Chương 26
Những ngày sau đó, Lộ Lộ lại tiếp tục ăn cơm thừa của Lăng Gia, mà Lăng Gia cũng tiếp tục chịu đựng cái miệng ồn ào của Lộ Lộ.
Đêm về trằn trọc khó ngủ sẽ gửi tin nhắn cho người kia, để có chuyện mà làm.
Lặng lẽ như thế, không biết từ lúc nào cả hai đã xích lại gần nhau hơn. Nhưng mỗi lần hai đôi môi sắp chạm vào nhau, lại luôn luôn lập tức ngừng lại. Sau đó giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, một người tiếp tục kể chuyện xưa, người kia tiếp tục bới lông tìm vết.
Lộ Lộ một mặt khẩu chiến với Lăng Gia, một mặt khác lại luôn tránh né những hành động mập mờ giữa hai người. Còn Lăng Gia lại nghĩ rằng chờ đến khi Lộ Lộ rời khỏi nơi này thì cô có thể khôi phục cuộc sống bình thường, trước kia sống sao thì sau này sẽ sống như vậy.
Lộ Lộ nghĩ rằng hai người phụ nữ ở gần nhau lâu ngày sẽ dễ sinh ra những hành động mập mờ, chỉ cần đừng nghĩ đến thì mọi việc sẽ bình thường mà trôi qua. Tội gì phải làm cho bản thân mình khó xử.
Hai người vẫn cứ ở chung như cũ nhưng trong lòng mỗi người là những cảm xúc thay đổi như thời tiết ngày hè. Khi thì sáng trong, khi lại âm u, thay đổi chập chờ như sóng biển trong cơn bão nhưng biển hiện trên mặt lại tĩnh lặng như dòng nước. Cả hai người đều đang tự suy đoán xem đối phương đang suy nghĩ cái gì, ai cũng không biết người kia đang đánh giá mình như thế nào, ai cũng không biết mình đang đứng ở đâu trong trái tim của người còn lại.
Sự suy đoán và hoài nghi làm cho hai người ngày càng tiếp cận nhau nhiều hơn, tần suất tranh cãi cũng theo đó mà tăng lên. Ngẫu nhiên một lúc nào đó, Lộ Lộ và Lăng Gia cũng sẽ tán ngẫu với nhau một cách bình thường về cuộc sống. Từ lời Lăng Gia kể, Lộ Lộ hiểu được một chút về mặt tối của giới tòa soạn, cũng hiểu được sự khó khăn nhọc nhằn của Lăng Gia khi ngồi trên cái ghế tổng biên tập này; Từ lời Lộ Lộ kể, Lăng Gia biết được vất vả gian nan trong những ngày đầu gây dựng sự nghiệp của Lộ Lộ, những chuyện buồn vui của ba người trẻ tuổi chập chững bước vào đời. Lăng Gia hiểu được đám người Lộ Lộ đi được đến như bây giờ quả thật không hề dễ.
Cô đơn là bệnh chung của con người bây giờ. Nhà càng cao tầng, khoa học kĩ thuật càng phát triển thì sự giao tiếp giữa con người lại ngày càng ít đi.
Giống như nhân viên văn phòng ngồi làm việc với máy tính ở phía bên trong tấm kính và công nhân vệ sinh đang đứng lau chùi bên ngoài tấm kính của toà nhà cao tầng này, thoạt nhìn thì rất gần nhưng luôn bị cách biệt bởi một tấm kính.
Cả Lăng Gia và Lộ Lộ đều là những người có phòng tuyến cảnh giác chắc chắn, luôn để ý và đề phòng người khác. Một người làm vậy là bởi vì không để cho kẻ khác có cơ hội hãm hại mình, còn người kia là không muốn để cho người khác xâm phạm đến những bí mật riêng tư của bản thân. Tâm tư luôn đề phòng người khác, cho nên dù là bạn bè cùng nhau trải qua những năm tháng sinh viên tươi đẹp hay đồng nghiệp làm ăn hợp tác cùng nhau, thì trong lòng hai người vẫn luôn tự xây dựng một bức tường cao kiên cố không để cho ai khác lọt vào được.
Cô đơn chứ, sao lại không?
Người càng đứng cao thì bạn bè thật sự lại càng ít ỏi, giống như Lăng Gia.
Người càng sâu sắc thì tri kỉ lại càng hiếm, giống như Lộ Lộ.
Khi con người ta cô đơn, họ sẽ mang trong mình một vẻ đẹp lắng đọng. Nó tựa như một toà tháp cao vút chọc trời, vừa cô độc vừa cao quý.
Càng cô đơn, cái đầu sẽ càng sáng suốt. Hễ là những người có trí tuệ, họ đều biết cách sử dụng sự cô đơn để tôi luyện bản thân và hưởng thụ cái thanh tịnh mà cô đơn mang lại.
Khi trong lòng bị cảm giác cô đơn bao trùm lấy, Lăng Gia sẽ ngồi lại để nghĩ về những chuyện đã qua của bản thân mình hoặc cầm bút viết xuống những dòng nhật ký. Nhật ký của Lăng Gia là những dòng hồi ức viết lại những buồn vui cay đắng trong cuộc sống hàng ngày mà cô không biết và cũng không muốn giãy bày cùng ai; Còn Lộ Lộ khi cô đơn sẽ cầm lấy bút vẽ, vẽ xuống những bức tranh trừu tượng để tìm chút an ủi nho nhỏ cho bản thân, những sáng kiến mới mẻ cũng đều từ những giây phút vẽ tranh giải tỏa này mà nghĩ ra.
Mặc dù sẽ có lúc cô đơn nhưng cả hai người không ai để cho bản thân mình đắm chìm trong đó quá lâu. Không để cảm xúc khống chế bản thân, đó là cách sống những con người cô đơn nhưng thông minh.
Mà giữa hai người phụ nữ cô độc, sẽ rất dễ dàng mà hiểu nhau lẫn cảm thông.
Càng tiếp xúc nhiều thì các cuộc khẩu chiến ngày càng thường xuyên hơn đến độ như cơm bữa. Những ngày đầu quen biết từ không thèm quan tâm đến bây giờ dường như đã trở thành thân thuộc.
Nhưng cái quan hệ thân thuộc này không được thể hiện ra bên ngoài mà là ẩn sâu trong suy nghĩ của hai người.
Tháng tư bắt đầu vào hè, tháng sáu bắt đầu bớt nóng.
Chớp mắt đã gần hai tháng qua đi.
Giữa hè, ve kêu râm ran.
Nắng hè chói chang nóng rực chiếu xuống những chiếc lá đang biếng nhác mệt mỏi rủ xuống, tất cả đều mệt mỏi vì nắng nóng.
…
Hôm nay Lăng Gia tan ca, ba người Lộ Lộ vì đẩy nhanh tốc độ cũng phải tăng ca. Hơn chín giờ tối, Lăng Gia cảm thấy đói bụng nên đi ra khỏi công ty tìm đồ ăn. Mới mở cửa thang máy liền gặp ba người Lộ Lộ cũng đi vào, cả ba cũng chưa ăn cơm nên đã đói bụng.
Ba người Lộ Lộ mỗi người cầm một chai nước trong tay, trời nóng bức, công việc vẽ tranh tiêu hao rất nhiều sức lực nên khát nước. Việc cần thiết nhất là chuẩn bị sẵn một chai nước mang theo bên người.
Bốn người đều quen biết, lúc này đứng cùng một thang máy, dù sao vẫn phải nói đôi ba câu gì đó.
Nhưng Lộ Lộ nhìn Lăng Gia, môi giật giật thốt không ra lời. Lộ Lộ sợ lời từ miệng mình thốt ra lại là cười nhạo Lăng Gia, sẽ phá hỏng mất không khí hòa hoãn hiện tại.
Mai Hinh nhìn Lộ Lộ và Lăng Gia, định mở miệng nói gì đó, cô biết hai người này là oan gia ngõ hẹp, nếu nói không khéo lại thành ra cãi nhau ầm ĩ. Nên cuối cùng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Thế là Tần Hạo ra tay, hỏi Lăng Gia: “Chị đi về à?”
Lăng Gia trả lời: “Hơi đói bụng, nên kiếm chút gì ăn rồi mới về.”
“Chúng tôi cũng đang đi ăn tối, chị cùng đi nhé.”
Lăng Gia nhìn khuôn mặt tràn đầy nhiệt tình của Tần Hạo, không tiện từ chối. Lườm kẻ đang uống nước là Lộ Lộ một cái, gật đầu đồng ý.
Mai Hinh nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tần Hạo mà đau cả dạ dày, ăn cơm thôi thì không sao nhưng đem hai kẻ oan gia là Lộ Lộ và Lăng Gia vào ăn một bữa cơm thì thật sự là có sao. Không may hai kẻ này xù lông nhím lên tấn công đối phương thì… Bữa cơm này có lẽ mệt não lắm đây.