Chương 22
Lòng hiếu kỳ là một trong những bản tính bẩm sinh của con người.
Lộ Lộ đi rồi, Lăng Gia đang nhắm mắt nghỉ trưa thì đột nhiên nhớ đến câu hỏi của Lộ Lộ: “Chuyện trên giường của hai người phụ nữ cô cũng tò mò đúng không?”
Thế là sau đó quả nhiên Lăng Gia bắt đầu tò mò thật. Nhưng cái loại tò mò này cũng không thể tìm người khác để thử, vậy thì làm sao thỏa mãn được lòng hiếu kỳ đây?
May mắn Lăng Gia đang sống trong thời đại có công nghệ cao, có máy tính có mạng thì gần nhưng không có thắc mắc gì là không giải đáp được.
Đang là giữa trưa nhưng Lăng Gia cũng chẳng buồn nghỉ ngơi nữa. Mở mạng ra, vào google tìm đáp án. Tìm tới tìm lui cuối cùng cũng thấy được một bài viết hấp dẫn được Lăng Gia, sau bài viết phân tích tâm lý là một ít chỉ dẫn ẩn dụ về việc “vận động” giữa hai người phụ nữ. Từng hình ảnh một được tái dựng lại trong đầu Lăng Gia, chỉ là Lăng Gia cũng không phát hiện ra rằng trong đầu của mình, hai người đang triền miên kia lại được gắn vào khuôn mặt của mình và Lộ Lộ.
Lăng Gia đọc không chớp mắt từ đầu tới cuối, trong lúc này cơ thể bất tri bất giác mà có phản ứng.
Vào buổi chiều, Lăng Gia làm việc có chút lơ đễnh, tư tưởng không tập trung.
Rốt cuộc đến lúc gần tan việc, bị những câu chữ kia kích thích mà lần đầu tiên Lăng Gia phóng ra khỏi phòng làm việc như sấm rền gió cuốn. Cơ thể có phản ứng, Lăng Gia phải mau chóng tìm người dập lửa.
Lăng Gia gọi điện cho Hướng Vân Thiên bảo anh ta về nhà có việc gấp. Hướng Vân Thiên tưởng là đã có việc gì xảy ra với Lăng Gia, bất chấp công việc còn đang dang dở mà chạy vội về nhà.
Hướng Vân Thiên đối xử với Lăng Gia rất tốt, lúc anh ta về đến nhà thì Lăng Gia vẫn còn trên đường tới. Trong lúc chờ Lăng Gia đến, anh ta đã vào phòng bếp nấu cơm.
Trước kia khi đến nhà Hướng Vân Thiên, Lăng Gia luôn nhấn chuông cửa trước. Lần này không giống như thường lệ, cô lấy ra chìa khóa cửa, tự mở cửa rồi vọt vào. Tìm được Hướng Vân Thiên trong phòng bếp, một bước chạy nhào đến ôm rồi hôn.
Hướng Vân Thiên bị Lăng Gia làm cho đầu óc hỗn độn, Lăng Gia bị gì thế này? Bất quá cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chẳng bao giờ được Lăng Gia chủ động như vậy, mừng còn không kịp thì lấy đâu ra tâm tư để ý những thứ khác?
Hai người đã không có thân mật hơn cả tháng trời, bây giờ Hướng Vân Thiên tựa như một bó củi khô, chỉ cần chút hơi nóng của Lăng Gia là có thể cháy lên rừng rực. Ôm lấy Lăng Gia, nhiệt tình đáp trả, trong bụng nghĩ thầm ngày nào mà Lăng Gia cũng thế này thì cuộc sống thật tươi đẹp biết bao nhiêu!
Một khắc kia khi mà hôn Hướng Vân Thiên thì Lăng Gia bắt đầu hối hận, Lăng Gia không khỏi đem Hướng Vân Thiên so sánh với Lộ Lộ. Nếu nói nụ hồn của
Lộ Lộ làm cho cô bị mê hoặc thì Hướng Vân Thiên lại làm cho cô phản cảm. Lăng Gia không cam lòng, tiếp tục hôn, nhất định phải hôn cho ra cái cảm giác như lúc hôn Lộ Lộ. Nhưng càng lúc lại càng phát hiện ra điều này là không thể.
Lưỡi của Hướng Vân Thiên không khác gì máy trộn bê tông, cứ trộn tứ trộn lui trong miệng Lăng Gia. Có cảm giác không khác bò là bao bởi vì hơi thở hổn hển mạnh mẽ, thêm vào đó là từng hơi đã gấp lại còn ngắn. Có thể đem so sánh với máy bay chiến đấu FA22 của Mỹ lúc cất cánh, làm như không đem đối phương thổi bay ra nơi khác thì không biểu hiện được hết ưu điểm nổi trội của mình.
Điều này làm cho thân thể Lăng Gia như bị dội một gáo nước, cứ lạnh dần.
Khi hôn Lộ Lộ, lưỡi của Lộ Lộ linh hoạt, mặc dùng cũng mãnh liệt nhưng mang theo tán tỉnh dịu dàng. Lúc hôn đến cao trào, tuy Lộ Lộ cũng trở gấp nhưng không làm cho Lăng Gia ghét bỏ ngược lại còn mê luyến bởi vì hơi thở của Lộ Lộ chậm rãi mà ôn hòa giống như dòng suối chảy róc rách. Còn mang theo mùi hương đặc trưng của phụ nữ mà đàn ông không thể có được.
Rốt cuộ Lăng Gia không chịu nổi nữa, Lăng Gia muốn chạy trốn khỏi cái tình cảnh này. Cô dùng sức đẩy Hướng Vân Thiên ra, khuôn mặt tràn đầy áy náy: “Xấu hổ quá. Vân Thiên, em đột nhiên nhớ ra công ty còn việc giấy tờ cần phải hoàn thành gấp. Em phải đi rồi.”
Hướng Vân Thiên đang hừng hực như lửa thì làm sao để ý đến lời Lăng Gia nói. Anh ta lấy thân mình chặn Lăng Gia lại, vừa hôn vừa nói: “Có chuyện gì gấp hơn chuyện này sao? Những việc kia để mai rồi làm sau.”
“Không được. Phải xử lý trong hôm nay, em đi trước!”
Lăng Gia lại dùng sức đẩy anh ta ra, cầm lấy túi xách chạy ra ngoài. Một bên chạy một bên thầm mắng Lộ Lộ là đồ yêu tinh hại người, cô hại chết tôi rồi!
Hướng Vân Thiên nhìn bóng lưng của Lăng Gia mà vô cùng bất mãn. Chuyện gì thế này? Gọi tôi về nhà, tôi liền bỏ hết công việc mà trở về. Về đến nhà ôm hôn hai cái lại chạy đi, tôi phải làm sao bây giờ?
Hướng Vân Thiên cúi xuống dưới nhìn “lều trại” của mình đã dựng sẵn sàng mà tức đến vò đầu bứt tai. Mẹ kiếp! Gì chứ! Mai ông đây đi mua một con búp bê để giải tỏa!