lại phải lập tức ra nước ngoài, trước tiên cô hoàn toàn có thể vờ đồng ý với cha mẹ. Chờ Tang Du trở về rồi lại lo liệu, nhưng lúc đó Lộ Lộ hoàn toàn không biết đến cái gọi là “lấy nhu thắng cương”, chỉ một mực lấy cứng đối cứng, cuối cùng kết quả rất tốt đẹp, làm cho cả hai phía lưỡng bại câu thương vô cùng thê thảm.
Giỏ nhà ai, quai nhà nấy. Cha Lộ biết rõ con gái bản chất bướng bỉnh giống mình, dưới vạn bất đắc dĩ, dưới nghìn vạn đau đớn. Lại đánh xuống một bàn tay, cái tát này là tác thành tình yêu của Tang Lộ hai người, cũng là cắt đứt quan hệ cha con máu mủ tình thâm.
Từ đó đến nay đã bốn năm rồi, bốn năm trôi qua, Lộ Lộ đã hai mươi sáu tuổi vẫn chưa từng về thăm nhà. Không phải là không muốn quay về, mà là không dám quay về.
Cha mẹ của Lộ đều là giáo viên trường trung học phổ thông, mẹ Lộ là giáo viên anh văn, cha Lộ la giáo viên ngữ văn. Chỉ có một đứa con là Lộ Lộ, hai người đều là vì yêu mà đến với nhau rồi thành gia lập nghiệp nuôi con trưởng thành. Gia cảnh dù không giàu có, nhưng cuộc sống lại đâu ra đấy, ai cũng đều thèm muốn một gia đình như vậy.
Từ lúc Lộ Lộ còn là bào thai nằm trong bụng mẹ, cha mẹ đã trút hết toàn bộ tâm huyết và yêu thương. Quá trình thai nghén thì hết sức dưỡng, rồi đến sơ sinh thì chăm sóc, tiểu học dẫn dắt, trung học dạy dỗ, đại học suốt ngày gọi điện hỏi han… Cha Lộ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, tại sao đứa con gái luôn luôn thông minh và khéo léo của ông lại chọn đi trên một con đường không có lối thoát như vậy. Ông tức giận, ông nóng nảy nhưng bản chất của người có học thức lại không cho phép ông uy hiếp hay bức bách con gái mình. Cuối cùng vì không thể nào chịu nổi sự cứng đầu và cố chấp của con gái, người cha chỉ có thể cứng rắn đè nén nỗi đau xuống, đem đuổi Lộ Lộ ra khỏi nhà.
Lộ Lộ không phải đi ra từ trong kẽ đá, cô có cha có mẹ, có tình ruột thịt dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Có vô số đêm cô nhớ nhà đến phát khóc, nhưng vì nghĩ đến khuôn mặt tràn đầy thất vọng của cha mình, cô chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong. Không dám gặp cha, chỉ có thể giống như kẻ trộm lén gọi điện về cho mẹ. Người ta bảo mẫu tử liền tâm, mẹ Lộ tuy rằng cũng giận thậm chí cũng hận, nhưng thời gian qua đi đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một tiếng thở dài. Con gái nhớ cha mẹ, cha mẹ chẳng lẽ lại không nhớ con gái? Làm mẹ thường mềm lòng, có khi chịu không nổi liền lén cha Lộ lên đường xa xôi ngàn dặm đến thăm con gái. Mẹ và con gái nói thăm hỏi nhau chút chuyện vặt vãnh, dịu dàng thắm thiết, làm cho người khác vô cùng cảm động.
Thời khắc rời khỏi gia đình kia, Lộ Lộ đột nhiên cảm thấy bản thân trưởng thành. Vừa đúng lúc tốt nghiệp, cũng phải trưởng thành. Ý chí dâng trào, Lộ Lộ trở lại thành phố nơi cô đã sống trong bốn năm đại học. Đầu tiên làm việc nửa năm tại một công ty quảng cáo, sau sáu tháng như tra tấn, Lộ Lộ nghỉ việc. Dưới sự trợ giúp của thầy Đinh giáo viên đại học trước kia, cô cùng hai người bạn tốt là Tần Hạo và Mai Hinh mở phòng làm việc riêng.
Phòng làm việc không lớn, công việc chủ yếu là trang trí các bức tường. Việc làm có khi nhiều khi ít, thầy Đinh nếu có việc để làm cũng sẽ giao cho bọn họ một ít. Tiền kiếm được trong một tháng chia đều ra cho ba người cũng đủ để duy trì cuộc sống, xem như dư dả một ít. Ba người cùng trẻ tuổi nhưng không cùng tính cách lại có cùng chí hướng giống nhau: “Không liên quan đến người khác, đi trên con đường của mình, làm công cho kẻ khác không bằng làm công cho mính mình.”
Cứ như vậy, ba người gắn bó thành một tam giác chặt chẽ, tình cảm bạn bè càng trở nên vững chắc. Trải qua quá trình gây dựng sự nghiệp gian nan lúc đầu, lâu dần liền có khách hàng cố định. Bốn năm trôi qua, hiện tại chính là đang thường thường bậc trung chuyển sang no ấm đầy đủ.
Cuộc sống thực tế rèn luyện, làm cho Lộ Lộ nhận ra khái niệm “tốt đẹp” ở xã hội bấy giờ ngày càng trở nên mơ hồ. Chẳng hạn như Lộ Lộ thường hay nói đùa với Tần Hạo cùng Mai Hinh rằng đất nước của chúng ta giơ cao khẩu hiệu của chủ nghĩa Cộng Sản, khoác lên mình chế độ Xã Hội chủ nghĩa, đi trên con đường Tư Bản Chủ Nghĩa, thực hiện chính sách Phong Kiến thống trị, dân chủ văn minh mà chẳng khác gì xã hội nô lệ.
Những lúc công việc gặp khó khăn bất lợi khiến cho Lộ Lộ lĩnh hội được mặt trái của cuộc sống, nhưng bất kể thế nào cuối cùng thời gian trôi qua cũng giống như nhau. Tuy rằng nơi ở của Lộ Lộ hiện tại vẫn là nhà trọ, cho tới bây giờ đồ xa xỉ vẫn chỉ dám xem chứ không dám mua, nhưng tiền trong sổ tiết kiệm bất kể thế nào cũng đã lên tới sáu con số. Đối với phụ nữ một thân một mình không có hậu thuẫn mà nói thì đã là thành quả rất tốt rồi.
Những ngày Tang Du ở nước ngoài, Lộ Lộ cùng cô liên lạc phần nhiều là qua điện thoại hoặc internet. Sau mỗi lần trò chuyện, trong lòng hai người đều vững tâm chờ đợi thời gian mau trôi qua. Chấm dứt càng nhanh càng tốt nỗi khổ nhớ nhung của sự xa cách.
Những ngày đó, Lộ Lộ vì muốn xứng đôi với Tang Du mà cố gắng học tập tiếng anh rất nhiều. Động lực để học tiếng anh rất đơn giản-tình yêu. Lộ Lộ nghĩ rằng, Tang Du học tập ba năm ở nước ngoài, nhất định sẽ quen biết một vài bạn bè ngoại quốc. Nếu bạn bè của cô đến thăm mà chính mình lại không nghe hiểu người ta đang nói cái gì, như vậy làm sao mà được? Cho nên thông thạo tiếng anh là rất cần thiết. Cũng may mẹ Lộ là giáo viên ngoại ngữ, từ nhỏ đã bắt cô học tiếng anh. Hơn nữa Lộ Lộ thích xem phim điện ảnh Mỹ nên căn bản tiếng anh của cô không tồi, học cũng nhẹ nhàng không tốn sức.
Sau khi biết được Lộ Lộ vì mình mà học tiếng anh, Tang Du lòng vui như mở nhạc. Thường thường cùng Lộ Lộ trò chuyện hoặc nói chuyện phiếm trên mạng, phần nhiều là dùng tiếng anh để nói. Thường thường Tang Du cũng gửi vài cuốn tiểu thuyết bản gốc tiếng anh qua đường bưu điện cho Lộ Lộ. Được tình yêu bồi dưỡng, trình độ tiếng anh của Lộ Lộ tiến bộ thần tốc.
Ba năm sau, Tang Du trở về. Sau khi trở về, làm việc tại công ty quảng cáo ST, đây là một công ty quảng cáo có tiềm lực lớn mạnh. Tại địa phương có thể xem là lớn mạnh nhất. Tang Du có học vấn tốt, lại nhờ quan hệ bạn bè của cha cô, vừa về nước đã được ST tuyển dụng. Cả ngày làm việc trong văn phòng, thỉnh thoảng cùng đối tác nước ngoài giao tiếp, làm ra lương cao, bừng bừng nhiệt huyết.
Tình cảm của Lộ Lộ và Tang Du đúng là tiếp tục, nhưng là thời gian tiếp tục không được bao lâu.
Thời gian có thể thay đổi tất cả.
Sau những năm tháng du học trở về, Tang Du thay đổi. Từ dĩ vãng trầm tính trở nên cởi mở, bạn bè ngày càng nhiều, trở nên rất biết tận hưởng cuộc sống, chi tiêu thẳng tay hào phóng, điều này làm cho người ở tầng lớp trung bình như Lộ Lộ cảm thấy không thích nghi. Lộ Lộ bị cuộc sống tôi luyện mà thay đổi, từ trước kia cởi mở hoạt bát trở thành trầm tĩnh nội liễm. Cả ngày tính toán chi li, tính cách trở nên nhạy cảm, điều này làm cho Tang Du cảm thấy rất khó hiểu. Tình cảm giữa hai người dần dần thay đổi, từ dĩ vãng không có lời cũng có thể nói trở nên không có lời nào để nói. Hai người vốn ý hợp tâm đầu trở nên im ắng nghi kị và trầm lặng.
Hai người yêu nhau một khi xuất hiện nghi kị, tình cảm cũng sẽ rất nhanh xuất hiện khoảng cách.
Lộ Lộ biết bất kể có sự thay đổi nào xảy ra, sâu trong lòng cô vẫn như cũ, trước sau một lòng một dạ yêu Tang Du. Nhưng mà Tang Du lại không như thế.
Cho nên lúc mà Tang Du nói ra câu: “Chúng ta chia tay đi”. Lộ Lộ đã không chút do dự mà đáp rằng: “Được”.
Trong lòng Lộ Lộ nói thầm, bởi vì tôi không muốn cậu bối rối, không muốn dùng tình yêu trói buộc cậu, nên mới đồng ý. Cậu có hiểu không?
Mà khi Tang Du hỏi Lộ Lộ: “Sao không hỏi tôi vì cái gì?”, Lộ Lộ hỏi nược lại: “Hà tất phải hỏi?”
Đúng như vậy, hà tất phải hỏi? Lý do để chia tay có hàng vạn loại, mà đa số suy cho cùng chỉ là không còn yêu. Một khi đã như vậy thì cần gì phải hỏi nữa.
Vì Tang Du, Lộ Lộ xích mích cùng với cha mẹ đến bây giờ vẫn chưa dám gặp lại. Vì Tang Du, Lộ Lộ từ chối tất cả người theo đuổi, cam tâm chịu cô đơn trong những ngày tháng chờ đợi dài dằng dặc. Vì Tang Du, Lộ Lộ dành hết tất cả thời gian sau giờ làm việc để học ngoại ngữ, chỉ để có thể cùng cô sóng vai đứng chung một chỗ. Vì Tang Du, Lộ Lộ dốc sức làm việc, muốn cho cô sau khi trở về có một mái nhà ấm cúng. Mà hết thảy tất cả, ở “chia tay” hai chữ trước mặt đều giống như một câu chuyện cười.
Tang Du cũng không nghĩ rằng, chịu đựng ba năm sống độc thân ở nước ngoài. Sau khi trở về, hai người chung sống thế nhưng cô lại thấy vô cùng lúng túng. Giống như vô số đảng viên cộng sản kiên cường đánh tám năm kháng chiến ba năm nội chiến, sau khi hòa bình lập lại trở nên mất phương hướng. Đôi tay cầm súng bỗng nhiên cầm bút, biết làm sao cho phải? Bừng tỉnh nhận ra bản thân đã không còn hiểu người mình yêu.
Có nhìn xa trông rộng mới biết điều chỉnh tâm lý để dò đá qua sông[1] vì tương lai mà tính toán trước. Không nhìn xa trông rộng thì chỉ có thể cầm bút dựa vào cảm xúc mà vẽ loạn trên tờ giấy trắng. Nhưng từ xưa đến nay, những người có tầm nhìn xa trông rộng thì giống như gấu trúc, ít đến đáng thương. Mà những người trẻ tuổi bồng bột như Lộ Lộ và Tang Du, rất rõ ràng, đều thuộc kiểu tầm nhìn hạn hẹp.
Đã nửa năm trôi qua, Lộ Lộ và Tang Du chia tay đã là nửa năm. Trong nửa năm hai người đều cố ý tránh né đối phương. Tần Hạo, Mai hinh cũng rất ăn ý không nhắc tới Tang Du ở trước mặt Lộ Lộ. Lộ Lộ không hận Tang Du, cũng không trách Tang Du. Tình yêu là tự nguyện, người ta không yêu bạn đó không phải lỗi của người ta.
Chỉ trách mình tiền không đủ nhiều, không theo kịp bước chân của người ta. Chỉ trách mình sức hấp dẫn không đủ lớn, giữ không được lòng của người ta.
Tóm lại là trong tình cảm, cậu đúng, tôi cũng đúng, tất cả mọi người đều đúng; tôi sai, cậu cũng sai, tất cả chúng ta đều sai. Dùng phép biện chứng của Karl Marx ở trong này chắc chắn là biện pháp hàng đầu để an ủi người học triết.
Lộ Lộ cho rằng nàng có thể quên Tang Du, nhưng mỗi khi đêm xuống lại không tránh được mà nhớ nhung. Muốn nhìn thấy cô cười, muốn nhìn thấy bóng dáng của cô. Lộ Lộ đã từng nghĩ, nếu không có Tang Du thì cô làm thế nào mà sống? nhưng giờ đây Lộ Lộ hiểu rằng, thì ra không có Tang Du cô vẫn có thể sống bình thường.
Tiếng nhạc trầm thấp truyền đến ôm trọn lỗ tai của Lộ Lộ, Earthflame – Himekami[2] mang theo chút kỳ ảo, xung quanh yên tĩnh, thích hợp khi nghe một mình.
Lộ Lộ dập tắt thuốc, ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, trên mặt hiện ra nụ cười chua xót. Một thời yêu, một thời nhớ rốt cuộc phát hiện cậu không phải không thể sống thiếu tôi; Tôi cũng không phải không thể sống thiếu cậu. Chúng ta đã hiểu lầm mẹ nó rồi.
Đời người quả thật vô cùng trớ trêu.
(1) đi đến đâu tính đến đấy
(2) Earthflame- Himekami