Chương 25
Đêm nay, Lăng Gia mất ngủ, Lộ Lộ cũng trằn trọc.
Lăng Gia nhớ đến nụ hôn với Lộ Lộ, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi và ngọt ngào.
Lộ Lộ nhớ đến nụ hôn với Lăng Gia, trong lòng hiện lên cảm giác trống rỗng và ấm áp.
Lăng Gia vươn tay cầm điện thoại, tìm được số của Lộ Lộ, lòng run rẩy.
Lộ Lộ cầm di động lên, ấn vào một dãy số, ngẩn người.
Lăng Gia cầm điện thoại lên rồi lại buông xuống, lại cầm lên, rồi lại buông xuống, cứ thế mãi… đắn đo một lúc lâu. Rốt cuộc gửi đi một tin nhắn: “Vì sao nói phụ nữ là thuốc phiện?”
Lộ Lộ nhìn màn hình di động, suy nghĩ một lát, rất nhanh liền trả lời: “Không phải cô đang ở giai đoạn đầu của cơn nghiện sao?”
“Không phải cô cho rằng tôi đang thích cô chứ?”
“Nào dám. Cô giỏi giang như vậy, giống như chúa sơm lâm, làm sao thích kẻ như tôi được?”
“Đồ đểu, cô xiên xỏ tôi!”
“Không phục? Giỏi thì đến đây mà cắn!”
“Cắn cô bẩn miệng tôi!”
“Ai vừa nãy không sợ bẩn mà hôn tôi nhỉ? Chẳng lẽ tôi nằm mơ?”
“Đồ đểu! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho cô biết mặt!”
“Tùy thời xin đợi!”
…
Hai người qua lại một loạt tin nhắn, mãi đến khi mặt trời ló ra ở phía đông mới mơ màng mà ngủ. Lăng Gia cầm điện thoại trong tay, một khắc trước khi ngủ còn suy tính làm cách nào để tính sổ với Lộ Lộ. Lộ Lộ ôm lấy di động, trước khi ngủ còn sợ hãi khi nghĩ rằng bà la sát kia lại muốn làm trò gì với mình nữa đây?
Mùa hè nóng bức, thường thường kèm theo những ngày mưa dầm. Trời mưa, nước trút xuống như lũ, một giờ sau mưa xối xả như trút lại hóa thành mưa phùn lâm râm. Giọt mưa nhè nhẹ rơi vào lòng người, làm cho bất cứ ai cũng muốn lao vào cơn mưa mà đắm chìm thỏa thích như những ngày còn bé để xóa bỏ hết mọi ưu phiền.
Đám người Lộ Lộ rời khỏi Thụy Phong sau khi kết thúc một ngày làm việc, ba người đi trong màn mưa nhưng không mở dù để có thể cảm nhận được cảm giác thanh thản dễ chịu khi từng hạt mưa nhỏ chạm vào khuôn mặt. Chậm rãi đi dạo trong cơn mưa ngày hè, đi qua một cửa hàng nhạc cụ, Tần Hạo muốn ghé vào xem một lát, Lộ Lộ và Mai Hinh cũng không lên tiếng phải đối.
Mặt tiền cửa hiệu đặt tại nơi khá sầm uất, trang trí bày biện cũng rất nghệ thuật. Bên trong trưng bày rất nhiều loại nhạc cụ như guitar, violon, bass, sáo, trumpet, đàn tranh, piano, tỳ bà… Hàng hóa đa dạng muôn kiểu, giá nào cũng có khiến cho người khác nhìn vào mà hoa cả mắt.
Ba người vừa nói cười vừa ngó nghiêng xung quanh, ông chủ nhìn thấy ba người thanh niên mang theo hơi thở nghệ thuật bèn nhanh nhạy nắm bắt ngay cơ hội làm ăn. Cực lực đem những món hàng của mình đến giới thiệu, Tần Hạo nhất thời cũng mê mẩn một cây sáo, giơ tay xin tiền Mai Hinh, cười giỡn: “Anh muốn mua sáo về để học thổi, sau này đi tiếu ngạo giang hồ.”
Trong hai người, Mai Hinh là người quản lý tiền bạc. Tần Hạo đã thề phải làm một người đàn ông tốt, mà đàn ông tốt có nghĩa là phải đội vợ lên đầu cho nên từ lúc tốt nghiệp ra đời làm việc đến bây giờ, kiếm được bao nhiêu tiền cũng sẽ giao nộp cho Mai Hinh không thiếu một đồng.
Mai Hinh móc tiền ra đưa cho Tần Hạo, trợn mắt nhỏ giọng châm biếm: “Năm thứ ba đại học anh cũng mua bột cây đàn bass, ôm lời thề son sắt rằng sau này nhất định sẽ làm một ca sĩ rock & roll. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, cây đàn bass cũng đã đứt hết dây rồi mà anh ngay cả bản nhạc cũng chưa biết nốt. Em thật sự rất rất rất bội phục tinh thần hiếu học của anh.”
Tần Hạo cười hì hì: “Lần này nhất định phải học, để ngày nào cũng thổi cho em nghe nhé.”
Tần Hạo nịnh nọt rất khéo, Mai Hinh rất là mát lòng mát dạ. Hào phóng bừng bừng giúp Tần Hạo chọn mua một cây sáo.
Lộ Lộ đi đến nơi trưng bày guitar, nhìn thấy một cây đàn Yamaha liền rất thích. Cây guitar đó trông đã có chút cũ rồi, thử gảy dây đàn vài cái, âm sắc xem như vẫn còn chuẩn. Nhân viên cửa hàng thấy thế, vội chạy qua giới thiệu nhiệt tình: “Cây đàn này do một người bạn đến đây bán lại cho chúng tôi. Là đồ cũ nhưng là hàng chế tác thủ công, chất lượng không bàn cãi. Giá gốc là bốn ngàn, nếu chị thích, chúng tôi có thể bán cho chị rẻ hơn một chút.”
Lộ Lộ hỏi: “Thấp nhất là bao nhiêu?”
“Một ngàn tám.”
“Tôi nói này, cái đàn này cũng là hàng cũ rồi. Hơn nữa anh nhìn xem sơn cũng đã tróc đi ít nhiều, bớt thêm đi.”
“Một ngàn sáu, không thể thấp hơn.”
“Một ngàn sáu? Không phải chứ” Lộ Lộ trợn mắt nói dối: “Tôi thường hay mua guitar, hiểu biết của tôi so với anh không hè kém bao nhiêu đâu. Anh đừng nâng giá lên quá, không thì tôi sẽ đi ngay đấy.”
Nhân viên cửa hàng bắt đầu khó xử, anh ta cũng không phải chủ để quyết định có bớt thấp hơn được nữa hay không. Chỉ có thể gọi ông chủ đến. Ông chủ tới khen lấy khen để cây đàn một hồi, sau đó nói: “Một ngàn rưỡi, thật sự không thể thấp hơn được nữa đâu.”
“Đừng nói như vậy” Lộ Lộ cười nói: “Chúng tôi học âm nhạc, thường hay mua nhạc cụ. Ông bớt chút nữa đi, rồi chúng tôi sẽ giới thiệu bạn bè của chúng tôi đến đây mua cho ông. Chúng tôi sẽ quảng cáo miễn phí cho ông còn gì, ông xem giá cả bớt thêm chút nữa được không?”
Tần Hạo Mai Hinh cũng sấn tới nói giúp: “Đúng vậy. Ông chủ, chúng tôi mới đến lần đầu tiên liền mua cho ông cây sáo, bạn học của tôi cũng mua guitar cho ông. Ông bớt chút đi rồi chúng tôi sẽ giới thiệu bạn học đến mua nhạc cụ chỗ này. Ông bớt chút thôi nhưng sau này sẽ bán được nhiều nhạc cụ hơn, không thiệt đâu mà lo.”
Ông chủ nhìn ba người bọn họ quả thật rất giống người học âm nhạc, không nghi ngờ chút nào. Vả lại cũng bán được cây guitar cũ này, bình thường không ai cảm thấy hứng thú với cây đàn này cả. Huống gì bọn người Lộ Lộ ăn nói cũng thuận tai, bớt thêm chút tiền sau này có thêm khách đến mua. Không thua thiệt gì cả.
Cò kè mặc cả một hồi, Lộ Lộ rút một ngàn hai ra trả tiền mua cây đàn guitar. Trước khi đi ông chủ đưa danh thiếp cho ba người, nhiệt tình căn dặn: “Đừng quên giới thiệu bạn bè đến đây nha.”
Ba người cùng đồng thanh đáp: “Nhất định, nhất định.”
Bước chân ra khỏi cửa hàng, mưa đã ngưng hẳn, ba người đi đến quảng trường. Bởi vì mưa vừa tạnh nên quảng trường cũng không đông đúc như thường lệ. Tìm nơi sạch sẽ để ngồi xuống, một bên cười đùa một bên loay hoay với nhạc cụ vừa mua được. Tần Hạo cầm sáo lên kề bên môi thổi như thật, đáng tiếc động tác có đẹp mắt đi chăng nữa nhưng âm thanh thổi ra ngoài vẫn chẳng ra gì. Mai Hinh nhịn được ba phút, ba phút sau bất đắc dĩ bịt tai, nói: “Quạ kêu còn dễ nghe hơn anh thổi, em cầu xin anh dừng lại được không?”
Tần Hạo thấy thế, đành phải đem cất cây sáo đi. Thầm hạ quyết tâm rằng rảnh rỗi phải tìm lớp học thổi sáo, nhất định phải cố gắng thổi thật hay để có cái mà khoe khoang.
Lộ Lộ yêu thích không rời tay với cây guitar mới mua được, trước đây cô từng cùng Tang Du đăng ký một khóa học guitar. Đáng tiếc Tang Du chỉ học ít lâu đã bỏ cuộc vì không chịu nổi đau đớn ở các ngón tay trong những ngày đầu luyện tập. Trái lại, Lộ Lộ lại rất kiên trì, mặc dù không thể chơi như những nghệ sĩ chuyên nghiệp nhưng thật sự vẫn xem là tốt.
Chỉnh âm xong rồi, Lộ Lộ hắng giọng một cái, ôm lấy guitar vừa đàn vừa hát. Tần Hạo và Mai Hinh ngồi bên cạnh lẳng lặng mà nghe, sau rồi hứng chí lên cũng theo Lộ Lộ mà hát. Khúc nhạc Lộ Lộ đánh lên nge rất vui tai, ba người cũng vui vẻ mà hát, không để ý đến sắc trời đang ngày càng tối hơn.
Lúc này Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên trùng hợp cũng đi ngang qua quảng tường, theo âm thanh nhìn lại, thấy được xa xa kia là đám người Lộ Lộ.
Hoàng Úy Nhiên nhìn thấy ba người mặc ăn mặc toàn là quần áo rẻ tiền, bĩu môi nói: “Đám người trẻ tuổi này toàn sống theo cảm tính, ăn không lo nổi lại còn ngồi đó đàn với hát.”
Lăng Gia cười nói: “Úy Nhiên. Cuộc sống có thiếu thốn thì cũng phải vui vẻ mà sống chứ, đâu liên quan gì”
“Còn không liên quan? Thời đại bây giờ có tiền mới sống vui vẻ được chứ.”
Lăng Gia không muốn vì vấn đề này mà tranh cãi với Hoàng Úy Nhiên, nên đơn giản là im lặng.
Điện thoại của Hoàng Úy Nhiên vang lên, tiếp xong điện thoại, nói với Lăng Gia: “Lăng Gia, ba của mình gọi mình về nhà ăn tối. Mình đi trước đây.”
“Ừ. Cậu về đi.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hoàng Úy Nhiên đi rồi, Lăng Gia đến bên cạnh ba người. Tần Hạo Mai Hinh nhìn thấy Lăng Gia, đứng dậy chào hỏi nhiệt tình. Nhìn thấy Lăng Gia, Lộ Lộ đầu tiên là vui mừng, cô không phủ nhận rằng mình muốn gặp Lăng Gia, nhưng tâm tình vui vẻ kia lại bị thay thế bằng cảm giác u buồn không hiểu từ đâu mà đến. Lộ Lộ thản nhiên gật đầu chào hỏi, rồi lại ôm lấy đàn mà gảy.
Lăng Gia thấy thái độ của Lộ Lộ như thế thì bất mãn, nhưng cũng không tiện bộc lộ sự bất mãn của mình ra ngoài. Chỉ có thể rộng lượng như Phật Bà Quan Âm mà bỏ qua, hỏi Lộ Lộ: “Cô chơi được guitar à?”
“Ừ.”
“Chơi một bài nào đó đi.”
“Được.”
Lộ Lộ ôm đàn trong lòng, bắt đầu đánh. Bài hát này tên “Khinh Vũ Phi Dương”[Nhẹ nhàng bay đi].
Mười đầu ngón tay thon dài bắt đầu chuyển động trên dây đàn, phát ra âm thanh thanh thúy như suối róc rách chảy.
Tiếng đàn vang lên, Lộ Lộ đắm chìm vào từng giai điệu. Cảm giác bi thương bỗng xâm chiếm cả trái tim cô, đầu môi bật lên tiếng hát xa xôi.
“Tôi từng yêu một người con gái. Cô ấy dịu dàng tựa vào vai tôi. Đêm ấy ánh trăng chiếu rọi khắp căn phòng, lòng tôi vì cô ấy mà khẽ khàng rung động. Nhẹ nhàng bay đi! Nhẹ nhàng bay đi! Tuổi trẻ bay cao theo tiếng hát. Tôi không cầm lòng được mà đem lời yêu giãy bày với cô ấy…”
“Cứ tưởng rằng em sẽ mãi bên tôi. Cứ tưởng rằng tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi chẳng dứt. Vào một đêm trăng khuất, em lặng lẽ ra đi đến nơi tôi không hề hay biết. Nhẹ nhàng bay đi! Nhẹ nhàng bay đi! Đau đớn rồi cũng sẽ theo tiếng hát mà bay mất, tôi không cầm lòng được mà đem lời nhớ nhung giãy bày với cô ấy.”
“Tôi yêu em từ khi còn là một đứa trẻ đang lặng lẽ trưởng thành, cho đến khi trên khuôn mặt hằn rõ sự đau thương của cuộc sống. Mỗi khi ánh trăng chiếu khắp bầu trời đêm, lòng tôi lại ngẩn ngơ mà nhè nhẹ đau. Nhẹ nhàng bay đi! Nhẹ nhàng bay đi! Cuộc sống bay lên theo tiếng hát. Em mãi mãi sẽ còn trong trái tim yếu đuối của tôi.”
Khi Lộ Lộ hát, trong âm thanh mang theo sự trầm lắng đau thương. Lăng Gia nghe, biết được khi hát bài này, Lộ Lộ đang nhớ đến Tang Du.
Đúng là Lộ Lộ đang nhớ Tang Du, cô cố ý chọn bài này mà hát lên là vì muốn nhắc nhở bản thân mình rằng cuộc đời này chỉ cần yêu một người là đủ, dừng lại đi, đừng đắm chìm vào mê hoặc nữa.
Ai biết hát được một nửa lại nhớ đến Tang Du, lòng lại quặn thắt mà nhớ Tang Du rất nhiều. Lộ Lộ không muốn như vậy, ít ra là không muốn để Lăng Gia thấy được điều này, nhưng nỗi nhớ cứ như từng đợt sóng cao lớn đánh úp vào lòng cô. Từng kỉ niệm, từng kỉ niệm một lúc còn đang ở bên cạnh Tang Du cứ thế mà hiện lên rõ ràng. Lộ Lộ đã không thể nào khống chế bản thân được nữa.
Lăng Gia ngưng mắt nhìn những sợi tóc đang rủ xuống khuôn mặt của Lộ Lộ, cô biết rằng Lộ Lộ đang đau đớn vô cùng. Sâu trong lòng Lăng Gia bỗng hiện lên một cảm giác, cảm giác đó gọi là chua xót.