Chương 27
Bốn người rời khỏi công ty, đi qua một con đường đến chợ đêm. Nơi này có đủ mọi thứ quầy hàng , dòng người nhốn nháo chen chúc đang dạo chơi, khắp nơi đây bao trùm một bầu không khí náo nhiệt. Đó là cảnh tượng của sự ấm no phát triển, đứng tại nơi này làm cho người ta có cảm giác đang trở về thời đại hoàng kim nhà Khai Nguyên.
Đến trước một quầy báo có bày hai cuốn tạp chí số mới nhất của Thụy Phong, Lộ Lộ cười một tiếng, nói với Lăng Gia: “Lúc còn đi học tôi cũng mua tạp chí của các cô, hình như lúc đó tổng biên tập là một người đàn ông thì phải.”
Lăng Gia dự cảm tiếng cười này chẳng có ý tốt đẹp gì, hỏi: “Thế sao bây giờ không mua nữa?”
Lộ Lộ cười ma mãnh: “Tôi trọng nam khinh nữ.”
Lăng Gia cười khẩy đáp trả: “Hiếm có được một người mang suy nghĩ cổ hủ như thế nhưng lại đồng tính.”
Lộ Lộ biết mình không áp đảo được Lăng Gia bằng miệng nên im lặng không nói nữa. Lăng Gia thấy dạy dỗ một chút là đủ rồi, lòng dạ rộng lượng cũng không tiếp tục truy cứu.
Mai Hinh thấy hai người lại bắt đầu giương nanh múa vuốt, sợ đến toát cả mồ hôi. Chỉ có Tần Hạo vẫn ngây thơ không chú ý, đang nhìn đông nhìn tây ngắm này ngắm nọ.
Xa xa, Lộ Lộ nhìn thấy một cụ bà khoảng bảy tám mươi tuổi đang đứng ở bên đường, tay cầm một cái sọt lượm lặt những thứ giấy vụn và lon chai. Lộ Lộ bất giác nhíu mày, đến gần, mới nhận ra bà cụ so với tưởng tượng của cô còn già hơn, nếp nhăn hằn sâu trên trán như những vết tích của dao khắc vào vỏ cây. Tóc bạc búi trên đầu như một đám mây trắng, thân thể gầy gò chỉ còn da bọc xương, đôi mắt đục ngầu hơi trũng, bên trái gương mặt đã lốm đốm rất nhiều đồi mồi nhưng quần áo vẫn là sạch sẽ.
Bà cụ cầm giấy vụn và vỏ chai nước bỏ vào cùng trong một cái sọt, trật tay, cái sọt ngã xuống đất, mọi thứ bên trong đều rơi vãi hết ra ngoài.
Lộ Lộ và Mai Hinh nhanh chân chạy lại giúp bà cụ nhặt những thứ rơi ra bỏ lại vào cái sọt, bà cụ luôn miệng nói cảm ơn. Đến lúc nhặt xong rồi, Lộ Lộ cầm chai nước uống hết, đưa vỏ chai cho bà cụ, cười nói: “Bà ơi, cho bà cái này.”
Thì ra người này cũng làm được chuyện tốt, Lăng Gia có chút cảm động.
“Cảm ơn cô gái, cháu thật tốt.” Bà lão nói xong quay đầu, tiếp tục nhặt nhạnh những thứ mà người ta vứt trên đường. Đôi mắt khi cười híp lại thành một đường nhỏ bị tầng tầng lớp lớp vết nhăn đè lên, làm cho ai trông thấy cũng chua xót.
Tần Hạo và Mai Hinh cũng nhanh chóng uống xong chai nước, đem đưa cho bà cụ, hỏi: “Bà ơi, sao bà lớn tuổi rồi mà vẫn làm việc ạ?”
Bà cụ một bên nhuần nhuyễn đem giấy vụn ép và những thứ khác phân loại ra, vừa trả lời: “Bà sống một mình, lượm lặt ít thứ linh tinh bán lấy tiền sống qua ngày thôi.”
Mai Hinh và Lộ Lộ ngồi xổm xuống, cùng giúp bà cụ phân loại giấy và đồ nhựa riêng ra. Mai Hinh hỏi: “Bà ơi, bà có con cháu không ạ?”
“Con dâu mất sớm, con trai hai năm sau đó cũng mắc bệnh ung thư mà qua đời. Ôi! Chúng nó còn trẻ mà, lại ra đi trước cả kẻ già này. Bà có đứa cháu gái nhưng gái lớn gả chồng như nước tạt ra ngoài, nó còn phải lo cho gia đình nó mà”. Bà cụ ngừng tay một lát, rồi hai giây sau lại tiếp tục công việc. Giọng nói của bà rất hiền hậu nhưng cũng rất xa xăm, giống như những điều nói ra không liên quan đến bà.
Lộ Lộ hỏi: “Bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Già rồi, già rồi. Chín mươi mốt rồi.”
“Trời ạ!” Lộ Lộ lắp bắp kinh hãi “Lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải ra đường kiếm sống, bà có trợ cấp chứ ạ?”
“Trợ cấp? Ha ha” Bà cụ lắc đầu cười ảm đạm, không nói gì nữa.
Đám người Lộ Lộ cũng im lặng, giúp bà lão phân loại đồ xong, chỉ lặng lẽ bước đi tiếp.
Lộ Lộ quay đầu lại, nhìn thân thể gầy yếu lẻ loi của bà cụ, liên tưởng đến hình ảnh ngày sau của cha mẹ mình. Mũi cay, lồng ngực đau xót, bỗng nhiên muốn òa khóc.
Người già không có chỗ dựa là một chuyện đau lòng nhất trên đời, Lộ Lộ không biết rằng sau này mình về già có phải chịu cảnh ngộ tương tự hay không. Cảm giác bi thương trỗi dậy khiến cho lòng thêm trĩu nặng.
Lộ Lộ đã bốn năm chưa trở về nhà, cô rất sợ cha mẹ mình cũng sẽ cô đơn tới già giống như bà cụ. Lộ Lộ rất muốn về nhà, muốn chui vào vòng tay của cha mẹ mà làm nũng hoặc là giúp họ đấm bóp bớt mệt mỏi, thân là con cái lại không báo hiếu được cha mẹ mình. Đây chẳng phải là điều tiếc nuối lớn nhất hay sao?
Nỗi nhớ nhà và nhớ cha mẹ làm trào dâng trong lòng, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Lăng Gia bước đến kề vai cùng Lộ Lộ, khoảng cách rất gần, bằng sự nhạy bén của mình Lăng Gia biết được đôi mắt của Lộ Lộ đang đỏ lên. Trong lòng Lăng Gia cũng buồn phiền, không biết vì cái gì mà tâm trạng lúc nãy của Lộ Lộ vẫn còn rất tốt, bây giờ lại đột nhiên lại như sắp khóc đến nơi.
Tâm trạng xoay như chong chóng, thật không chịu nổi người này. Có vẻ bất mãn thế thôi nhưng thật ra nhìn thấy Lộ Lộ như thế, Lăng Gia cũng đã mềm lòng.
Nắm lấy tay của Lộ Lộ, ân cần hỏi: ”Làm sao vậy?”
“Không có gì, chẳng qua thấy bà cụ rất đáng thương thôi.” Nói ra cũng lạ, trong khoảng khắc mà đôi tay bị Lăng Gia nắm lấy, tâm trạng của Lộ Lộ trong thoáng chốc thế nhưng đã yên bình trở lại. Lộ Lộ ngạc nhiên, cúi đầu chăm chú nhìn đôi tay của Lăng Gia, muốn nhìn xem đôi tay này có ma lực gì hay không. Nhưng nhìn đến đôi tay thon dài trắng trẻo mang theo tinh tế như ngọc kia, trong đầu lại thoáng qua suy nghĩ: Vị trí của đôi tay này là trên những phím đàn dương cầm mới đúng.
“Này”. Lăng Gia phát hiện được ánh mắt chăm chú dán trên tay mình của Lộ Lộ, khóe miệng giương lên, cố ý trêu chọc cho Lộ Lộ vui vẻ mà nhỏ giọng hỏi: “Tay của tôi đẹp phải không?”
“Đẹp con khỉ!” Lỗ tai của Lộ Lộ bị Lăng Gia chọc cho xấu hổ mà nóng lên, tức tốc rút tay về.
Lăng Gia tâm trạng vui vẻ.
Mai Hinh đi phía sau Lộ Lộ và Lăng Gia, từng hành động nhỏ của hai người đi phía trước đều lọt hết vào mắt cô không sót chút nào. Cô kéo kéo cánh tay của Tần Hạo, dùng âm thanh như muỗi hỏi: “Anh có cảm thấy… hai người kia có gì đó hay không?”
“Có cái gì?” Tần Hạo đang thích thú nhìn ngắm hai bên đường, bị Mai Hinh hỏi một câu như thế, đầu óc lập tức mơ màng.
“Không có gì” Ngay lúc này Lộ Lộ và Lăng Gia lại trợn mắt ngoác miệng khiêu chiến lẫn nhau, Mai Hinh thở dài một cái, nói: “Chắc em bị ảo giác rồi.”
“Ảo giác gì?’ Tần Hạo là một thanh nhiên ngây thơ trong sáng, mang trong mình lòng hiếu kỳ rất cao mà hỏi đến cùng.
“Vừa nãy đột nhiên em cảm thấy Lộ Lộ và Lăng Gia hoàn toàn không giống oan gia, mà… giống như là…”
“Giống như là gì?”
Mai Hinh do dự một lát: “Giống như là… người yêu của nhau…”
Tần Hạo ôm bụng cười to, giọng nói oang oác: “Lộ Lộ và Lăng Gia giống người yêu của nhau? Em ấm đầu à! Nhưng đúng là chỉ nhìn bóng lưng hai người này thôi, thì đúng là giống thật!”
Giọng nói của Tần Hạo làm cho Mai Hinh hốt hoảng, nhanh chóng lấy tay bịt miệng kẻ kia lại. Trán ứa mồ hôi lạnh, quát: “Cái đồ đần này, nhỏ giọng thôi!”
Vận tốc ánh sáng nhanh hơn vận tốc âm thanh, vận tốc âm lại nhanh hơn vận tốc của hành động.
Cho dù Mai Hinh có bịt miệng Tần Hạo lại ngay lúc đấy, nhưng lời Tần Hạo nói ra vẫn bị Lộ Lộ và Lăng Gia đang đi ở phía trước nghe không sót một chữ.
Hai chữ “người yêu” bắt đầu lượn vòng quanh trước mắt hai người, như thể trong màn đêm của buổi tối có đôi tay vô hình nào đó vẽ một hình trái tim phát ra ánh sáng. Ở phía chân trời kia có một thiên thần nhỏ với đôi cánh trên lưng đang cầm theo cung và tên, thiên thần kia có khuôn mặt xinh đẹp và một đôi tóc màu vàng. Thiên thần với một thái độ thong dong điềm tĩnh lắp mũi tên vào cung, kéo căng dây cung rồi bắn mũi tên về phía Lăng Gia và Lộ Lộ.
Làm người yêu của Lăng Gia, chuyện này thật là quá đỗi kinh khủng!
Lộ Lộ cố gắng lấy tay dụi dụi mắt, vừa nãy chắc chắn là hoa mắt thôi. Cái tên Tần Hạo này, mồm miệng chỉ suốt ngày bậy bạ!
Trở thành người yêu của Lộ Lộ, chuyện này thật hết sức hoang đường!
Lăng Gia ra sức lắc đầu mình, vừa nãy chắc chắn là nghe nhầm rồi. Cái tên Tần Hạo này, mắt mũi có vấn đề phải không!