Chương 20
Từng ngày từng ngày cứ như thế trôi qua. Từ đầu xuân đến cuối hạ, cây thay lá ngày càng tươi tốt,tiếng chim hót ngày một rộn ràng hơn. Mọi người mặc vào mình bộ trang phục mùa hè, bày ra đủ mọi màu sắc của cảnh xuân tươi đẹp trên đường phố, trời đất ngập tràn sức sống dạt dào.
Trong khoảng thời gian này, chỉ trừ mỗi tuần một lần vào chủ nhật còn lại ngày nào Lộ Lộ cũng bị Lăng Gia cưỡng ép ăn cơm thừa, mà Lăng Gia ngày nào cũng được Lộ Lộ kể cho nghe chuyện cổ tích về gấu. Hai người luôn phải tự kiềm chế không chịu nhận thua, đúng là ông trời thích đùa dai cứ sắp đặt mặt trăng và mặt trời lại cùng một chỗ.
Dưới sự ảnh hưởng của những câu chuyện về gấu, số lần Lăng Gia tìm Hướng Vân Thiên ngày càng trở nên ít ỏi hơn. Cho dù hai người ở cũng một chỗ cũng cực ít khi thân mật, thậm chí ngay cả một cái ôm thôi cũng trở nên xa xỉ. Hướng Vân Thiên trơ mắt nhìn Lăng Gia ngày càng đối xử lạnh nhạt với mình mà đau lòng không thôi. Luôn tự hỏi kiếp trước mình tạo nghiệp gì? Mà sao kiếp này lại yêu phải người phụ nữ như vậy?
Nhưng cũng không thể trách được Lăng Gia bởi vì mỗi lần đối diện với Hướng Vân Thiên, bộ não của cô luôn tự động thay thế hình ảnh của Hướng Vân Thiên thành một con gấu. Đối với người bình thường để mà tiếp nhận chuyện yêu đương của “nhân thú” thì quả thật rất khó khăn.
Lăng Gia nghĩ rằng có lẽ sau ba tháng nữa không gặp mặt Lộ Lộ, không nghe những lời bậy bạ mà hàng ngày Lộ Lộ léo nhéo bên tai thì quan hệ giữa cô và Hướng Vân Thiên sẽ từ từ trở về được như xưa.
Nhưng đã thành định kiến rồi, nói trở về là trở về được sao?
Vì để tránh nhìn thấy Hướng Vân Thiên rồi lại liên tưởng lung tung, Lăng Gia tự động xin tăng ca. Thường lấy lý do công việc bận rộn để từ chối đến nhà Hướng Vân Thiên. Thứ sáu hôm đó Lăng Gia có một buổi chiêu đãi, rượu vào rồi đầu bắt đầu hoa mắt bắt đầu choáng. Hướng Vân Thiên quan tâm mà gọi điện hỏi han, hỏi cô có cần anh ta qua chăm sóc một chút không. Nghe thấy giọng nói ông ông của Hướng Vân Thiên, Lăng Gia trở nên tỉnh táo hẳn, lập tức từ chối. Viện cớ còn phải trở về công ty tiếp tục làm việc, còn một đống giấy tờ chưa xử lý.
Lăng Gia lấy lại tinh thần trở về công ty, đi qua phòng triển lãm gặp được Lộ Lộ. Đã hơn một tháng trôi qua, phòng họp bên kia đã xong từ sớm, ba người bắt đầu kéo nhau đến phòng triển lãm có diện tích lớn nhất này để vẽ vời. Lộ Lộ nhìn thấy dáng đi có chút xiêu vẹo của Lăng Gia, xuất phát từ ý tốt đến đỡ lấy cô. Lăng Gia thuận theo cũng để cho Lộ Lộ đỡ, hỏi: “Sao chỉ còn mình cô? Hai người kia đâu rồi?”
“Mai Hinh không được khỏe, Tần Hạo đưa cô ấy về nhà.”
“Mấy người chủ nhật cũng không nghỉ ngơi, không biết mệt à?”
“Chúng tôi làm gì có chủ nhật? Lúc có việc là không có chủ nhật, hết việc rồi thì ngày nào cũng là chủ nhật. Vả lại, có thể kiếm tiền thì mệt hơn nữa cũng hạnh phúc.”
“Ừ. Cũng đúng, nhưng đã trễ thế này sao cô không trở về?”
“Bên tường này còn nhiều chỗ phải mài, thời gian eo hẹp nên đành phải tăng ca thôi.” Lộ Lộ đỡ Lăng Gia vào phòng làm việc, giúp Lăng Gia ngồi xuống sa lon, rót cho Lăng Gia một ly nước. Rồi tiện thể ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Cả người bốc mùi rượu.”
“Không có cách nào khác. Phải chiều lòng đối tác mà.”
“Cha và anh của cô không phải đều quyền cao chức trọng sao? Chỉ cần họ lên tiếng là được rồi, còn cần lấy lòng người khác làm gì?”
“Cô cho rằng có tí ô lọng là có thể một tay che trời à? Cho dù tổng thống mĩ muốn làm gì cũng phải nhìn xem thái độ của Nga và EU thế nào. Quả quýt dày có móng tay nhọn, huống chi còn có một loạt dây mơ rễ má. Núi cao còn có núi cao hơn, cha của tôi bất quá cũng chỉ giữ một cái chức quèn mà thôi. Phụ nữ làm việc trong xã hội, nào có được suôn sẻ dễ dàng như vậy, không phải cô cũng như vậy sao? Thật ra chúng ta cũng giống nhau cả thôi.” Lăng Gia vì rượu vào lời ra, lần đầu tiên kiên nhẫn giải thích cho Lộ Lộ hiểu.
“Chúng ta không giống nhau.”
“Sao lại không giống?”
“Rất nhiều. Như là không cùng cha mẹ, không cùng bạn bè, thân phận không giống, vẻ ngoài không giống, tính cách không giống, nghề nghiệp không giống nhau và cuộc sống cũng khác biệt.”
“Ôi. Nói đến cuối cùng mới ra ý chính. Cô thật dong dài.”
“Cảm ơn, quá khen. Cô đã say như vậy rồi nhưng tại sao gấu chó không đến đón cô?” Trước mặt Lăng Gia, Lộ Lộ thường đem Hướng Vân Thiên gọi là gấu chó, Lăng Gia từ lâu cũng không chấp.
“Tôi bảo anh ta đừng đến.” Lăng Gia nhìn Lộ Lộ, hỏi: “Còn cô và Tang Du đã trở về với nhau chưa?”
“Không” Nghe thấy tên của Tang Du, trong ngực Lộ Lộ bắt đầu trống rỗng: “Cô ấy đã có người mới, chúng tôi không thể trở về được nữa.”
“Ôi. Chuyện tình cảm, đến với nhau rồi lại rời xa là chuyện thường. Đừng đau buồn làm gì.” Lăng Gia nhìn đến đôi môi mượt mà của Lộ Lộ, đột nhiên lòng sinh hiếu kỳ: “Hai người con gái… khi hôn nhau… thì sẽ thế nào nhỉ?”
Lộ Lộ cợt nhả: “Thử là biết mà.”
Thử là biết? Lăng Gia nhìn Lộ Lộ chằm chằm, mượn rượu làm càn cầm tay Lộ Lộ kéo qua. Không nói lời nào mà đem môi kề sát đến môi Lộ Lộ.
Lăng Gia là phụ nữ hiện đại, tam tòng tứ đức chín trinh liệt là những thứ cách Lăng Gia xa đến cả ngàn cây số. Cho nên sát bên Lộ Lộ nhưng trong lòng không có nổi một chút hổ thẹn với Hướng Vân Thiên, huống gì lúc này căn bản cô cũng chẳng nghĩ đến Hướng Vân Thiên. Chỉ muốn thử xem hai người con gái hôn nhau có cảm giác gì.
Lộ Lộ ngây người. Cô bảo Lăng Gia thử chứ cũng không bảo Lăng Gia lấy cô ra thử mà!
Lăng Gia ngây người. Bởi vì khoảnh khắc dán lại sát môi của Lộ Lộ, thế nhưng trái tim của Lăng Gia lại đập lệch một nhịp. Chẳng lẽ vì uống nhiều rượu cho nên mới như vậy? Nhưng hai cánh môi đó thật mềm mại quá, lại còn có hương thơm kia thật sự khiến cho người khác nuối tiếc buông rời.
Sau khi sững sờ một lát, Lộ Lộ mới ý thức được rằng mình bị Lăng Gia giở trò khiếm nhã. Mượn rượu làm càn à? Mơ đi, cô xem tôi là ai chứ!
Nghĩ đến đây, Lộ Lộ nảy ra ý định đùa dai. Cạy ra khớp hàm của Lăng Gia, tìm đến cái lưỡi rồi quấn lấy, buông ra rồi lại vờn quanh, mặc sức mà chơi đùa.
Lăng Gia bị hành động của Lộ Lộ làm cho choáng váng. Rõ ràng mà mình chủ động hôn cô ta, thế nhưng lại bị cô ta điều khiển? Lăng Gia không chịu thua, hướng đến cổ của Lộ Lộ mà để lại một dấu hôn.
Nói về kỹ thuật hôn, hai người ngang sức ngang tài; Bàn về kiêu ngạo, hai người kẻ tám lạng người nửa cân.
Thế rồi cái kế hoạch trêu đùa và chọc tức của hai người đã dần dần bị quên lãng, quần áo cũng từ từ mà xộc xệch. Từng mảng da thịt ngày càng lộ ra bên ngoài, hơi thở trở nên rối loạn, nụ hôn ngày càng nồng nhiệt và triền miên hơn.
Cho đến khi Lăng Gia bật ra một tiếng rên rỉ động lòng người, Lộ Lộ mới hoàn hồn. Phát hiện rằng mình đang nhiệt tình hôn xuống phía dưới, đã hôn đến xương quai xanh của Lăng Gia. Mà một cánh tay của mình vẫn đang vuốt ve trước khuôn ngực mềm mại tròn căng của Lăng Gia.
Lăng Gia cũng không chịu thua kém. Cô ngồi trên đùi Lộ Lộ, hai cánh tay đều đã vươn vào trong quần áo của đối phương. Tay trái ôm lấy lưng, tay phải khẽ xoa ngực, chọc cho cả người Lộ Lộ đều khô nóng.
Cuối tháng năm thời tiết vốn đã nóng. Lăng Gia mặc đã ít lại còn bị nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi kích thích, dáng điệu lại càng trở nên động lòng người.
Tim Lộ Lộ đánh như trống chầu, cô đẩy Lăng Gia đang ngồi trên người mình ra. Vội vàng đứng phắt dậy, cả người cứng đờ đứng thẳng, hít sâu hai cái mà ánh mắt thì thỉnh thoảng lại trộm liếc về phía Lăng Gia. Nhìn thấy đôi môi của Lăng Gia hơi sưng đỏ vì bị mình hôn qua mà tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Lăng Gia cũng lấy lại tinh thần, chỉnh sửa quần áo của mình. Vững vàng đứng lên lấy nước uống, cười như không cười: “Tôi uống hơi nhiều.”
“Ừ! Cô uống nhiều quá! Cô… cô cứ làm việc đi, tôi đi đây.”
Nói xong, Lộ Lộ chạy trối chết ra khỏi văn phòng. Dựa vào vách tường, dùng tay vỗ ngực. Tự hỏi chẳng lẽ cấm dục lâu rồi cho nên đói bụng ăn quàng? Mẹ ơi, vừa rồi thiếu chút nữa đã làm ra chuyện không thể cứu chữa!
Lăng Gia nhìn thấy Lộ Lộ bỏ của chạy lấy người mà lòng có chút trống rỗng, vừa rồi việc tim cô lỡ nhịp không phải là chuyện giả. Đã bao lâu rồi mình chưa từng có cảm giác thế này? Ngoài mối tình đầu ra, sau này chưa từng một lần như thế nhưng chỉ vì nụ hôn của Lộ Lộ mà cảm giác bao năm qua tưởng mất đi lại trở về. Mẹ ơi, chuyện này cũng hoang đường quá rồi!