Chương 21
Cuối tuần này, kế hoạch của Lăng Gia vốn là tăng ca nhưng rồi lại hủy bỏ, bởi vì chỉ cần nghĩ tới nụ hôn hôm đó cùng với Lộ Lộ thì cả người liền mất tự nhiên. Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam rủ đi chơi, Lăng Gia cũng khéo léo từ chối. Lăng Gia có cảm giác như thể mình bệnh tới nơi, quyết định rằng một mình lái xe lên núi nghỉ ngơi hai ngày.
Lăng Gia thích leo núi, thích đứng ở trên cao mà phóng tầm mắt ra xa. Cuộc sống dưới kia hỗn loạn mà phức tạp, lúc nào cũng thấy lừa lọc dối trá. Chỉ có khi đứng một mình trên đỉnh núi, để cho từng cơn gió vù vù mà thổi qua, cô mới cảm thấy được rằng tâm hồn mình vẫn sạch sẽ.
Những thành phần tri thức lớn nhỏ trong xã hội đương đại này, có không ít người thích bái Phật phóng sinh. Những ngày chủ nhật hoặc lễ hội, sẽ có vô số những người trẻ tuổi đi đến chùa miếu tìm chút thanh tịnh, Lăng Gia cũng là một trong số đó. Không hẳn vì tin vào Phật nhưng cô thích phóng sinh. Mỗi khi tâm tình rối loạn, mua vài con vật gì đó, đi lên núi phóng sinh. Tâm trạng khi trả tự do cho một sinh mạng là cảm giác không gì có thể sánh được.
Lăng Gia mua một đôi cá đi đến bờ ao rồi thả xuống nước. Cá gặp nước tựa như người đang sắp ngạt thở bỗng nhiên tìm được một nguồn dưỡng khí bất tận, vui sướng quẫy đuôi làm cho bọt nước văng lên tung tóe rồi nhanh chóng hướng vào lòng nước mà bơi mất hút.
Khóe miệng Lăng Gia hiện lên nụ cười, vẫy tai với đôi cá hẹn gặp lại. Tay còn chưa kịp bỏ xuống, khuôn mặt của Lộ Lộ lại không báo trước mà hiện lên trong đầu Lăng Gia. Lăng Gia lắc đầu ném đi hình bóng của Lộ Lộ, thầm than mình nhất định bị ám rồi.
Thời gian của những ngày nghỉ ngơi luôn trôi qua rất nhanh, Lăng Gia lại bắt đầu đi làm.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, nhìn cây cà rốt và hộp cơm mà đờ người ra. Không biết nên gọi Lộ Lộ đến ăn cơm hay không? Nếu gọi cô ấy đến thì có chút lung túng ngại ngùng, đêm đó là mình chủ động trước, nên giải thích như thế nào cho hợp lý đây? Nếu không gọi cô ấy tới thì có vẻ giống như như mình đang chột dạ?
Nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng Lăng Gia cũng quyết định. Gọi tới!
Phải tỏ ra bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có như vậy mới chứng minh được rằng mình không quá để tâm chuyện tối hôm đó.
Lúc Lăng Gọi gọi điện đến, Lộ Lộ đã sớm ăn xong bánh mì cho bữa trưa. Lộ Lộ vốn tưởng rằng sau đêm hôm đó, Lăng Gia sẽ tránh không gặp mình nữa. Cho nên cú điện thoại này làm cho Lộ Lộ có chút ngạc nhiên.
Hai người gặp mặt. Nhìn nhau năm giây không lên tiếng.
Lăng Gia nhìn thấy khuôn mặt của Lộ Lộ, không khỏi nhớ lại hương vị của buổi tối hôm đó; Lộ Lộ nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Gia, không khỏi nhớ lại dáng vẻ mê người của Lăng Gia vào cái đêm đáng quên đó.
Năm giây sau, Lăng Gia mở miệng trước: “Ăn đi.”
“Tôi no rồi.”
“No cũng phải ăn!”
“Không ăn được!” Lộ Lộ có chút bực bội, mới gặm xong một cái bánh mì to như vậy. Dạ dày đâu mà chứa cho lại hộp cơm thừa nữa?
“Không ăn được cũng phải ăn!” Lăng Gia cũng có chút bực bội, tôi tranh đấu tư tưởng lâu như vậy mới dám gọi cô sang đây. Nếu cô không ăn thì mặt mũi của tôi còn để chỗ nào nữa?
Một người không muốn ăn, một người bắt người kia phải ăn. Hai người đứng nhìn nhau như kẻ địch.
Mười giây sau, Lộ Lộ thua cuộc. Dù sao Lăng Gia cũng đang nắm được thóp của mình, vì Tang Du, phải ăn thôi.
Lăng Gia thấy Lộ Lộ ỉu xỉu chấp nhận ăn cơm thừa mà cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, do dự một lát rồi lạnh nhạt nói: “Đêm đó tôi uống nhiều quá. Cô đừng xem là thật.”
“À. Cô không nhắc tôi còn quên mất, cô cũng đừng xem là thật!” Lộ Lộ trả lời một cách mỉa mai.
Lăng Gia nheo mắt: “Miệng nói đã quên mà đầu vẫn còn nhớ đến. Có thể thấy được những điều cô nói rất đáng tin!”
Lộ Lộ nheo mắt: “Rõ ràng không say mà miệng vẫn nói đã uống nhiều. Đủ thấy được lời từ miệng cô nói ra cũng đáng tin không kém!”
“Tôi chỉ tò mò!” Lăng Gia nói cho Lộ Lộ nghe, cũng là nói cho chính bản thân mình nghe. Đúng. Chỉ là tò mò thôi, không có gì khác.
Lộ Lộ cười giả tạo, mạnh dạn dán bên tai Lăng Gia, mờ ám hỏi: “Chuyện trên giường của hai người phụ nữ cô cũng tò mò đúng không? Muốn thì để tôi dạy cho?”
Lăng Gia giận dữ: “Cô là đồ mặt dày!”
Lộ Lộ phản bác: “Cô thật vô vị!”
“Cô vô lại!”
“Cô vô tri!”
“Cô ngoan cối!”
“Cô đầu đất!”
“Cô hẹp hòi!”
“Cô thần kinh!”
“Cô là quả trứng ấp hai mươi mốt ngày không nở, trứng thối!”
“Cô là miếng thịt ế không ai mua, cũng chờ vứt đi thôi!”
“Cô là mình người đầu heo, đồ quái dị!”
“Cô suốt ngày chỉ tự kiêu tự đắc, đồ hư hỏng!”
…
Lộ Lộ thích đọc sách, nghề của Lăng Gia thuộc về văn học. Chữ nghĩa trong bụng hai người có thể dùng tóc trên đầu để hình dung. Lần cãi nhau này, tài năng ít khi dùng đến của hai người cuối cùng cũng có đất dụng võ. Từng câu từng câu một tuôn ra như nước sông Hoàng Hà, làm cho Như Lai Phật Tổ cũng quên mất tôn giáo của mình là gì, niệm thẳng hallelujah.
Lộ Lộ vừa bốp chát đấu khẩu cùng Lăng Gia vừa lùa cơm vào miệng. Đến lúc ăn xong thì cuộc khẩu chiến của hai người cũng dần đi vào hồi kết.
Lộ Lộ xoa bụng đứng dậy, thiếu chút nữa cả eo cũng không nâng lên nổi. Thật là no chết mình rồi! Người đàn bà này thật đáng ghét!
Lăng Gia nhìn bộ dạng khó chịu của Lộ Lộ, trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy. Từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc tiêu hóa đưa cho Lộ Lộ, Lộ Lộ cũng không khách khí mà cầm lấy rồi ôm bụng đi ra ngoài.
Lộ Lộ uống thuốc tiêu hóa, nghĩ đến Lăng Gia mà hận cắn răng.
Lăng Gia ngồi trên ghế nhìn thấy bộ dáng chật vật của Lộ Lộ mà bật cười.