Chương 23
Ngã tư đường, đèn đỏ bật sáng.
Lăng Gia ngồi trong xe mà ảo não, cô rất rõ ràng rằng cảm giác của mình đối với Hướng Vân Thiên đã thay đổi. Trước đây mặc dù không phải yêu đương gì nhưng cũng không có gì là phản cảm. Những chuyện gần gũi như ôm hôn mặc dù không có cảm giác nhưng vẫn luôn chịu đựng được, hiện tại lại không giống trước. Cô đối với những động chạm thân mật của Hướng Vân Thiên đã không chịu nổi nữa, hôn cũng trở nên phản cảm chứ đừng nói đến những chuyện xa hơn.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên.
Nghe tiếng còi ô tô phía sau vang lên, Lăng Gia mới lấy lại tinh thần. Tiếp tục lái xe chạy trên đường.
Đang chạy trên đường bỗng nhìn thấy phía xa xa kia có một bóng dáng quen thuộc. Hình như là Lộ Lộ, nhưng cũng không chắc chắn, dứt khoát lái xe lại gần để nhìn cho rõ.
Lái xe đến bên cạnh, Lăng Gia mới chắc chắn đó đúng là Lộ Lộ.
Nhìn thấy Lộ Lộ, máu nóng của Lăng Gia lại chảy ngược lên đầu. Nếu không phải do Lộ Lộ suốt ngày áp đặt con gấu vào Hướng Vân Thiên thì làm sao Lăng Gia đem mặt Hướng Vân Thiên đổi thành con gấu được? Nếu Lộ Lộ không hôn cô thì làm sao cô lại phản cảm với hành động thân mật của Hướng Vân Thiên được?
Lúc này Lăng Gia cần người để chặt chém cho hả giận. Và thật bất hạnh thay, Lộ Lộ lại xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Gia.
Lộ Lộ mới từ một siêu thị nhỏ đi ra, đang cầm mì ăn liền và trứng mà lê từng bước chân lười biếng về nhà. Đường dài đằng đẵng, trời ngày một tối, cô lại không tự chủ được mà nhớ về Tang Du. Muốn biết rằng Tang Du hiện tại ra sao, rồi lại tự cười khổ, Tang Du hiện tại đã có nhân tình mới, nên quên đi mới là điều tốt.
Lộ Lộ ngửa mặt lên trời mà thở dài, quay đầu lại, dư quang lơ đãng liếc đến chiếc xe đẹp đã màu bạc đang chạy chầm chầm. Nhìn kỹ mới thấy người lái là phụ nữ, Lộ Lộ bắt đầu đa sầu đa cảm, thật đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra. Kẻ có tiền thì lái Mercedes-benz dạo phố, người không có tiền thì lết bộ mua mì gói rẻ tiền và trứng về ăn. Lãnh đạo suốt ngày hùng hồn nói rằng nhân dân ấm no hạnh phúc, nhưng hình như tôi không ở trong phạm trù “nhân dân” mà các ông nói đến. Cái xã hội này thật làm cho dân thường chạm đến đáy của tuyệt vọng.
Lăng Gia nhìn thấy Lộ Lộ, ấn còi hai cái. Lộ Lộ nhường đường theo trực giác, trong lòng còn mắng bà nội đây đi trên vỉa hè mà còn ấn còi cái gì? Còi một tiếng được rồi, có cần phải eng éc lên như lợn bị chọc tiết vậy không? Có xe đắt tiền thì ngon à! Người giàu chân chính có phẩm chất tốt người ta đã dùng xe đẹp để bảo vệ môi trường rồi, ai giống như cô lái xe chạy đi khoe khoang khắp nơi! Hợm hĩnh! Hợm hĩnh không chịu được!
Lăng Gia thấy Lộ Lộ đã hiểu lầm tiếng còi của mình, chỉ còn cách lái xe đến bên cạnh Lộ Lộ. Hạ cửa kính xuống gọi: “Lộ Lộ! Dừng lại!”
Lộ Lộ lúc này mới dừng lại, phát hiện ra Lăng Gia. Trong dạ dày lại nôn nao một trận, nghi vấn không phải kẻ kia đuổi đến tận đây để bắt mình ăn cơm thừa và cà rốt đấy chứ? Nhìn nhìn chiếc xe đang chạy chầm chậm của Lăng Gia, tư tưởng thù giàu lại nổi lên, trong lòng nghĩ cô làm vậy để những kẻ nghèo như chúng tôi ghen tỵ nổ mắt có phải không? Chờ đến lúc tôi giàu, tôi sẽ mua hai chiếc xe giống như cô, tôi lái một chiếc đập một chiếc!
Lăng Gia mở cửa xe, nói: “Lên đi!”
Lộ Lộ hỏi: “Tại sao?”
“Bảo cô lên thì cô lên đi, hỏi nhiều như vậy làm gì!”
“Cô không nói thì tôi không lên!”
Lăng Gia nhe răng: “Cô hại chết tôi rồi! Lên đi!”
“Tôi hại gì cô? Không lên là không lên!”
Lộ Lộ nói xong quay đầu đi thẳng, Lăng Gia tức đến nói không nên lời. Cô ta làm cho quan hệ giữa mình và Hướng Viên Thiên càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn, còn có thể hùng hồn mà hỏi “Tôi hại gì cô?”. Lăng Gia rất muốn xông ra cho Lộ Lộ một trận nhưng đoạn đường này không thể đỗ xe, cuối cùng chỉ có thể chầm chậm theo sau Lộ Lộ.
Có một chiếc xe đắt tiền cứ tò tò đi theo mình như đầy tớ, cảm giác này không tệ chút nào. Lộ Lộ rất là hả hê, cô thừa nhận mình là người có lòng hư vinh, nhưng là con người ai lại chẳng có lòng hư vinh. Đối với thứ gọi là lòng hư vinh của con người cô nghĩ rất thoáng. Còn thầm ước cho đoạn đường này dài thêm chút nữa, để cho cô có thêm chút ít thời gian tận hưởng cảm giác “dắt” xe sang đi dạo thế này.
Đi một lúc, Lộ Lộ dừng lại ở cổng một khu chung cư. Thấy Lăng Gia cứ lẽo đẽo theo sau như vịt con theo mẹ nên đoán chừng là Lăng Gia thật sự có chuyện muốn nói, nhưng nghĩ mãi cũng không biết Lăng Gia có chuyện gì để tìm mình, cuối cùng dừng chân chờ Lăng Gia nói chuyện.
Lăng Gia đoán đây là đã tới nhà Lộ Lộ, đầu tiên đỗ xe đàng hoàng rồi đi đến bên cạnh Lộ Lộ, hỏi: “Cô ở nơi này?”
“Không được à?”
Lăng Gia quan sát nơi này một chút, thấy cảnh vật xung quanh rất tốt, cũng cách nơi mà Lăng Gia sống không xa. Thật không ngờ cô và Lộ Lộ lại ở gần nhau như thế.
Lộ Lộ thấy Lăng Gia đã quên mất chuyện chính, chỉ lo nhìn nhìn ngắm ngắm. Lên tiếng: “Cô tìm tôi có việc?”
Lăng Gia vừa nhớ lại máu đã bốc thẳng lên đầu, nơi này ít người qua lại thích hợp để ra tay. Vì không để cho hình tượng của mình bị sứt mẻ, Lăng Gia muốn tìm một nơi thật sự riêng tư để xử đẹp Lộ Lộ, đem hết tính cách xấu xa của mình mà bộc phát ra ngoài. Lăng Gia dữ tợn mà nói: “Đúng là có chuyện, đưa tôi lên nhà cô đi!”
Cũng đã theo tới cửa, Lộ Lộ không tiện từ chối. Chỉ có thể dẫn theo Lăng Gia lên nhà mình.
Trời đã tối hẳn, phóng tầm mắt ra bên ngoài chỉ thấy đèn đường sáng rực chiếu rọi xuống khắp cảnh vật nơi đây.
Mây tím lóe lên vài chớp sáng, xe cộ bên ngoài ồn ào nhộn nhịp. Một mảng khung cảnh hài hòa vui vẻ.
Đáng tiếc rằng cái nóng oi bức của tháng năm tháng sau, khiến cho con người ta ngột ngạt bức bối đến vô cùng khó chịu.